Vài ngày sau, thời gian thử vai là một buổi chiều, địa điểm là một chung cư thương mại, anh Triệu lo lắng Vân Nguyệt phải đến đó một mình, nên đã dành thời gian để đưa cô qua đó.
Anh Triệu mới ngoài ba mươi tuổi, nhưng lại giống như một người cha già lo lắng cho con gái, không ngừng thúc giục Vân Nguyệt đang chống khuỷu tay vào cửa sổ trên ghế phụ, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc lòa xòa trên trán, cô giống như một con mèo lười biếng, ưu nhã không để ý đến ai.
Hơn phân nửa thời gian, anh Triệu đều nhắc nhở cô phải cố gắng giành được vai diễn này.
“Cái khác không nói, em và Yến thiếu gia là bạn cùng trường, đã đủ để đè bẹp phần lớn người rồi.” Anh Triệu tận tình khuyên bảo, “Thời điểm đạo diễn Chương hỏi em, em nhất định phải tỏ ra mình rất thân quen với Yến thiếu gia.”  
“Nhưng.” Vân Nguyệt hơi rũ lông mi xuống, giọng điệu nhẹ nhàng, “Em không thân với anh ấy.” 
"Anh biết, đây không phải là đang dạy em cách tùy cơ ứng biến sao."
Lúc trước, anh Triệu vẫn có trong tay một số tài nguyên, nhưng mà sau đó lại liên tiếp bị thua, người nào cũng không muốn hợp tác, xem như một quản lý không có lai lịch gì. Vân Nguyệt thì càng không cần phải nói. 
Thật vất vả mới có thể dính tới Yến thiếu gia, cho dù có ra sao cũng phải nắm chắc nó.
Vân Nguyệt không đành lòng làm anh Triệu mất hứng, chỉ có thể đồng ý.
Khi đến nơi phỏng vấn, mới biết là có rất nhiều người.
Studio còn chưa dựng, chỉ mới thuê mấy gian chung cư thương mại để dùng, người đông đến mức không có chỗ đứng, lối đi toàn người đi san sát nhau.
Bây giờ ngành công nghiệp giải trí đều chú ý đến giá trị của IP.
Đóng vai quần chúng trong một bộ phim truyền hình lớn, cũng đỡ hơn là trong vai phụ trong một web drama ít ai biết đến, chỉ cần không cẩn thận, là có thể gặp nạn.
Bộ phim mà đạo diễn Chương làm lần này là “Kiếm tâm”, nhân vật chính là một vị nữ thượng tiên hạ phàm lịch kiếp*, yêu một người nam nhân, từ bỏ tiên lực để độ hắn lại bị phản bội, bị hắn bắn tên đến mức biến thành con nhím đẫm máu…
*Lịch kiếp: Đây giống như là một thử thách dành cho người tu đạo. Họ sẽ trải qua lịch kiếp rồi đón nhận thiên kiếp và thăng chức. Lịch kiếp cũng là hình thức trả ơn, báo oán, trải qua những vướng bận trong cuộc sống, nó không quy định bạn phải là người, bạn có thể là một vật, một yêu quái... miễn sao phải vượt qua được thử thách là được.
Vân Nguyệt nhìn phần tóm tắt mà mày nhíu lại càng sâu, không nghĩ đến việc xem tiếp, may là anh Triệu nhắc nhở cô, mặt sau còn có nội dung, nữ chính chết chỉ là bắt đầu, kiếp nạn kết thúc, nàng trọng sinh trở về, bắt đầu trở thành một thế hệ thượng thần mới, ban đầu y phục trắng như tuyết, bây giờ lại là một màu đỏ rực làm tan nát tam giới.
Vì nữ chính cần có hai trạng thái nên yêu cầu đối với diễn viên cũng khá cao, không chỉ thể hiện sự e thẹn khi yêu mà còn phải có sự dứt khoát, lạnh lùng sau khi sống lại.
Mặt khác thời điểm IP thử thả ra tin tức trên mạng, sẽ có fan các nhà tag thần tượng của mình, hy vọng họ có thể diễn, nhưng đến phiên “Kiếm tâm”, phần lớn đều không lên tiếng, bởi vì khá nhiều khó khăn, nếu thần tượng nhà mình thể hiện không tốt về sau rất dễ bị mắng.
Mặc dù vậy thì vẫn có người nhắc đến một số nữ nghệ sĩ.
Những người hôm nay đều là đến thử vai, cho dù không nhận được vai nữ chính, thì tám chín mười phần cũng có thể ôm vai nữ phụ.

Thời gian có hạn, Vân Nguyệt hầu như không tạo kiểu tóc, nghe gọi tên liền đi vào. Đó là một căn phòng sáng đèn, đạo diễn và nhà sản xuất đều ở đó, cô nhìn vào máy quay, hít một hơi thật sâu, bắt đầu tiến vào trạng thái.
Cô đã có chút hiểu biết với kịch bản, cũng có nhận thức riêng về các nhân vật, cho dù là lần đầu bước vào diễn trạng thái tình cảm của nữ chính, Vân Nguyệt vẫn có thể nắm chắc, mặt mày linh động, biểu tình hợp lý.  
Lông mày và đôi mắt của cô rất đặc biệt, là sự kết hợp giữa mày phượng và mắt hạnh, vừa thuần khiết lại vừa lạnh lùng, lúc gần gũi thì nhìn vô cùng gần gũi, nhưng nếu đã bạc tình thì sẽ bạc tình hơn bất cứ ai, vô cùng thích hợp với màn ảnh lớn. 
Trợ lý giám đốc ngồi cách đó không xa gật đầu quan sát, nói nhỏ với những người khác, đạo diễn Chương mặt không biểu cảm, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Gương mặt của Vân Nguyệt thật sự quá xuất sắc, đến mức sau khi kết thúc, nhà sản xuất còn nhìn cô nhiều hơn, cứ như thể cô là ngôi sao lớn của công ty nào vậy, ai cũng tò mò nhưng lại không biết gì, chờ đến khi đi qua mới biết được, cô chỉ là diễn viên ở tuyến mười tám thôi.
Sau khi buổi thử vai kết thúc, phó đạo diễn nhìn về phía đạo diễn Chương: "Anh thấy thế nào?"
Người sau tránh nặng tìm nhẹ, "Vẫn được, nhưng cảm giác của tôi không phải là quan trọng nhất."
Đúng là đạo diễn Chương có quyền nói, nhưng trong một bộ phim, điều quan trọng nhất là vấn đề kinh phí, nếu sản xuất nhỏ lẻ thì không sao, sản xuất lớn mà đầu tư lớn thì đạo diễn là người có tiếng nói cuối cùng.
Phó đạo diễn và đạo diễn Chương đã hợp tác với nhau khá nhiều lần, nên anh ta hiểu ý liền hỏi: "Ai đã đưa cô ấy đến đây?"
Đạo diễn Chương gõ bàn, "Tôi nói, cậu dám tin sao?"
"Chuyện này có gì mà tin với không tin?"
"Vị Yến thiếu gia kia."
“Người nhà họ Yến?” Phó đạo diễn ngạc nhiên, “Không phải Nam thiếu gia đã cùng với tiểu thư Mộ Thanh Lương…”
“Không phải Nam thiếu gia.” Đạo diễn Chương nhìn thông tin trên bàn, “Là vị thiếu gia kia.”
Phó đạo diễn bừng tỉnh, suy nghĩ một hồi liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, con trai thứ hai của nhà họ Yến rất bí ẩn, âm tình bất định, nhìn thế nào cũng không thấy giống người thích nhúng tay vào giới giải trí, càng đừng nói tới nói giúp cho một người phụ nữ. 
Sợ phó đạo diễn nói lung tung, truyền đến tai vị tổ tông kia, đạo diễn Chương bổ sung một câu, tạm thời cũng không xác định được, quan hệ của bọn họ là như thế nào.
...
Trong quá trình Vân Nguyệt quay lại phòng nghỉ, gặp được mấy cô gái đang đi tới, nhìn có vẻ là cũng đến phỏng vấn, lối đi nhỏ hẹp, vai các cô dựa sát vào nhau, Vân Nguyệt không thể không nghiêng người một chút, cho dù thế, thì vẫn sẽ đụng vào vai người sát cạnh. 
Sau một cú chạm nhẹ, nữ nghệ sĩ dừng lại đề tài đang nói, cũng không có xin lỗi, kiêu ngạo mà nhìn Vân Nguyệt một cái.

Vân Nguyệt cũng không quen thuộc với mấy người nay, khuôn mặt hờ hững, không thèm so đo.
 Những người tới đây đều là tiền bối trong giới, có hiểu biết về nhau, sẽ không quá xa lạ, mà gương mặt của Vân Nguyệt, xuất hiện ở ống kính Hàn Quốc quá nhiều lần, cũng tham gia mấy kỳ nữ đoàn, nhưng ở trong nước, lại chưa có ai gặp qua cô.
Có người tò mò nhìn vào, không khỏi ngạc nhiên khi khuôn mặt tươi tắn như vậy lại có cơ hội được thử vai trong phim của đạo diễn Chương.
Tuy nhiên, cảm giác tồn tại của Vân Nguyệt quá thấp, tuy tò mò, đề tài bọn họ bàn luận cũng không đến trên người cô, hứng thú bừng bừng thảo luận mấy chuyện khác. 
Một nữ nghệ sĩ tóc xù nói với giọng điệu khoe khoang: "Kể cả khi vai nữ chính đã được quyết định rồi, chúng ta cũng thử xem. Nếu có cơ hội thì sao?"
Một người khác hỏi, "Nhân vật đã được định trước à? Ai vậy?"
“Này còn cần phải nói sao, nhà đầu tư lớn nhất của “Kiếm tâm” là nhà họ Yến, nữ minh tinh có quan hệ tốt với nhà họ Yến ngoài Mộ Thanh Lương còn có ai nữa?”
Nói đến đây mọi người cũng tự hiểu, không khỏi thở dài, làng giải trí chính là như thế, ai có lai lịch lớn đều là cha.
Vân Nguyệt nghe vậy, nắm chặt tập sơ yếu lý lịch trong tay, đầu không chếch đi chút nào, tựa hồ không liên quan gì đến mình, chỉ là độ ấm trong mắt hạ xuống một tầng.
Sau khi nghỉ ngơi ở đây một lát, Vân Nguyệt không có trực tiếp rời đi, mà đợi anh Triệu đi qua, hai người định đợi kết thúc xong buổi thử vai sẽ đến gặp đạo diễn Chương để tìm hiểu.
Nhưng mà đạo diễn Chương thật sự bận rộn, đến buổi tối cũng tìm không ra thời gian, càng không nói bọn họ không phải chỉ muốn nói chuyện.
Họ tưởng rằng không còn hy vọng gì nữa, nhưng khi họ chuẩn bị rời đi, đạo diễn Chương đột nhiên đi tới, chủ động cất lời.
Trong vòng này, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, đạo diễn Chương đương nhiên biết quy củ, vô cùng khách khí nói chuyện với anh Triệu.
Anh Triệu đang định hỏi thăm, nhưng đạo diễn Chương cũng là người lão luyện, làm sao lại không biết, vẫn luôn có lệ cho qua.
“Bản thân tôi vô cùng xem trọng biểu hiện của Vân Nguyệt tiểu thư.” Đạo diễn Chương cười nói, “Nhưng những việc như vai diễn còn phải trở về quyết định từ từ, phải không?
Anh Triệu liên tục nói, lại thêm mắm thêm muối, "Nếu có thể cho Vân Nguyệt thử thêm một vai thì sẽ càng có thêm cơ hội.”
Buổi thử vai này dựa trên khả năng của chính diễn viên và sự biến hóa của vai nữ chính. Sau đó sẽ có một buổi thử vai tạo hình và người phù hợp nhất sẽ được chọn làm nữ chính cuối cùng.
Xét về dung mạo và khí chất, anh Triệu rất tin tưởng Vân Nguyệt nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Đạo diễn Chương đục nước béo cò, không cho đáp án chuẩn xác.

Vân Nguyệt đứng bên cạnh nhìn bọn họ giả bộ ngớ ngẩn lừa nhau, khuôn mặt không có biểu tình gì, trầm mặc như một đóa hoa lan.
Sau khi đi lòng vòng vài vòng, cuối cùng đạo diễn Chương cũng đi đúng đường, cười nói với Vân Nguyệt, "Lần trước, tôi thấy Vân Nguyệt tiểu thư lên xe của Yến thiếu gia."
Cô do dự vài giây, rồi gật đầu.
“Xe của Yến công tử cũng không phải có thể tùy tiện lên.” Đạo diễn Chương thở dài, “Mấy năm nay, bên cạnh nhị thiếu gia nhà họ Yến không thiếu người theo, đừng nói lên xe của anh ta, hầu như không người phụ nữ nào có thể bắt chuyện được với anh ta.” 
Ngừng một chút, đạo diễn Chương lại hỏi: "Vân Nguyệt tiểu thư và nhị thiếu gia rất thân với nhau sao?"
Vân Nguyệt lúc trước đã từng nói, bọn họ không thân nhau.
Nhưng những lời này, sao có thể nói với đạo diễn Chương.
Sợ Vân Nguyệt nói bậy, anh Triệu xen vào, "Tiểu Vân và Nhị thiếu gia từng học cùng trường, quan hệ khá tốt."
“Bạn cùng trường?” Đạo diễn Chương lẩm bẩm mấy chữ này, “Chỉ là bạn cùng trường thôi sao?
Nếu chỉ là bạn cùng trường thì có vẻ không thân lắm.
Một ngôi trường thì lớn cỡ nào, biết bao nhiêu cô gái, đều có thể là bạn cùng trường.
Khi anh Triệu đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, Vân Nguyệt nhẹ giọng nói: "Cũng là bạn bè."
Đạo diễn Chương gấp không chờ nổi: "Bạn kiểu nào?"
Vấn đề vẫn chưa kết thúc.
“Hay là.” Vân Nguyệt cười nhạt, yên lặng phản kịch, “Đạo diễn Chương đi hỏi anh ấy một chút?”
Đạo diễn Chương không nói nên lời.
Ông ta cũng không có gan để hỏi vị tổ tông đó.
Nhưng ông ta phải biết mối quan hệ của hai người rồi mới có thể đưa ra kết luận, nếu không lúc ông ta đá Vân Nguyệt ra khỏi bộ phim, nếu Nhị thiếu gia phát hiện ra, ai biết có thể nổi giận hay không?
Trong cái vòng hỗn loạn này, có thể không có tiền hoặc không có mối quan hệ nào, nhưng không thể đắc tội với người khác, vị thiếu gia kia không ai trêu chọc nổi, càng phải cẩn thận, không thể chọc vào. 
“Nếu là bạn bè.” Đạo diễn Chương thay đổi cách hỏi, hướng dẫn từng bước “Vân Nguyệt tiểu thư, cô có thể gọi điện thoại cho Nhị thiếu gia hỏi được không?
Vân Nguyệt thu lại cảm xúc, nhưng lông mày không thể tránh khỏi mà nhíu lại. 
“Giữa bạn bè với nhau, gọi điện thoại cũng không có gì.” Đạo diễn Chương cười giảo hoạt, “Vân Nguyệt tiểu thư cảm thấy thế nào?”
Trong tình huống này, anh Triệu là người hoảng loạn nhất.
Anh lo ta lắng như kiến ​​bò trong chảo nóng, quay cuồng không biết phải làm sao.

Anh ta biết Vân Nguyệt và vị Yến thiếu gia kia cũng không thân quen, lên xe chỉ là may mắn, dù sao cũng là bạn học cũ, quan hệ của hai người cũng không quá tốt.
Đừng nói đến chuyện gọi điện, họ thậm chí còn không có số điện thoại của nhau.
Cho dù trước kia có, Vân Nguyệt mấy năm nay đều ở nước ngoài, cũng chưa từng liên hệ nhiều với Trung Quốc, làm sao có khả năng...
Ngay lúc anh Triệu cho rằng mọi thứ đều đã kết thúc, anh ta nghe thấy Vân Nguyệt đồng ý: “Có thể.” 
Anh Triệu: "...?"
Tình huống gì đây.
Số điện thoại riêng của Nhị thiếu gia, ít có ai biết.
Nhưng Vân Nguyệt lấy ra di động, không có gì lạ mà bấm ra dãy số.
Lần trước Yến Thiên nói như vậy, khả năng là sẽ không thay đổi số điện thoại, vẫn luôn dùng số đó, vô cùng dễ nhớ, sau vài số thì đều giống nhau, cho dù qua nhiều năm cũng khó mà quên được. 
Chờ khoảng mười giây, cuộc gọi được kết nối.
Một giọng nam khàn khàn truyền đến: "Xin chào?"
Âm thanh này trực tiếp khiến anh Triệu và đạo diễn Chương kinh hãi.
Nếu đã nhận, Vân Nguyệt cũng không né tránh, "Là tôi."
Bên kia im lặng một lúc, "Sao vậy?"
“Không có chuyện gì.” Vân Nguyệt cố nén sự hoảng loạn trong lòng, “Tôi chỉ là… Muốn gọi cho anh...”
“Hả?” Âm cuối bên kia hơi dài, giọng người đàn ông ép tới vô cùng thấp: “Không có chuyện gì khác sao?”
Vân Nguyệt dùng đầu ngón tay nắm chặt điện thoại, cố gắng hô hấp.
Nếu chỉ gọi một cuộc điện thoại, cũng không thể giải thích bất cứ điều gì.
Nếu muốn cầm chắc vai diễn, quan hệ của cô và Yến Thiên, không thể chỉ là bạn bè. 
Quan hệ, tốt hơn là phải thân mật hơn một chút nữa.
Trước mặt đạo diễn Chương và người đại diện, Vân Nguyệt nhẹ giọng nói với người bên kia điện thoại, "Tôi muốn hỏi một chút, tối nay anh có rảnh không?"