Có lẽ sẽ có người nghi vấn, tại sao nhất định phải làm lại từ đầu? Tại sao Kazuha không yêu người khác? Tại sao cô nhất định phải cùng bọn họ dây dưa cả đời?

Kì thực rất đơn giản, chỉ vì ràng buộc và chấp niệm của bọn họ quá sâu sắc. Khi mà con người ta đã quá lún sâu vào vũng bùn, bọn họ cũng đã xác định là sẽ không thể bứt ra được.

Nhưng có đôi lúc, dù quá khứ có tàn khốc như thế nào, khi họ quyết định buông bỏ quá khứ và đón nhận hiện tại, kết thúc sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Giống như nàng Bạch Tuyết đáng thương bị hoàng hậu ganh ghét ám hại thật nhiều lần, nhưng khi tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, mọi chuyện cũng đã kết thúc. Nàng có được một cuộc sống hạnh phúc, và tất cả mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.

Một khi đã mất đi thì con người mới biết quý trọng. Nhưng đã mất rồi muốn tìm lại cũng chẳng còn cơ hội. Thế nhưng không phải lúc nào cũng thế, con người luôn tự trách khi mắc sai lầm và cố gắng để sửa chữa nó khi nhận ra bản thân còn cơ hội. Sáu người bọn họ chính là như vậy, nhưng chỉ là giác ngộ có đủ sâu hay không.

Aomine Daiki nhận ra sai lầm và sửa nó đúng lúc. Kuroko Tetsuya hối hận và giữ bí mật thay cho Aomine. Murasakibara sợ hãi bản thân lại lần nữa mất đi nên gieo mình xuống dòng biển. Kise Midorima và Akashi vì quá mức thiếu cảm giác an toàn cho nên chẳng dám tự mình tìm kiếm câu trả lời. Thế nhưng...rồi cũng sẽ có lúc, không phải sao?

"Kazuha, còn mệt không?" Akashi tiến lên đem áo khoác choàng lên vai cô, thân mật hỏi. Kazuha lắc đầu nhìn xuống thành phố sung túc bên dưới toà nhà cao tầng, nói:

"Không sao, Sei-chan thế nào lại lên đây?"

"Tớ thích thôi." Hắn cười khẽ vuốt ve mái tóc dài xoã ngang vai của cô, cẩn thận từng chút một búi lên rồi cố định bằng một cây trâm cài.

"Cậu sắp được ra viện rồi, yên tâm."

"Hm...Sau đó tớ có thể đi tìm kí ức rồi đúng không?" Không nhận ra thái độ khác thường và hành động cứng ngắc của hắn, cô mỉm cười: "Thật tốt quá."

"...Ừ, thật tốt quá."

"Uy, Akashicchi rất giảo hoạt! Lại một mình cùng Kazuhacchi ở cùng nhau!"

Tiếng kháng nghị của Kise từ phía sau vọng lại, sau đó lại là thanh âm không kiên nhẫn của Aomine:

"Yên lặng đi, Kise."

Midorima nâng kính hừ một tiếng quay đầu đi không nói lời nào. Murasakibara vẫn xuất hiện với một đống quà vặt trên tay, đặt cằm lên vai của cô:

"Kazuchin ăn chút gì đi."

"Ừ...Cảm ơn Atsu-chan.."

Thiếu nữ dưới ánh hoàng hôn câu môi cười, thoải mái lại đầy ôn nhu. Khi tia đỏ trong đôi mắt loé lên vì những áng mây hồng, cô híp mắt lại, quay đầu nói:

"Cùng nhau chụp một tấm làm kỉ niệm đi!"

"Tớ muốn đứng cạnh Kazuhacchi~~!"

"Ngu ngốc Kise, chỗ đó là của tôi!"

"Uy Tetsu cậu đã đứng đó từ lúc nào?!"

"Aomine-kun tớ luôn đứng đây mà."

"Thiết...Nanodayo..."

"Măm măm..."

"...."

Cả một đám cứ nhốn nháo cả lên khiến cho sân thượng của bệnh viện tràn ngập sức sống. Đằng sau cánh cửa, thiếu niên tóc xám ngẩng đầu, cười khẽ.

"Thế nào? Quyết định không gặp mặt em ấy à?"

"Không...Alice đã tìm ra người quan trọng của bản thân rồi... Như thế, tôi cũng an tâm."

"...Ne, Kotoru, cậu có hận tôi hay không?"

"Không có." Kotoru sửng sốt, sau đó lập tức trả lời. Vẫn là nụ cười ôn nhu đó, nhưng đâu đó trên khuôn mặt kia vẫn hiện lên sự giải thoát và tia cười nhẹ nhàng:

"Michimaru, không phải tôi đã quyết định ở cùng với anh rồi sao? Dù chưa thực sự yêu anh, thế nhưng tôi nghĩ có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta thật sự yêu mến nhau."

"Ừ...Tôi rất mong chờ vào ngày đó." Kurosaki Michimaru nắm chặt tay của cậu thiếu niên, nhẹ nhàng nở nụ cười. Đôi mắt vẫn luôn híp lại đã mở ra, để lộ đôi đồng tử màu tím trong suốt đầy mị hoặc.

Hắn tin chắc vào một ngày nào đó trong tương lai, hắn sẽ làm được.

.
.
.

"Tớ thích cậu."

Khi mặt trời lặn, đã có người nói như vậy. Cô gái sửng sốt quay đầu, khi nhìn vào vẻ mặt đầy nghiêm túc đó, dù hơi chậm một giây, nhưng cô vẫn tươi cười gật đầu.

Sáng tạo nên Kì Tích, trau dồi Kì Tích đồng thời cũng phá huỷ Kì Tích.

Chính là em đó, Kazuha.

Là em, chỉ là em.

Cho nên...

Xin hãy yêu tôi, quan tâm tôi, ở bên tôi, đừng rời xa tôi....

Được không?

Nếu không, chúng tôi sẽ không biết bản thân sẽ làm ra điều gì đâu.

Em...biết mà, đúng không?

"Tớ cũng thích các cậu."

Thật tốt quá, thật tốt quá...

Hãy nhớ lấy Kazuha, nhớ lấy lời hứa của chúng ta.

Hãy....Nhớ lấy.

Matabe Kazuha.

ĐỪNG NUỐT LỜI, XIN EM.

♥️

Ở bên nhau không có nghĩa là yêu.
Không yêu không có nghĩa là không có cảm tình.
Từ thời khắc bắt đầu, bọn họ đã bị một sợi dây liên kết lại, ràng buộc lẫn nhau.

Cho nên...

Ngay cả khi không có tình yêu, không có tình bạn, thậm chí là không có gì cả...

Thiếu nữ và sáu người đó vẫn liên kết với nhau bằng một sợi dây vô hình, chưa bao giờ bị cắt đứt.

Matabe Kazuha nói: "Không có cảm tình thì không phải là con người. Không có lỗi lầm thì con người đó cũng quá mức quái dị. Tình cảm không sai, sai ở chỗ bọn họ vận dụng không đúng chỗ. Yêu hay không yêu cũng không quan trọng, bởi lẽ ngay từ thời khắc bắt đầu, nếu không có ràng buộc, con người cũng sẽ không thể đi vào lòng nhau."

Alice nói: "Kiêu ngạo khiến cho tôi không thể chùn bước. Cho nên khi đối mặt với bất kì việc gì, dù nặng hay nhẹ, tôi vẫn tiếp tục đứng thẳng và đối diện với nó. Trốn tránh đôi khi chẳng giải quyết được việc gì mà chỉ khiến cho mọi thứ trở nên phức tạp mà thôi."

Nash nói: "Yêu không phải là chiếm giữ, yêu cũng không phải là chỉ cần người kia hạnh phúc tôi liền hạnh phúc. Yêu chính là phải biết bản thân mình đang đứng ở đâu, đang làm gì. Không thể bị cảm xúc của bản thân chi phối mà làm ra bất cứ hành động ngu xuẩn nào."

Kagami Taiga nói: "Nếu biết trước trong cuộc tình này không có chỗ cho tôi, tôi cũng sẽ không buông bỏ. Ngược lại, tôi sẽ cố gắng hưởng thụ khoảng thời gian mà cô ấy thuộc về mình vì chính cô ấy đã khiến cho cuộc sống của tôi thêm màu sắc."

Himuro Tatsuya nói: "Không cần đền đáp, cái tôi cần là biết bản thân mình đối với cô ấy cũng thật quan trọng."

Haizaki Shougo nói: "Yêu? Đó là cái quái gì vậy? Tôi không cần biết thứ này là gì, cũng không cần đích thân cảm nhận nó. Tôi chẳng cần người khác phải thương hại, vì chính tôi cũng không cần. Matabe Kazuha với tôi mà nói là một loại cứu thục, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta chính là người tôi quan tâm nhất. Trên tình yêu còn có tình thân, đối với tôi, cô ta không quan trọng."

Kisuke Kotoru nói: "Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi chính là đã bỏ qua một người. Nhưng chính vì sai lầm này mà tôi mới có thể nhìn thấy một nửa khác của chính tôi. Không phải là yêu không đủ sâu mà là biết buông bỏ đúng lúc. Tôi buông tay cô gái tôi yêu và tìm ra người mà tôi yêu đến suốt đời."

♥️Hoàn ♥️

Phần hai: Hắc Hoá Đi! Thất Thải Chiến Đội!