Khúc Yên chủ động nói trước:Mạc Hàn, có chuyện gì không vậy?
Bên kia vang lên chất giọng dịu dàng lại ấm áp, giọng nói ấy rất dễ nghe, lại giống như cơn gió mát mẻ mùa hè thổi qua nhưng vẫn có nét gì đó đượm buồn:Không lẽ có chuyện gì mới gọi cho cậu được sao?
Thẩm Tây Thừa rủ mắt xuống, mân mê bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Khúc Yên.
Im lặng không lên tiếng.
Khúc Yên lúng túng, hạ tôn giọng:Thường cậu rất bận mà, đâu có thời gian rảnh rỗi.
Mạc Hàn khẽ cười một cái:Ừm, khi rảnh tớ sẽ thường xuyên gọi.
Đột nhiên ngón tay anh ấn mạnh lên đầu ngón tay cô, Khúc Yên nhăn nhó vô tội nhìn anh, nhưng Thẩm Tây Thừa không mảy may quan tâm đ ến.
Khúc Yên cười cười:Có gì thì nói thẳng ra nhá! Tớ chuẩn bị ngủ rồi.
Mạc Hàn:Đúng rồi, mẹ tớ định tổ chức một buổi tiệc để mừng tuổi lần thứ 70 của ông nội tớ.
Cậu..tham gia chứ?
Khúc Yên rất có thiện cảm với ông nội Mạc Hàn, hồi bé cô rất thích ăn táo nhà ông nội Mạc, thế là ông cười sảng khoái.
Mời người trồng nguyên khu vườn để cô tuỳ tiện hái mỗi lúc muốn ăn.
Khi đó cô bám theo ông nội Mạc mãi, ông thích cháu gái nên vô cùng yêu thương mà cưng chiều cô.
Khúc Yên nhớ lại đôi mắt lại ôn hoà đi không ít:Tớ sẽ cố gắng thu xếp, ông nội Mạc tớ cũng lâu không gặp, nhưng tớ cũng không chắc chắn đấy nhá?
Mạc Hàn có chút gấp gáp liền nói:Được được, tớ chờ tin nhắn từ cậu.
Khúc Yên:Vậy, tạm biệt cậu.
Mạc Hàn:Tạm biệt, Tinh Tinh ngủ ngon.
Khúc Yên không ngờ cậu còn nhớ đến tên gọi đó:Ừ, tạm biệt.
Khúc Yên ngắt máy.
Lại nghe thấy giọng nói nam tính bên cạnh:Em với cậu ta rất thân nhỉ?
Khúc Yên không nhận ra điều gì khác lạ, cười cười nói:Đúng rồi, tụi em lớn lên cùng nhau.
Sau này lại là hàng xóm kế bên nhà nên có chút thân thiết.
Thẩm Tây Thừa “À” một tiếng.
Không hỏi gì thêm.
Khúc Yên chọt chọt vai anh, thăm dò:Không tức giận à?
Về cái gì? Anh lên tiếng.
Thì như là ghen ấy, không tức giận khi em nhắc tới nam nhân khác sao? Khúc Yên nghiên đầu nhìn anh.
Anh cười nhạt:Không có.
Việc này không có gì đáng ghen cả.
Em có bạn bè của em, tôi không cấm cản.
Khúc Yên ôm lấy cổ anh:Chú quả là người tốt mà.
Thẩm Tây Thừa mở mắt ra, trong đôi mắt sắc bén đó chứa tia lửa nóng rực.
Bàn tay dưới eo cô vuốt v e cùng giọng nói từ tốn vang lên:Nhưng mà sau này đi cùng ai thì nói với tôi một tiêng, tôi sẽ bớt lo.
Khúc Yên trong lòng anh gật mạnh đầu:Em biết rồi.
Sau này đều báo cáo cho chú tất!
Anh hôn lên cổ cô:Vậy thì tốt.
Đừng để tôi phát hiện em lén lút sau lưng tôi mập mờ cùng nam nhân nào khác.
Tôi sẽ tức giận, hậu quả em sẽ không gánh nổi đâu.
Anh đè thấp giọng, nói trầm chậm vào tai cô:Hiểu không?
Khúc Yên nghiên đầu dựa vào lòng anh cọ cọ vài cái rồi gật đầu chắc chắn.
Thẩm Tây Thừa cụp mắt nhìn cô, hàng mi dài anh khẽ chuyển động, chưa được bao lâu anh đã nghe thấy tiếng thở đều từ người trong lòng.
Anh nâng bàn tay to nhẹ nhàng vén những sợi tóc dính vào mặt cô ra, cảm xúc như nâng niu một món bảo vật quý giá.
Nhìn Khúc Yên ngủ say trong ngực mình hàng lông mày anh khẽ giãn ra, hôn một cái lên mái tóc của cô rồi bế cô đặt xuống giường.
Anh đi về phía ban công đóng chặt cửa lại, dáng người cao lớn cũng tiến vào trong.
Căn phòng lại một lần nữa hoà mình trong màn đêm yên tĩnh..