Nửa đêm, trời nổi gió lạnh, hàng cây ngô đồng hai bên tường thành của phim trường xào xạc lung lay.
Tổ kịch lâm thời nhận được thông báo bổ sung thêm cảnh quay ngoại cảnh đêm khuya, nên không thể không kéo theo nhóm diễn viên phải thức khuya làm việc, mọi người dường như cũng quen rồi, không một ai phàn nàn, tự làm chuyện trong tay mình, không để ý quá nhiều đến chuyện xung quanh.
Bọn họ là đoàn phim nhỏ, diễn viên hạng dưới và nhân viên công tác cũng thấp cổ bé họng không có quyền để nói, chỉ có hotgirl mạng đóng vai nữ chính có chút lai lịch, thêm nữa là cô ta mang tiền vào đoàn.
Vào đoàn phim, quyền hạn rất lớn, muốn làm gì thì làm nấy.
Lần này quay chạy phim là vì để ngày mai cô ta tổ chức tiệc sinh nhật, cho nên sắp xếp phần diễn đẩy lên trước một ngày, việc này không ngoài dự đoán đã tạo cho mọi người cơn buồn ngủ không hề nhỏ.
Vân Nguyệt là "cung nữ" đi theo bên người, hầu như toàn bộ quá trình đều đi theo nữ chính, vừa thử ống kính của đạo diễn Chương xong, cơm còn chưa kịp ăn đã bị đoàn phim gọi qua.
Cho dù có qua thì cũng chẳng có bao nhiêu lời thoại, cảm giác tồn tại cũng thấp vô cùng, ngược lại còn phải nhận thêm sự mệt mỏi khi phải giúp đỡ vị nữ chính hotgirl mạng kia.
Vân Nguyệt cũng không oán trách gì cả, đây là bộ phim đầu tiên từ sau khi cô về nước, cho dù thế nào cũng sẽ làm với thái độ thật nghiêm túc.
Trời rất lạnh, cô giống với những cung nữ khác, chỉ mặc quần áo phong phanh, thuê trang phục diễn ở đây là thuận tiện nhất, chất vải mỏng không nặng chút nào, một chút công dụng chắn gió cũng chả có, cho nên mọi người không thể không mặc đồ đồ chống lạnh bên trong, vậy mới chống được lạnh.
Không biết là do thời tiết hay do tâm tình của con người, hotgirl diễn mấy lần vẫn bị NG* như cũ, cô ta ngày càng không kiên nhẫn.
*Bị NG: bị cắt phải quay lại vì diễn viên làm không tốt hoặc có sai sót.
Tổ đạo diễn vốn đã rất khoan dung với cô ta, cảnh nào có thể qua liền lập tức cho qua, nhưng cô hotgirl càng không kiên nhẫn, biểu tình và động tác vừa hay lại trái với yêu cầu.
"Vẫn chưa được sao?" Vẻ mặt hotgirl không kiên nhẫn, "Tôi cảm thấy vậy đã được rồi, tôi sắp lạnh chết rồi đây này."
"Lại lần nữa đi." Phó đạo diễn kiên trì.
"Chút nữa bạn trai của tôi còn đến đón tôi nữa." 
"Lần cuối cùng, nếu vẫn không được thì đổi ngày khác."
Hotgirl mạng không vừa lòng lẩm bẩm một hai câu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhưng lúc đối mặt với máy quay, vẫn là gương mặt cứng ngắc.
Đừng nói tới tổ đạo diễn, những người có mặt khác nhịn không được che miệng muốn cười.
Biểu cảm nhỏ của những người khác bị cô nàng hotgirl bắt được, lập tức không vui: "Mấy người rảnh rỗi sinh nông nổi rồi đúng không? Nhìn tôi làm cái gì?"
Không ai dám làm phật lòng cô ta, nên bọn họ chẳng ai dám lên tiếng.
Phần lớn mọi người đều đang suy nghĩ, chỉ có Vân Nguyệt vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, vì không muốn giành sự nổi bật với nữ chính nên cô trang điểm nhẹ gần như không có, quần áo cùng trang sức trên tóc vô cùng đơn giản.
Hotgirl để ý đến Vân Nguyệt, trong lòng ấm ức hỏi thẳng: "Có phải cô cũng muốn cười không?"
Rõ ràng Vân Nguyệt chỉ mặc trang phục của cung nữ, nhưng đầu tóc cùng gương mặt lại ăn đứt nữ chính, ngay cả giọng điệu lúc nói chuyện cũng không mang vẻ tầm thường chút nào, chẳng có cảm xúc hỏi: "Còn tiếp tục không?"
Hotgirl bị tức chịu không nổi.
Phần diễn đêm khuya đã kết thúc trong khó chịu.

Nếu không phải bạn trai gọi điện nói là đã đến rồi, sợ là cô hotgirl sẽ khóc lóc om sòm đòi sống đòi chết ở đoàn phim mất.
Những người còn lại đều tạm dừng công việc, vội vàng chạy về nghỉ ngơi, hotgirl đưa đồ trong tay mình cho người khác cầm, còn mình thì ngồi trên ghế gọi điện thoại, nũng na nũng nịu phàn nàn với người trong điện thoại: "Anh Quyến, em thật đáng thương…"
Sau đó cô ta đã nói ra rất nhiều chuyện như là cô ta phải quay trong trời lạnh, kết quả không được công nhận này kia.
Người bạn trai bên kia điện thoại cũng là một kẻ kỳ quặc, không nói đến lỗi của cô ta, ngược lại quan tâm hỏi han, không được thì để đổi đạo diễn cho cô? 
"Đạo diễn thì không cần đổi đâu." Hotgirl cố ý cao giọng: "Người ta chỉ muốn nói với anh một tiếng thôi, để anh đau lòng cho người ta."
Bên kia cũng đau thiệt.
Lúc Vân Nguyệt đi ngang qua, nghe bên kia điện thoại cứ một tiếng "bảo bối" hai tiếng "tâm can".
Vốn chỉ là chuyện ngoài thân, bỏ qua là được, nhưng hotgirl lại gọi cô lại, giúp cô ta lấy vài món đồ, rồi đưa cô ta đi một đoạn.
Chuyện hotgirl ở trong đoàn phim sai vặt người khác không phải là ngày một ngày hai, cô ta có tới mấy người trợ lý nhưng lại không dùng đến, chỉ thích sai khiến mấy diễn viên nhỏ, giống như thật sự coi bản thân thành công chúa giống trong kịch bản vậy, ngồi trên ghế còn cung nữ thì bao quanh.
Vừa hay Vân Nguyệt đi ra ngoài, thấy đồ đạc cũng không nhiều nên thuận tay cầm lấy.
Đến lúc cầm đồ trong tay cô mới nhận ra chúng đều rất nặng, nặng như một đá tảng vậy, sức cô không tính là yếu nhưng lúc xách lên cũng có chút chật vật.
"Aida, cô cẩn thận một chút." Hotgirl không bất ngờ với phản ứng của cô: "Đồ bên trong đắt tiền lắm đấy, cô mà làm hư thì đền không nổi đâu." 
Cảm giác hơn người lúc nào cũng có.
Vân Nguyệt vuốt tóc: "Vậy tự mình cầm đi."
Dứt lời, lập tức buông đồ trong tay xuống, xoay người rời đi.
"Nè nè nè ———" Hotgirl đâu đoán được cô có tính này, lập tức giữ chặt cổ tay cô: "Tôi nhờ cô làm có một chuyện, sao cô nói đi là đi vậy. Có phải thấy sắp đóng máy cho nên mọi việc thuận lợi rồi, cô có tin. . ."
Lời phía sau định nói, tin hay không nếu Vân Nguyệt còn không thành thật, sẽ khiến cho cô sống không được trong cái vòng này.
Nhưng lời còn chưa dứt thì ánh sáng đèn xe rọi lại đó.
Hai người bị chói đến hơi híp mắt.
Một lúc sau, xe dừng lại, cửa xe ở hàng ghế phụ được mở ra.
Nhìn người vừa xuống xe, hotgirl không còn chút kiêu ngạo ương ngạnh như vừa rồi, lập tức buông tay, vui sướng chạy đến: "Anh Quyến, anh đến rồi."
Trên người Ngô Quyến có mùi rượu, cô ta cũng không ghét bỏ, vươn tay ôm người kia vào lòng, bắt đầu oan ức kể khổ.
"Chuyến này qua đây cũng không dễ dàng." Ngô Quyến thở dài, đã nghe bạn gái kể khổ, trong lòng còn đang buồn bực hai tổ tông nhà họ Yến.
Vậy mà cũng theo anh ta đến đón bạn gái.
Xem ra vẫn là anh em bọn họ tình sâu nghĩa nặng.
Ngô Quyến thầm hạ quyết tâm, vì tình nghĩa đêm nay, về sau anh ta nhất định sẽ cùng hai vị thiếu gia xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ.
"Anh Quyến, em mệt quá đi." Hotgirl dựa vào ngực anh ta làm nũng, vừa than lạnh lại than mệt.

Hôm nay đúng là có hơi lạnh, mệt thì cũng còn miễn cưỡng, bởi vì cô ta chỉ xách một cái túi chưa đến nửa ký.
Bạn trai đến rồi, những món này đương nhiên là để cho anh ta cầm.
Khi Ngô Quyến cầm đồ, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua Vân Nguyệt đang đứng ở một bên.
"Cô ấy là bạn em, cầm giúp em đồ đạc thôi." Hotgirl nói xong rồi sai bảo Vân Nguyệt: "Cô đem mấy món đó để sau cốp xe đi."
Nếu xe đã lái đến trước mặt rồi, Vân Nguyệt cũng lười lắm chuyện nên thuận tay xách qua.
Ánh sáng xung quanh tối tăm, cô không chú ý đến con đường phía trước, lúc đi đến cốp sau xém nữa đã đụng trúng người khác.
Giọng nam trầm thấp vang từ trên đỉnh đầu: "Từ từ." 
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen như mực.
Đuôi mắt Yến Thiên dài, tạo thành đôi mắt đào hoa đa tình, nhưng ánh mắt lại sâu sắc đến không hợp lẽ thường.
Vân Nguyệt thấy anh đưa tay cầm lấy đồ trong tay mình bỏ vào cốp, vô cùng kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây."
"Đi với bạn."
Bạn của anh, chính là bạn trai của hotgirl sao?
Cũng trùng hợp thật.
Yến Thiên hỏi cô: "Có xe đến đón không?"
Vân Nguyệt do dự nửa giây, anh lại nói tiếp: "Tôi tiễn em."
"..."
Cô còn chưa nói có hay không mà.
Ngô Quyến và hotgirl đã ngồi vào trong xe.
Yến Thiên mở cửa ghế phụ, kiên nhẫn chờ Vân Nguyệt lên xe.
Hotgirl đang làm nũng ở phía sau thấy Vân Nguyệt lên ngồi ghế phụ, lập tức không vui: "Cô lên đây làm gì?"
Đây là xe của bạn trai cô ta, dựa vào đâu mà chưa được cho phép đã đi ngồi ké thế này?
Giọng của hotgirl không nhỏ, lúc Yến Thiên đi lên vừa hay nghe thấy, trả lời tự nhiên: "Tôi cho cô ấy lên đó."
Trời quá tối, hotgirl không thấy rõ mặt, nghĩ anh chỉ là tài xế hoặc là lái thuê nên thái độ kiêu ngạo: "Anh dựa vào đâu mà cho cô ta lên chứ?"
Bạn gái nhỏ nhắm người ngồi ghế phụ thì thôi đi, Ngô Quyến nào dè cô ta còn dám chọc đến vị tổ tông đằng trước, đang ngà say cũng phải choàng tỉnh, che miệng hotgirl lại: "Em bớt kiếm chuyện lại giùm anh."
Ngô Quyến lập tức dọn dẹp cục diện rối rắm, nói: "Anh hai, ngại quá, cô ấy không hiểu chuyện."
Có thể khiến anh ta gọi là "Anh hai", thì còn ai vào đây nữa?

Miệng hotgirl bị che đi, không nói được gì, chỉ có thể nhìn được sườn mặt của người kia từ kính chiếu hậu trong xe.
Cô ta chưa từng gặp Yến Thiên, nhưng có thể mang máng đoán được người kia là ai, tim thiếu chút ngừng đập.
Không chần chừ quá lâu, cô ta vội vàng xin lỗi, cho rằng trí nhớ mình tồi, nên không nhận ra.
Yến Thiên giống như không nghe thấy, vẫn không đáp lại, liếc mắt nhìn người bên cạnh: "Lạnh không?"
Vừa rồi bọn họ mặc đồ diễn đứng trong gió lạnh để quay cho xong, mũi và hai má đều lạnh đến đỏ ửng lên, hẳn là rất lạnh rồi.
Vân Nguyệt ngừng một chút còn chưa trả lời, người ở phía sau đã tranh lời: "Đúng là có hơi lạnh, trong xe không mở điều hòa sao?"
Đàn ông bọn họ hỏa khí vượng, không thích bật điều hòa nóng.
Yến Thiên mở điều hòa, lại cởi áo khoác ra để sang một bên.
Hotgirl vẫn không có chút mắt nhìn, tưởng là đưa cho mình, vội đưa tay cầm lấy, ngay lúc đó, cuối cùng đôi mắt lạnh lẽo của Yến Thiên cũng nhìn thẳng cô ta: "Ai cho cô cầm?"
Tay của hotgirl lơ lửng trên không, vô cùng xấu hổ.
Đem nhị thiếu gia nhận nhầm thành lái xe, còn tự vọng tưởng mà cầm lấy áo khoác, bây giờ cô ta hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Áo khoác là để cho Vân Nguyệt, cô nhìn một cái, không cầm lấy, nói: "Tôi không lạnh."
Cô không nhận, cái xe này sẽ không nổ máy.
Yến Thiên liếc sang, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Cũng chỉ ba giây đồng hồ, không biết là do bị nhìn đến mất tự nhiên, hay do cơ thể lạnh thật, đột nhiên khẽ hắt hơi một cái.
Vừa mới nói không lạnh… Điều này… Có hơi xấu hổ.
Cô khịt mũi, không dám nhìn Yến Thiên.
Hình như là có hơi lạnh.
Cuối cùng vẫn chậm rãi nhận lấy áo khoác, choàng lên trên người, làm xong một loạt, xe mới nổ máy.
. . . . 
Quãng đường đi yên ắng thuận buồm xuôi gió, đích đến đầu tiên là chỗ ở của Ngô Quyến và cô bạn gái.
Hotgirl vô cùng căng thẳng, không dám xuống xe liền, lấy lòng hỏi người phía trước: "Nhị công tử, hôm nay ngại quá, tôi không biết anh lại lái xe giúp Ngô Quyến…" 
Không nói chuyện còn may, vừa mở miệng lại đề cập đến chuyện nhận lầm thành lái xe, quả thật người xã giao cừ khôi, bạn trai bên cạnh cảm thấy đầu đau nhức không thôi.
Hotgirl bắt chuyện thử vãn hồi: "Hôm nào tôi mời anh đi ăn cơm để tạ lỗi được không?"
Người đàn ông ngồi ghế lái không nóng không lạnh trả lời: "Tôi không thích ăn cơm."
"...À… Vậy sao, vậy…"
Hotgirl còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng bị Ngô Quyến đã sớm mất kiên nhẫn lôi xuống.
Họa từ miệng mà ra, đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không biết.
Đuổi bạn gái xuống xe trước, nhưng trong lòng Ngô Quyến vẫn còn treo tảng đá, trước khi xuống xe nói với người ở ghế lái: "Anh hai, lỗi của tôi, tôi thật không biết cô nàng này lại không biết điều như vậy, bây giờ tôi lập tức chia tay với cô ta."
Yến Thiên cũng chẳng thèm ngẩng đầu: "Cút xa chút."
Giọng điệu của anh, cũng không có nghe ra vẻ tức giận.

Điều này làm cho Ngô Quyến thở phào nhẹ nhõm, vắt chân lên cổ chạy khỏi tầm mắt của anh.
Bớt đi hai người, không khí trong xe ngược lại trở nên trầm xuống.
Lần trước đã từng đưa cô về nên Yến Thiên biết đường đi, cũng không nghe thấy tiếng Vân Nguyệt chủ động chỉ đường.
Qua một lúc lại nhìn qua, thì ra người ngồi ở ghế lái phụ đã ngủ mất rồi.
Thật ra cô không chút cảnh giác nào, đắp áo khoác của anh trên người, ngủ vô cùng ngon lành.
Đoạn đường này tốc độ của anh thấp đến đi vào kỷ lục.
Thật lâu trước đó, anh đã từng chở cô như vậy, chẳng qua tốc độ xe lúc đó rất nhanh, mà cô thì đang trong trạng thái hôn mê.
Trong lúc ngẩn ngơ thì năm năm đã trôi qua.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng di động rung vang lên vô cùng đột ngột, Yến Thiên quét mắt, đeo tai nghe lên.
Bên kia truyền đến tiếng báo cáo của trợ lý.
"Nhị thiếu gia, thông tin cậu muốn, tôi đã điều tra được rồi." 
"Vân tiểu thư năm thứ hai sau khi ra nước ngoài đã đổi tên, chuyên ngành cũng đổi thành sân khấu." "Cô ấy được người đại diện Triệu Nhất Niên của mình đưa vào showbiz, lần lượt tham gia diễn phim ở nước ngoài, cũng từng tham gia hoạt động girlgroup."
Trợ lý nói cũng không quá tỉ mỉ, nói nửa chừng còn bị cắt ngang để hỏi một ít chi tiết, ví dụ như vì sao đột nhiên cô ấy lại muốn diễn xuất, với chuyện người đại diện, trợ lý làm sao biết rõ được tới như vậy, tiểu thư Vân Nguyệt đi diễn, chẳng lẽ không phải vì cô ấy muốn như vậy sao? Còn về làm sao quen biết được người đại diện, thì thật ra trợ lý có biết được đôi chút.
"Lúc Vân tiểu thư làm phụ việc cho đoàn phim thì quen được Triệu Nhất Niên."
Nghe đến đó, đầu ngón tay cầm lái của Yến Thiên trở nên trắng bệch: "Tại sao phải làm phụ việc? Em ấy không có tiền sao?"
"...Chắc là không có tiền ạ." Giọng nói của trợ lý nhỏ đi: "Theo như thông tin tôi tra được, năm thứ hai sau khi tiểu thư Vân Nguyệt ra nước ngoài thì tiền học phí và tiền sinh hoạt bị cắt."
Những lời này cũng giải đáp cho vấn đề thứ ba.
Không có tiền sinh hoạt thì có thể đi đâu được chứ.
Tiền chi tiêu và học phí của nước ngoài không hề thấp, không có tiền thì tự mình đi làm công, dường như cô chưa từng nghĩ đến xin sự giúp đỡ của nhà họ Yến, mấy năm liền một cuốc điện thoại cũng chưa từng gọi.
Yến Thiên tháo tai nghe, nhìn về con đường tối tăm không rõ phía trước.
Người lúc trước lừa mọi người để đưa Vân Nguyệt ra nước ngoài là ai, người cắt đứt sinh hoạt phí lại là ai.
Trong nháy mắt lòng anh bực bội vô cùng nhưng tốc độ xe vẫn trầm ổn như trước.
Xe chậm rãi dừng ở nơi gần địa điểm đến.
Vân Nguyệt còn chưa tỉnh lại.
Dường như cô mơ thấy ác mộng, giữa đôi mày nhỏ thanh tú nhíu chặt, tóc rơi ra khỏi vành tai, ngăn cản bàn tay to định chạm vào gương mặt.
Trong xe yên tĩnh, Yến Thiên thấp giọng gọi một tiếng: "Vân Nguyệt."
Cô đang trong giấc mơ, không đáp lại, gương mặt lúc ngủ xinh đẹp mà yên tĩnh.
Ánh mắt Yến Thiên chăm chú nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên nâng tay, đem tóc đang rơi trên mặt cô vén ra sau tai.