Màn đêm mờ ảo, ánh trăng trong xanh xuyên qua những khe hở trên rèm cửa, nhẹ nhàng dò vào trong phòng khiến cho bầu không khí dần dần có cảm giác mơ hồ giống như hòa vào trong sương mù.
Hôn...
Ở đâu?
Câu hỏi nghe vừa nghiêm túc vừa không đứng đắn, ngay cả âm đuôi cuối cùng cũng khiến người ta cảm thấy có ý tứ sâu xa.
Bàn tay của người đàn ông cuối cùng cũng đặt xuống chân tóc ở bên tai cô, giống như đang vuốt v e bộ lông của con mèo được yêu thích nhất trong nhà, thiếu kiên nhẫn đều xoa nhẹ ở chỗ này an ủi. Đầu ngón tay chỉ hơi ấm, nhưng lại khiến cho hai má của Vân Nguyệt nhanh chóng đỏ lên, tim đập nhanh hơn, lông mi tinh xảo rũ xuống.

Cô không trả lời, không có cách nào trả lời được.
Dáng vẻ đó thật sự xấu hổ đến cực điểm, trong mắt lấp lánh giống như chứa đựng sóng nước, cuồn cuộn chảy vào trong lòng người.
Không tính là một đêm rất dài, nhưng cuối cùng cũng không phải lãng phí thời gian, Yến Thiên không đợi câu trả lời của cô, một tay luồn vào trong tóc cô, cánh tay áp vào mái tóc mềm mại sau gáy của cô, dùng lực nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, anh thoáng tiến lên một chút, dùng cánh tay đỡ, hơi gập người cúi đầu.
"Chu Chu."
Giọng nam vừa khàn khàn vừa trầm thấp, vang lên bên tai của Vân Nguyệt, cô căng thẳng đến mức ngừng thở, sau đó lại nghe thấy anh nói: "Em thật sự muốn sao?"
Hơi thở phạm tội khiến người ta gần như say mê, cho nên mọi âm thanh của anh đều bị kìm nén đến mức thấp nhất, để không lộ ra những khuyết điểm nguyên thủy.
Nghĩ cái gì...
Vân Nguyệt trong lúc ngẩn người có phần hiểu ý anh, là hỏi cô đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa.
Hai người đã lâu không gặp đột nhiên kết hôn, lại đột nhiên ngủ chung giường, làm tiếp chuyện này như vậy có phải càng đột ngột hơn không?
Hơn nữa... Cô có muốn không.
Người muốn làm là anh sao.
Vân Nguyệt nhìn đôi mắt đen láy của người đàn ông ở phía trên, đè nén những suy nghĩ lung lung trong đầu, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như lần trước vậy, đôi môi mỏng chạm vào cằm anh nhưng là chuồn chuồn lướt nước, hôn chúc ngủ ngon giống như vậy.

Sau khi chạm vào, cô chuẩn bị rút tay lại, phía trên đột nhiên đè cô xuống, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau, dấu môi mỏng in ở trên môi cô.
Vào khoảnh khắc đó, đầu óc của Vân Nguyệt hoàn toàn trống rỗng.
Là một cảm giác xa lạ, nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ, cô cũng không chán ghét.
Nụ hôn này thời gian không dài không ngắn, nhưng loáng thoáng sự đè nén từ trong cô bắt gặp chút khác thường, hô hấp nặng nề và cử chỉ khi thì thô bạo khi thì dịu dàng ngược lại không giống như là chỉ muốn một nụ hôn.
Nhưng đó cũng chỉ là một nụ hôn.
Sau đó, Yến Thiên buông cô ra, "Ngủ ngon, Chu Chu."
“Ngủ… ngủ ngon.” Cô hoang mang đáp lại.
Đêm khuya.
Lúc trước, Vân Nguyệt rất khó để ngủ ngon như cô mong muốn.
Cô không ngủ được, lúc nào không thể kiểm soát được giấc mơ quen thuộc nhất tự nhiên xuất hiện trong đầu sau khi ngủ say, đến mức tỉnh đi tỉnh lại vào ban đêm, rồi lại liên tục ngủ tỉnh, ngủ tỉnh.
Lần này cô ngủ ngon đến khó hiểu, giống như bên cạnh có thêm người có thể dựa vào khiến cô yên tâm, dường như có thể xua đuổi những thứ tồi tệ quấy nhiễu giấc mơ.
Sáng sớm.
Yến Thiên ngoài ý muốn tỉnh dậy một lần, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của người bên cạnh mình một lúc lâu.
Thật sự là khiến cho người ta không thể tin được, một tình huống mà có nằm mơ cũng không được, bọn họ đã có giấy chứng nhận, là vợ chồng mới cưới.
Giấy đăng ký kết hôn trong tủ lại được lấy ra một lần nữa.
Người đàn ông cầm ở trong tay, quan sát vài lần.
Hai quyển sổ này, đỏ đến đẹp.

...
Sáng hôm sau, thời gian Vân Nguyệt tỉnh dậy vẫn giống như thường lệ, nhưng trạng thái tinh thần lại tốt đến không ngờ, không lạ giường, không tỉnh dậy vào ban đêm, mà thay vào đó là suốt đêm ngủ một giấc đến rạng sáng.
Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Người đàn ông bên cạnh đã rời đi từ trước, dường như đã đi xuống, cô tự mình đi rửa mặt.
Tối hôm qua trong phòng vệ sinh thiếu rất nhiều thứ, buổi sáng kiểm tra lại cơ bản đã đủ hết.
Trên chiếc móc áo tạm thời, hiện tại vẫn còn treo một chiếc áo khoác thịnh hành, chính là một ngôi sao nhắm mắt mặc vào như thế nào cũng thích hợp, cô bước tới, nhẹ nhàng sờ vào chất vải, không đoán được mình đang nghĩ gì, ngạc nhiên mừng rỡ ư? Cũng không phải, cô càng ngạc nhiên hơn khi một     thẳng nam như Yến Thiên lại chuẩn bị những thứ này.
Cho đến khi dọn dẹp xong xuôi và đi xuống tầng, cô nhìn thấy một người phụ nữ tuổi tác không rõ mặc đồng phục ngồi trong phòng khách.
Vân Nguyệt đứng ở cửa cầu thang một lúc, lờ mờ đoán được từ cách nói chuyện và cách cư xử của người này, bà ấy giống như quản gia phụ trách sinh hoạt hàng ngày của chủ nhà ở đây.
Đúng là như vậy, sau khi cô đi đến, người quản gia bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
Bà ấy là một quản gia tư nhân 40 tuổi, có kinh nghiệm du học và thông thạo năm thứ tiếng. Có thể gọi bà ấy là quản gia Trương hoặc dì Trương. Dì Trương là một người có năng lực về phương diện xã giao, miệng lưỡi lưu loát.
Vân Nguyệt nghe bà ấy tự giới thiệu bản thân, nói là quản gia, cái gì cũng làm được, cắm hoa trà đạo rèn luyện sức khỏe, ngay cả thời gian ở cữ cùng với thời gian nuôi dạy con cái đều rất giỏi.
“Thưa cô chủ, cô cứ yên tâm về tôi, tôi có nhiều năm kinh nghiệm nuôi dạy con cái, chờ không lâu sau khi cô có em bé, hãy tin tôi...”
Khi dì Trương nói đến đây, Vân Nguyệt bị sặc đến mức ho khan.
Lúc này Yến Thiên từ bên ngoài trở về, không biết nghe được bao nhiêu, thấy hai má của cô nhanh chóng bị nhuộm đỏ, đối lập với ánh nắng ban mai là một bầu không khí yên bình và tốt đẹp.
Nhìn thấy anh, Vân Nguyệt muốn dì Trương dừng chủ đề này lại, nhưng đối phương lại không biết ý nghĩ này, trái lại còn cười lôi kéo với nam chủ nhân, “Ông chủ, vừa rồi tôi mới nói với cô chủ về kinh nghiệm nuôi dạy con cái của tôi, nhưng cô ấy dường như lại có chút không tin.”
“Thật không?” Yến Thiên liếc nhìn một cái, rồi thản nhiên mỉm cười, “Vậy thì bà hãy nói nhiều một chút, để cô ấy tin tưởng.”
“…”

Vân Nguyệt tức giận đến mức trừng mắt nhìn anh.
Tại sao người này lại như vậy, chuyện còn chưa làm đến nơi đến chốn, còn nói về giáo dục con cái?
Ngoài khả năng nuôi dạy con cái, năng lực quản lý của dì Trương rất tốt, đối với những thứ đồ thời trang mà giới trẻ ưa thích đều có quan điểm riêng của mình, đó là lý do tại sao Vân Nguyệt có thể nhìn thấy các thương hiệu mỹ phẩm chăm sóc da và quần áo thường được sử dụng vào buổi sáng.
Bữa sáng mà bà ấy nấu, khiến cho người ta khen không dứt miệng.
Ngày đầu tiên mới cưới là một buổi sáng tốt lành.
Ăn cơm xong, đôi vợ chồng son ai cũng bận việc riêng, hôm nay Vân Nguyệt có buổi thử vai, không biết sẽ bận bao lâu, Yến Thiên vốn định đưa cô đi, bị cô khéo léo từ chối.
Lần này không tiện đường, cô không muốn làm mất thời gian của anh.
Hơn nữa, cô muốn gặp anh Triệu.
Dự định đã nói ra, cũng không trì hoãn nữa, vào lúc cuối cùng khi chia tay, người đàn ông nói một câu, không cần chịu oan ức, có chuyện gì xảy ra thì hãy gọi điện.
Có vẻ như lời căn dặn của ông nội đã có tác dụng, anh thực sự coi cô như người một nhà.
Điều này nhất định sẽ khiến mọi người vui mừng.
Sau khi gặp nhau, anh Triệu lập tức nhận thấy sự khác thường của Vân Nguyệt, sau khi đưa cô vào trong xe, anh ta quan sát từ trên xuống dưới, “Em không đúng.”
Vân Nguyệt vẫn đang mặc chiếc áo khoác của ngày hôm qua, tổng thể thì không có gì khác biệt, bản thân cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng
“Không thể nói là không đúng được.” Anh Triệu trầm tư nói, “Không có cách nào hình dung… Lúc trước hơi âm trầm.”
“… Đây là một lời khen sao?”
“Anh nói thật đấy.” Anh Triệu nói, “Hôm nay hơi giống với ánh mặt trời.”
“Lúc trước bị cảm một chú.” Cô giải thích: “Hôm nay đã ổn hơn rất nhiều, hơn nữa em cũng đã đổi màu son.”
Sắc mặt và màu môi của Vân Nguyệt thật sự sáng hơn so với ngày trước, càng nổi bật hơn trước.
Hôm nay khí sắc của cô trông khá tốt, có lẽ công lao thuộc về giấc ngủ ngon đêm qua, mà nguyên nhân của giấc ngủ ngon, Vân Nguyệt luôn không nghĩ là do Yến Thiên, có thể là... bởi vì giường của anh đắt hơn nên thoải mái hơn chăng?
Khí sắc tốt, buổi thử vai suôn sẻ hơn rất nhiều.
Địa điểm lần này trang trọng hơn lần trước rất nhiều, không có nhiều người, cũng mang theo các nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm, bọn họ đến hơi sớm, đội đạo diễn còn có việc bận nên Vân Nguyệt tạm thời nghỉ ngơi.

Sau khi anh Triệu làm tài xế đưa cô đến đây, người lập tức ra ngoài bận làm việc khác, trước khi đi vẫn dặn dò trăm nghìn câu như người cha.
Lần này Vân Nguyệt xem lời kịch nhiều hơn lần trước không ít nên liên tục ôn lại nhân lúc chờ đợi. Phòng nghỉ không lớn, chỉ trong chốc lát thì có một cô gái đi vào.
Nhìn thoáng qua có chút quen thuộc.
Nhưng không thể nhớ nổi đã nhìn thấy ở đâu.
Vân Nguyệt tiếp tục đọc thuộc lòng lời thoại, trong đầu bắt đầu hiện lên tình cảnh gặp nhau lần trước… Nếu nhớ không lầm thì đó chính là cô gái bị va phải ở phòng vệ sinh.
Khi cô nhìn lại, cô gái kia cũng phát hiện ra cô, sau khi nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc mà cười một tiếng.
Cô gái kia hỏi trước, “Cô đến đây để thử vai sao?”
Vân Nguyệt gật đầu, “Cô cũng vậy à?”
Trước đây không để ý, nhưng bây giờ cảm thấy cô gái kia cũng không tầm thường, vẻ ngoài thiên về ngọt ngào, tuổi tác có thể còn nhỏ hơn cô.
Còn tự làm quen, bắt đầu giới thiệu bản thân.
Tên thật hay nghệ danh của cô ấy đều là Nguyễn Vãn Vãn, vừa mới tốt nghiệp nhà hát.
Ngay sau khi tốt nghiệp đã lập tức đến thử bộ phim của đạo diễn Chương… Lai lịch có thể hình dung được, Vân Nguyệt đi theo và giới thiệu một chút, trong khi nói chuyện phiếm, biết được bọn họ đều muốn lấy vai chính của bộ phim, nghĩa là trong ba người thử giọng, ngoài Mộ Thanh Lương ra thì cô ấy chính là người còn lại.
“Đúng là duyên phận.” Nguyễn Vãn Vãn không quan tâm đ ến mối quan hệ cạnh tranh lẫn nhau, vui vẻ mà tiến lại gần, “Vậy thì sau này chúng ta có thể cùng nhau làm việc lâu dài rồi.”
Vân Nguyệt tính tình điềm đạm, mỉm cười: “Còn chưa có quyết định mà.”
“Còn một người thử giọng nữa tại sao lại không đến.” Nguyễn Vãn Vãn liếc nhìn ra bên ngoài cửa. “Anh trai tôi nói rằng cô ấy là một ngôi sao lớn, nội bộ quyết định giao vai nữ chính, vì vậy không cần phải thử vai, không biết có phải là thật hay không.”
“Nếu không đến, có lẽ là thật.”
“A... Chuyện này cũng thật quá bất công.”
Nguyễn Vãn Vãn bĩu môi.