Máy bay hạ cánh.

Cô gái mặc một bộ váy vàng nhạt ôm nhẹ lấy người tỏa sáng cả một góc trời, trẻ trung, xinh đẹp, mang dáng vẻ hấp dẫn nhưng có đôi mắt u buồn và một khuôn mặt nặng nề lo toan, hành trang duy nhất chỉ là chiếc máy tính xách tay.

Sải bước về phía chiếc bảng ghi tên mình, cô nổi bật trong đoàn người bước ra khỏi sảnh đến và hút mọi ánh nhìn thích thú của những người đàn ông và cặp mắt ghen tị của những người phụ nữ.

Đối ngược lại với cô gái, hai người đàn ông mặc bộ vest đen xì, dáng người to cao, nhanh nhẹn nhưng chứa đựng một đôi mắt lạnh lẽo hơi phần tàn độc khẽ cúi người cung kính chào cô.
- Chúng tôi sẽ bảo vệ cô từ bây giờ ạ.
- Tôi cần mua ít đồ.

Sau đó về nghỉ ngơi đến sáng mai.

Không đi đâu cả.
- Vâng.

Thưa cô.

Tòa nhà sinh đôi.

Cô Smith sẽ mua ít đồ, chúng thông báo cho một người nào đó.
- Thưa cô.

Để tôi lên cùng cô.
Khẽ nhìn tên vệ sỹ gật đầu và bước vào tầng 24 của Trung tâm thương mại sầm uất với dáng điệu hết sức quen thuộc.

Vào cửa hàng cô vừa được mời ngồi thì một cô gái với dáng điệu giống như quản lý bước tới.
- Dạ kính chào quý khách.

Anh Rigat.
- Cô đây cần mua một bộ lễ phục cho ngày mai.
- Dạ cô muốn như thế nào để chúng tôi tư vấn ạ.
- Màu đen.

Không cần người mẫu thử, mang hết ra đây.

Cả hai sững lại với một yêu cầu hơi quái gở so với trung tâm thương mại quý tộc như thế này, người ta vào đây để ngắm nhìn những người mẫu mặc những bộ đồ lộng lẫy đẹp đẽ đi ra đi vào, còn cô đơn giản hóa vấn đề.

Rigat lại đánh giá cô gái này có cá tính và thật biết vị trí của mình.

Để rồi xem cô ta trụ được bao lâu có vẻ tự phụ và lên giọng bà chủ hơi sớm đấy.
Chỉ một lát, mười nhân viên phục vụ lần lượt mang từng bộ ra cho cô lựa chọn.

Tỷ mỉ chọn lựa cô cuối cùng đành lấy một chiếc quần đen sơ vin cùng chiếc áo, vừa khoe được đôi chân dài và chiếc eo thon, vừa kín đáo nhưng thanh lịch khiến người nhìn không thể đánh giá được chủ nhân là người như thế nào.

Cô đang chọn cho mình thêm mấy bộ nữa để mặc tạm trong thời kỳ này thì những tiếng huyên náo vang lên:
- Rigat.

Cậu mua gì thế? - Hai người đàn ông bước vào đùa cợt với nhau và lôi mấy cô bán hàng chơi đùa cùng.
- Peter.

Chúng ta có khách.
- Tôi cũng là khách hàng mà.

- Người có tên Peter cười khả ố và giọng nói tiến sát về phía lưng cô.

- Người đẹp mua gì để tôi tư vấn cho?
- Peter.

- Rigat gằn giọng và bước vội chắn đường.

- Tôi đang làm nhiệm vụ.
- Nhiệm vụ của cậu là cô ta sao? Ha ha.

- Hắn cười khoái trá nhưng bị Rigan bóp mạnh cánh tay làm cho giật mình và định nổi cáu.
- Khách của Gia đình.

- Lập tức xung quanh im phăng phắc.

Gia đình là ai.

Chính là ngài Zezo chứ ai.

Đó chỉ là một cách nói tránh đi thôi.
- Xin lỗi cô ạ.

- Hắn lập tức hạ giọng và lùi bước.
- Thanh toán, tôi trả bằng tiền mặt.
Cả hội khẽ liếc nhìn cô, rõ là nghe thấy hết nhưng không can thiệp một câu hay chỉ một ánh nhìn khiến cả đội không đoán được như thế nào, mà lại tiền mặt, tầm này lại có người dùng tiền mặt.
- Thưa cô, tôi đã được căn dặn, mọi đồ cô mua chúng tôi sẽ chi trả hết ạ.

Thanh toán cho tôi.
- Cảm ơn anh.
Không nói thừa không nói thiếu một lời.

Cô đã gây ấn tượng mạnh cho cả mấy người vì sự kín đáo cũng có nhiều phần uy lực của mình.

Đang bước đi cô bỗng đứng khựng lại và tiến về gian hàng bên cạnh.

Rigat khẽ ngạc nhiên, không lẽ vì được miễn phí nên cô ta tranh thủ sao, có sao đâu, ai chả tham lam như thế, hắn được dặn dò chăm sóc cô cẩn thận và chu đáo, dù cô cần bất cứ thứ gì cũng phải đáp ứng, nếu không làm được gọi về nhà để xin chỉ thị, chắc hẳn đây là một vị khách cao cấp cho ngày mai, và hắn rất tò mò.
- Cho tôi chiếc mũ kia.
- Ôi cô thật có đôi mắt, đây là..
- Hai cái.

Sửa lại cho tôi.

Dồn hai mạng này chồng lên nhau, thế này hơi thưa, tôi cần kín đáo hơn.
- Thưa quý khách.


Ở đây chúng tôi không sửa đồ.
- Rigat.

Xử lý đi.

Ngày mai đón tôi thì mang mũ lên.
- Vâng thưa cô xin cho tôi một phút.

- Lập tức thanh toán và mang ngay chiếc mũ quay lại cửa hàng dặn dò nhân viên xong mới quay lại và đưa cô về khách sạn.
- Thưa cô.

Đây là khách sạn do gia đình quản lý.

Phòng cô 15077.

Bất cứ cần gì cô bấm điện thoại phím 0.

Ngay lập tức chúng tôi sẽ phục vụ cô.

Nếu cô đi đâu chúng tôi ở ngay tầng 1.

Đồ ăn phục vụ 24/24 tại tầng 20.

Quán bar..
- Không cần.

Mai mấy giờ đi?
- Tốt nhất 7 giờ chúng ta khởi hành.

8 giờ bắt đầu ạ
- Cảm ơn Rigat.

Cô đóng cửa và nằm dài ra giường.
Mệt mỏi, lo lắng, thấp thỏm.

Liệu có phải cô bán thân cho quỷ không, bước đi này có đúng không, Columm giờ anh đang làm gì, có điên cuồng tìm kiếm em không, hãy hiểu cho em, em không còn sự lựa chọn nào khác, rồi anh sẽ tìm được sự bình an bên Marianna thôi.

Những giọt nước mắt hòa theo dòng nước nóng xối xả khắp cơ thể nhưng không thể cuốn trôi được nỗi lòng nặng trĩu của cô.

Thay áo phông và quần zin, cột mái tóc lên cô lững thững lên tầng 20 thưởng thức đồ ăn và ngắm nhìn thành phố về chiều.

Khung cảnh hoàng hôn đổ xuống, màu nắng tắt dần trên các xa lộ, hắt lên các tòa nhà cao tầng, đổ dài bóng nắng lên những khu nhà thấp tạo thành những hình thù kỳ lạ, đúng như lòng của cô đang nhấp nhổm không yên.


Mặt trời chạy rất nhanh, bóng tối cũng tràn về phủ khắp nơi, thành phố bắt đầu lên đèn, lấp lánh, xa hoa và hấp dẫn.

Có giống tình cảnh của cô không? Bước tới đây là bước ra ánh sáng hay bước vào bóng đêm? Happse.

Bình tĩnh.

Mọi chuyện đều có thể xoay sở mà.

Kể cả có là bóng tối mình cũng có thể thắp đèn, như bây giờ đây.

Mỉm cười với ý nghĩ ấy cô cảm thấy vui vẻ và tươi sáng hơn hẳn.
Chuông điện thoại vang lên.
- Alo.

- Ai có thể gọi mình nhỉ.

Chắng nhẽ là hắn..
- Cô Rebecca.

Tôi là Tomhanse đây.
- Chào anh.
- Nhẽ ra tôi phải đến chào hỏi và tiếp đón cô cẩn thận nhưng mong cô thông cảm, hiện nay đang quá nhiều việc, đặc biệt là phải lo an toàn cho ngày mai.
- Không sao tôi hiểu vấn đề mà.
- Cảm ơn cô.

Ngày mai 8 giờ bắt đầu nhưng để đảm bảo an toàn cho cô và kế hoạch, cô cứ vui lòng chờ ngoài xe.

Khi nào tình huống đến cô sẽ được hộ tống đi vào.
- Tôi biết rồi.

Cảm ơn anh Tomhanse.
- Xin cô cứ gọi tôi là Hanse ạ.
Sau một đêm không ngon giấc cô tập nhẹ và ăn sáng vừa kịp tiếng chuông cửa reo lên lúc 7 giờ 25 phút..