96: Xây Tháp
“Sao lại liên quan đến ta?”, Diệp Thần Phi nghi hoặc.
“Là thế này”.
Cốc Vạn Tâm cười nói: “Nửa năm nay, Diệp đại ca ra tay thực sự quá hào phóng, lãnh đạo cao cấp Vạn Bảo Các sớm đã chú ý đến chuyện này”.
“Hơn nữa ngài đều trả bằng linh thạch hạ phẩm”.
“Ngài không biết chứ, trong nhà kho phía thành Túc đều là túi trữ vật loại lớn cất đầy linh thạch”.
“Cho nên ta cảm thấy bọn họ có thể vì để thuận tiện vận chuyển, cho nên mới mang lò luyện linh lực và cách xây dựng tháp Khởi Nguyên đến”.
Diệp Thần Phi xoa cằm.
Cách giải thích này có hơi khiên cưỡng, bọn họ hoàn toàn có thể chỉ mang một cái lò luyện thành phẩm đến là được, không cần thiết mang bản đồ thiết kế đến.
Nhưng bây giờ bọn họ cũng không thể giải thích tại sao Vạn Bảo Các lại làm như vậy.
Thôi bỏ đi, không quan tâm nữa, dù sao cũng đã có được bản đồ rồi.
“Chắc hẳn tu vi của chấp sự Vạn Bảo Các mạnh vượt qua cô phải không, sao cô lại làm được?”, Diệp Thần Phi lại hỏi.
Cốc Vạn Tâm ngập ngừng, có chút do dự nói: “Diệp đại ca, ngài biết đấy, về chuyện như này, phụ nữ có rất nhiều thuận lợi”.
Nàng cũng không nói rõ, nhưng Diệp Thần Phi cũng đoán được.
Nghĩ cùng phải, một cô gái không có bối cảnh, sinh tồn trong thế lực phức tạp như Vạn Bảo Các, làm sao có thể không có chút thủ đoạn.
Nàng có thể bò lên vị trí Các chủ, đã rất không dễ dàng rồi.
Diệp Thần Phi rất tôn trọng người như vậy.
“Yên tâm đi, ta sẽ bảo đảm sự an toàn của cô, sau này cô cũng không cần làm những chuyện như này”, Diệp Thần Phi nghiêm túc nói.
“Thật không?”
“Diệp đại ca, thực sự rất cảm ơn ngài!”, cuối cùng tảng đá trong lòng Cốc Vạn Tâm cũng được trút xuống.
Sau đó trên khuôn mặt nàng có chút ảm đạm.
“Vậy sau này ta sẽ sống ở nhà họ Diệp phải không?”
Diệp Thần Phi nhìn nàng, cười nói: “Nếu cô không thích, cũng có thể ở lại Vạn Bảo Các, tiếp tục giao dịch với nhà họ Diệp”.
Cốc Vạn Tâm lập tức ngẩn người: “Ta đã lấy thứ quan trọng của Vạn Bảo Các, chắc không thể quay về nữa?”
Diệp Thần Phi cười ha ha: “Chỉ cần cô muốn thì không vấn đề”.
“Ta sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này”.
Cốc Vạn Tâm mở to mắt, nhiều năm nay, nàng lăn lộn rèn luyện vất vả trong giao dịch giai cấp thối nát, rất nhiều lần loay hoay bên bờ vực cái chết, trước nay không có ai nói những lời như vậy với nàng.
Đó là cảm giác khiến người ta yên tâm.
“Cảm ơn ngài! Vậy ta về thì hơn”, nói xong, Cốc Vạn Tâm bỗng lúng túng: “Vậy, Diệp đại ca, không phải ta không thích nhà họ Diệp, cũng không phải nói nhà họ Diệp không tốt, ta chỉ là”.
“Được rồi”, Diệp Thần Phi cười ngắt lời nàng: “Ta cũng cần cô tạm thời ở lại Vạn Bảo Các, từ bên đó nhập hàng cho nhà ta”.
Cốc Vạn Tâm cười vui vẻ.
“Được rồi, vậy mau về khai trương lại đi, có người đã đợi cô từ rất lâu rồi”.
Diệp Thần Phi đóng chiếc hộp lại, đưa cho Cốc Vạn Tâm.
“Là ai?”, Cốc Vạn Tâm hỏi.
Là người lần trước đến thành Túc, ồ đúng rồi, Thẩm Thiên Minh, chắc hẳn hắn ta đến vì chiếc hộp”.
Nói xong, Diệp Thần Phi đưa ngón trỏ ra, giữa đôi lông mày Cốc Vạn Tâm điểm một điểm trò màu đỏ nhạt.
Sau đó, lại lấy ra một trăm viên Thiên Trận Thạch đưa qua.
“Giao thứ này cho hắn ta, nói coi như tất cả như chưa từng xảy ra”.
“Nếu không, ta sẽ dùng một viên linh thạch hạ phẩm mua tất cả Vạn Bảo Các của liên minh Cửu thành!”
Diệp Thần Phi nói.
“Á, nói thế thật hả?”
“Cứ nói vậy đi”.
“Yên tâm, có nó trong tay, cô không cần lo lắng vấn đề an toàn”, Diệp Thần Phi nháy mắt.
Cốc Vạn Tâm gật đầu mạnh, bước chân oai phong đi ra ngoài.
Đợi sau khi nàng đi khỏi, Diệp Thần Phi mới thở dài một hơi, dựa vào ghế.
Lần này, Cốc Vạn Tâm thực sự đã giúp được việc lớn.
Thực ra việc bồi dưỡng đệ tử nhà họ Diệp đã rơi vào bế tắc.
Sự đầu tư tài nguyên, về cơ bản đã bão hòa, có tăng cường nỗ lực thêm cũng sẽ không dẫn đến thay đổi về chất.
Trừ phi có được tài nguyên quý hiếm hơn, hoặc là giống như đám Diệp Hoàng, Diệp Long, tiến hành bồi dưỡng đặc biệt riêng từng người.
Nhưng như vậy thì quá phiền phức, Diệp Thần Phi cũng không phải bảo mẫu.
Hắn chỉ phụ trách mấy đệ tử nòng cốt xuất sắc nhất.
Cho nên tháp Khởi Nguyên vạn vật đến rất đúng lúc.
“Xây mấy tòa đây?”
Một tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng cần một trăm tỷ viên Thiên Trận Thạch.
“Cứ làm trước mười ngàn tòa đi, nhiều quá cũng không có chỗ đặt”.
Một trăm tỷ viên Thiên Trận Thạch.
Lần này, Diệp Thần Phi thực sự đã bỏ tâm huyết lớn!
Vạn Bảo Các ở thành Vân Tiêu.
Tất cả các vị khách đều bị đuổi ra ngoài một cách khó hiểu.
Thẩm Thiên Minh ngồi ở chính giữa tầng một, vẻ mặt sầm xì.
Dưới chân hắn ta, tên chấp sự phụ trách quản lý linh thạch đó toàn thân đều là máu, gân cốt đứt hết, ngồi dưới đất.
Hắn ta đang chờ đợi, lòng như lửa đốt.
“Tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng thứ hai Vạn Bảo Các sắp được xây dựng rồi!”
“Tuyệt đối không được xảy ra sai sót ở chỗ ta!”
“Chúng ta nhất định phải trở thành thế lực đầu tiên có hai tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng trên đại lục này!”.
Cả ba ngày, Diệp Thần Phi ngâm mình trong thư phòng, luyện chế tháp Khởi Nguyên không ngủ không nghỉ.
Đối với hắn, luyện chế thứ này rất dễ, nhưng nó thực sự quá phức tạp.
Mỗi một tầng đều có hàng ngàn hàng vạn loại trận pháp khác nhau, ngang dọc đan xen, nhiều chi tiết.
Luyện chế mười ngàn tòa tháp tương đương với cho học trò chép bốn chữ “Rồng lượn bay cao” mười ngàn lần vậy.
Sau đó, Diệp Thần Phi luyện chế mười tòa một lần mới luyện chế xong toàn bộ mười ngàn tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng trong thời gian ba ngày.
Sau khi kết thúc cả thư phòng đều là tháp Khởi Nguyên bay lơ lửng, ngẩng đầu cũng có thể chạm vào sau ót.
Chẳng còn cách nào, thứ này có không gian riêng của nó, không thể để vào trong chiếc nhẫn trữ vật.
“Những thứ này phải xử lý thế nào đây?”
Diệp Thần Phi gặp phải việc khó, vứt toàn bộ mười ngàn tòa tháp Khởi Nguyên cho Tùy Vân thì chắc chắn là không được, chắc sẽ khiến ông ta sợ muốn chết.
Phải nghĩ cách xử lý thống nhất.
Vừa suy nghĩ, Diệp Thần Phi đứng lên, đi ra ngoài.
Cùng với bước chân của hắn, tháp Khởi Nguyên lơ lửng trong không trung lập tức “tinh tinh tang tang” đập vào nhau, rất nhiều tên không có mắt, còn ngăn cản đường của hắn.
“Tránh ra, đám tháp Khởi Nguyên đáng chết các ngươi”.
Một lát sau, Diệp Thần Phi rời khỏi thư phòng.
“Phải xem xem thành mới xây dựng thế nào rồi”.
Diệp Thần Phi động tâm niệm, vụt người lên trong không trung, cúi nhìn thành Vân Tiêu.
So với ba ngày trước, lúc này, thành Vân Tiêu đúng là đã thay đổi.
Khu nhà sân viện trước đây của nhà họ Lý, nhà họ Đường đã bị san bằng hoàn toàn, một bức trường cao tròn sừng sững đứng bên ngoài, bao lại toàn bộ nơi đó.
Một đám người đang bố trí trận pháp trên mặt tường.
Nơi này chính là nhà mới của nhà họ Diệp.
Lấy nhà họ Diệp với làm trung tâm, bốn con đường lớn vô cùng rộng, thẳng tắp thông đến bốn phương, trực tiếp đến thẳng vùng biên thành Vân Tiêu.
Tận cuối con đường, bốn cánh cổng thành mới đã được xây xong, tường thành mới xây cũng đã thành hình, rất nhiều người tập trung ở đó, giống như cai thầu, giám sát thi công.
Diệp Thần Phi nhận ra hai bóng hình trong đó, chính là Đổng Thiên Cơ và Hồ Sáng.
Hai người họ đã tham dự vào việc thiết kế rất nhiều nơi của thành Vân Tiêu mới.
Còn trong thành trì, khắp nơi cũng đang thi công.
Những tòa nhà kiến trúc không đúng quy cách bị phá bỏ, lầu các mới được xây ngay ngắn thành hàng.
Nhìn cũng thấy dễ chịu hơn trước đây nhiều.
Diệp Thần Phi thầm gật đầu, tiến độ thi công đúng là nhanh đến mức khiến người ta phát hờn.
Đương nhiên, suy nghĩ kỹ thì có thể hiểu, dù sao nơi này cũng là giới tu luyện.
Người nào cũng rất cường mạnh, hoàn toàn không cần dùng đến máy móc hạng nặng gì, giơ tay lên đã có thể làm ổn thỏa.
Hơn nữa, thế giới này thực sự có đội thầu chuyên nghiệp, bọn họ có một loại con rối chuyên dùng để xây dựng, tóm một nắm vung xuống, vài phút đã có thể xây được một tòa nhà mới toanh.
Cho nên phần khung của tòa thành mới đã được dựng nên trong mấy ngày ngắn ngủi.
Tiếp đó là một loạt các công việc như bố trí trận pháp, gia cố tường thành.
Đã có Đổng Thiên Cơ và Hồ Sáng phụ trách những việc này.
Diệp Thần Phi nhìn một lúc, không thấy có nhiều vấn đề lớn, bèn không quan sát nữa.
Hắn chỉ đưa ra yêu cầu, và hoàn công nghiệm thu, còn những việc chi tiết cụ thể, đương nhiên có thuộc hạ đi hoàn thiện.
Bây giờ, hắn chỉ nghĩ việc sắp xếp mười ngàn tòa Khởi Nguyên đó.
“Đầu tiên là chỗ cất giữ, không gian trữ vật thông thường không đủ chỗ, chỉ có thể tự mở ra một không gian”.
“Việc này lại đơn giản, chỉ có điều không gian như vậy tương đương với một thế giới khác, để trong đó rất không tiện”.
“Hơn nữa, nguyên dịch cấp thấp được sản xuất quá nhanh, cho dù chia cho tất cả người trong thành, cũng không dùng hết”.
“Đương nhiên, ta cũng sẽ không làm như vậy”.
Tháp Khởi Nguyên chín tầng, nguyên dịch linh khí tầng thứ nhất, mỗi năm có thể sản xuất một trăm triệu giọt, nếu chất đống toàn bộ với nhau, phải có khoảng một ngàn mét khối.
Mười ngàn tòa, mỗi năm là mười triệu mét khối.
Chỉ cần mỗi năm nhiều thêm một ít, thì có thể sản xuất ra một lượng lớn như Tây Hồ của thế giới trước.
Đó là nguyên dịch linh khí đấy.
Diệp Thần Phi cau mày, suy nghĩ một lúc, đôi mắt bỗng lóe sáng lên.
Đúng rồi, Tây Hồ.
Chúng ta cũng có thể tạo ra một cái hồ.
Hắn nhìn khu nhà của nhà họ Lý và họ Đường vừa bị san bằng, một ý nghĩ nổi lên trong đầu.
Bỗng nhiên, hắn vút người xuất hiện trên mảnh đất mới phía sau khu nhà cũ nhà họ Diệp.
“Ừm, nơi này không tệ”.
Diệp Thần Phi đưa ngón tay ra, vẽ một hình tròn tiêu chuẩn bên mảnh đất trước mặt.
Sau đó thò bàn tay áp xuống.
“Ầm ầm!”
Đại địa rung lắc, mảnh đất vừa được san bằng xong lập tức lõm xuống, xuất hiện một cái hố lớn siêu cấp sâu hơn trăm trượng.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì!”
“Có đại năng đến tấn công ư?”
Mọi người trong thành đều hoảng sợ, có người đang ngủ, chưa mặc quần áo đã chạy ra ngoài.
Sau cơn động đất, trên không trung lập tức nổi lên mấy bóng hình vội vã bay về phía nhà họ Diệp.
Tùy Vân đến đầu tiên, ông ta nhìn cái hố lớn đột ngột xuất hiện, vể mặt kích động kinh hãi.
Nhưng quay qua nhìn thì thấy Diệp Thần Phi đứng ở đó trầm tư, mới từ từ yên tâm.
“Không sao, các ngươi làm việc tiếp đi”.
Tùy Vân xua đi những người nhà họ Diệp chạy đến, hạ đến bên cạnh Diệp Thần Phi.
“Đại ca, tốt xấu gì huynh cũng nên báo trước chứ”, Tùy Vân tỏ vẻ mặt bất lực.