10

Ánh nắng mặt trời thật chói chang.

Mắt tôi không thể mở nổi, chỉ có thể nheo mắt lầm bầm: “Đúng là một tin tốt.”

“Em đã nói là anh phải bắt đầu một cuộc sống mới, anh xem anh hiện tại đi, trông có sức sống hơn nhiều.”

“Anh vẫn nên đứng dưới ánh mặt trời đi Quan Kỳ.”

“Vậy mới là anh.”

Tôi nói đến nghẹn ngào, phải dựa vào ma nữ mới có thể đứng vững.

“Tôi bị hạ đường huyết một chút… tôi…tôi…”

Cảm xúc của tôi đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

May là Quan Kỳ không nhìn thấy.

Anh nắm tay cô ấy rất chặt, ánh mắt khi nhìn xuống cũng không còn thiết tha như trước.

Hình như Quan Kỳ… đã thực sự buông bỏ rồi.

Người ta đều nói yêu một người khác chính là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương cũ.

Quan Kỳ có thể vượt qua nỗi đau này, tôi là người vui mừng hơn ai hết.

Tôi trộm lau nước mắt, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Quan Kỳ, em rất mừng cho anh.”

“3 năm rồi, cuối cùng cũng đi đúng hướng.”

Anh nói, ngữ khí giống như đang nói chuyện với một người bạn bình thường.

“Anh đã từng nghĩ sẽ cứ vậy phí hoài cả cuộc đời.”

“Nhưng thật may là anh đã gặp được người mà anh muốn ở bên cả đời này, anh thật may mắn.”

“Những năm tháng qua, anh sẽ xem như một giấc mơ.”

“Anh đã buông tay. Khi yêu, anh chỉ yêu duy nhất một người.”

“Toàn tâm toàn ý yêu, không thể đặt bất cứ ai khác vào trong tim.”

Khi nói, tay anh khẽ chạm vào tay cô ấy. Lúc này tôi mới nhìn thấy chiếc nhẫn đôi trên tay họ.

Trên đó còn khắc tên, thật là chu đáo.

Cũng phải, khi Quan Kỳ yêu sẽ vĩnh viễn nồng nhiệt phô trương như vậy.

Anh là ánh nắng chói chang, và tình yêu của anh cũng vậy.

Quan Kỳ lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đặt lên bia mộ.

“Nhu Nhu.” Anh nói khẽ, giọng nói ấm áp.

“Tạm biệt.”