Anh mở tấm ảnh chụp cùng cô và bó hoa, hình trong ảnh cũng biết họ đã đón sinh nhật vào buổi tối.

Nhưng rất rõ ràng, đến cả bó hoa trước ngực cô cũng thấy rất rõ nét.
Ánh đèn từ bó hoa lờ mờ phát sáng nên không hề tối, ánh mắt của cô tràn phập một tình cảm nồng đậm.
Cô xem xong anh ném di động cô lên giường, Khúc Yên cận thận đặt bó hoa xuống, nhận lấy cây dao của anh rồi cắt bánh kem.
Cô cười cười hỏi anh:Bánh kem anh tự làm à?
Anh ung dung hỏi:Sao em biết?
Động tác cắt bánh kem ngừng lại, cô tròn mắt hỏi lại:Thật?
Anh dựa lưng ra sau ghế, chiếc ghế có chút nhỏ với dáng người to lớn của anh:Ừ.
Khúc Yên không nói gì vẫn chưa hết kinh sợ, đem bánh kem được cắt đem ra dĩa nhỏ.

Cô dùng thìa đút miếng nhỏ cho anh.
Anh nhìn cô:Em ăn trước đi.
Khúc Yên biết anh làm bánh kem này là cho cô, muốn cô thưởng thức trước tay nghề của anh cũng không có gì là sai.
Cô đem bánh trong thìa bỏ vào miệng, lại bị Thẩm Tây Thừa tráo trợn cướp bánh từ trong miệng cô ra.
Khúc Yên nhìn anh có chút tức giận, cô chỉ vừa biết được vị dâu của nó thôi mà!
Cô lườm anh:Sau này không được như thế!
Anh nhướng mày:Không được cái gì?

Cô ăn miếng khác:Không được lấy đồ từ miệng em.
Anh đưa tay lên môi cô miết nhẹ:Tại sao không? Nó vốn dĩ là của anh mà?
Cô cũng không thua kém, mân mê đôi môi mỏng của anh:Vậy nó cũng sẽ là của em rồi.
Anh gật đầu:Không sai.
Khúc Yên cười tủm tỉm, đút bánh kem cho anh ăn.

Thẩm Tây Thừa thưởng thức cách cô quan tâm mình, ngoan như chú chó lớn.
Thẩm Tây Thừa cầm ly rượu đế cao lên định uống, nhưng cuối cùng không làm thế, hướng ly về phía cô:Uống với anh.
Khúc Yên nâng ly, cụng ly với anh.

Cô không uống luôn mà đưa rượu lên mũi ngửi, anh nhìn ra sự tò mò của cô bật cười.
Nó không có mùi.

Anh nói.
Khúc Yên không ngửi thấy mùi gì, ngửa đầu uống một ít.

Khi vị ở trong khoang miệng có vị nồng khá nhẹ và có một chút ngọt.

Uống cũng rất ngon miệng.
Cô không phải là là người trong giới kinh doanh nên không hề biết độ mạnh của ly rượu trong tay.
Rượu Marsala là một loại rượu nho rất mạnh, cô chỉ là con thỏ trắng mới lớn lại gặp ngay con cáo già lâu năm trên thương trường như Thẩm Tây Thừa thì đúng là không thể thoát khỏi cái bẫy này.
Một ly.
Hai ly.
Ba ly.
Một ly rồi lại một ly.
Thẩm Tây Thừa rót rượu cô tới mức vừa dứt ly đầu ly rượu thứ hai đã tới.

Bên tai truyền tới lời ngon ngọt của anh, cứ thế bị dẫn dắt lúc nào không hay.
Đầu cô bắt đầu choáng váng, thực ảo bây giờ cũng không phân biệt được.

Cô ực ực vài hơi có chút mơ màng.
Cô xua xua tay, ánh mắt mơ màng nhìn anh:Em..không uống nữa.
Thẩm Tây Thừa nhoẻn miệng cười nhạt, bỏ ly rượu trên tay xuống nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng không khống chế được tình cảm trong đó.

Đôi môi cô dưới ánh trăng trở nên căng bóng mọng nước, hơi thở cô tràn ngập mùi rượu quen thuộc mà anh hay uống.

Chiếc ly cô uống cũng là ly mà anh vẫn hay dùng.
Lúc này cô đã không còn tỉnh táo, đôi mắt như bị một tầng sương mù phủ lấy.

Cơ thể cũng không còn giữ yên một chỗ, mà hơi đung đưa nhẹ.
Thẩm Tây Thừa cười nham hiểm, bỏ chân dài đang vắt chéo xuống.

Vỗ vỗ đùi:Lên đây.
Đầu óc cô vừa đau vừa choáng nhưng nghe giọng nói anh cô bất giác cũng làm theo, cô đứng dậy mặt đất như xoay tròn.

Cô lắc lắc đầu giữ tỉnh táo nhưng mặt đất vẫn cứ xoay không ngừng, vừa xoay về phía anh là đã ngã xuống lên cơ thể cứng rắn của Thẩm Tây Thừa.
Anh đỡ lấy Khúc Yên ngồi trên người mình, nhìn gương mặt đỏ hồng cùng ánh mắt mê man, nhận ra cô đã bị anh chuốc say đến mất nhận thức rồi.
Anh tách hai chân cô ra kẹp hai bên hông mình, ngửa đầu nhìn cô:Tiểu Yên, anh là ai?
Cô ngốc ngếch hỏi lại:Là ai? Xong cô lại tự cười, đôi môi ướt át cong lên:Là Thẩm Tây Thừa.
Anh cười, đôi mắt càng đen sâu hơn:Không phải.
Cô tròn xoe mắt:Không phải sao?
Anh cười nhạt:Ừ, gọi anh yêu.
Anh yêu?
Nghe xong anh lại cau mày, nghiêm túc suy nghĩ.

Câu “anh yêu” ấy nghe cũng không được thoả mãn cho lắm.


Giọng cô rất ngọt ngào, uống rượu vào lại càng ngọt ngào ngoan ngoãn dễ bảo hơn rất nhiều.
Ánh mắt đen kịt của anh đột nhiên có tia sáng:Gọi chồng ơi.
Khúc Yên đưa tay ôm hai má anh, ngọt ngào gọi:Chồng ơi..
Anh cười hài lòng, dòng điện chảy từ chân lên đỉnh đầu:Ừ, giỏi.

Gọi lại cho anh nghe.
Chồng ơi.
Sau này chồng em sẽ là ai? Anh nhìn vào đôi mắt long lanh cô hỏi.
Cô ngốc nghếch nói:Là chồng ơi..

Sau đó cô lại tít mắt cười.
Anh cau mày không hài lòng:Chồng em là Thẩm Tây Thừa.

Sau này Thẩm Tây Thừa là chồng em.

Rõ chưa?
Khúc Yên như suy nghĩ, sau đó gật mạnh đầu ngoan ngoãn tiếp thu:Hiểu rồi ạ!.