Lão Thiên Cơ nói.

Nghe xong, Diệp Thần Phi không khỏi trầm mặc.

Không ngờ, thế giới này còn từng có kiếp nạn từ xưa như vậy.

Chư thiên vạn giới, thế giới lớn nhỏ giống như những vì sao rực rỡ.

Thực ra mỗi một thế giới chính là một cá thể tương tự như sinh linh.

Thế giới là cơ thể của sinh linh, ý chí thế giới là ý thức của sinh linh, còn thiên đạo pháp tắc chính là “công pháp” của thế giới này dùng để đột phá bản thân.

Không ngừng tăng mạnh và hoàn thiện pháp tắc, cả thế giới sẽ cùng tiến lên theo.

Linh hồn của thiên đạo chính là con đường có thể khiến thế giới tiến bộ.

Mà hiện giờ con đường này đã bị đứt đoạn!
Cũng có nghĩa là mặc dù thế giới này bất diệt trong thời kỳ vĩnh hằng, nó cũng không có khả năng tiến lên thêm nữa.

Sinh linh trong thế giới, nếu muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể thông qua “thông đạo” nào đó, tiến vào trong thế giới mạnh hơn.

Ví dụ như tiên giới.

“Tiên giới đứng đầu vạn giới”.


Lão Thiên Cơ nói tiếp: “Tất cả sinh linh trong tiểu thế giới đều có thể dùng cách phi thăng để đến tiên giới, từ đó mở rộng con đường tu luyện của mình”.

“Đây cũng là con đường duy nhất của sinh linh trong thế giới chúng ta”.

Diệp Thần Phi gật đầu, đây thực sự là con đường đột phá của tất cả sinh linh trong tiểu thế giới.

Nhưng hắn thực sự không đặc biệt quan tâm đến vận mệnh của thế giới này lắm.

Bây giờ hắn chỉ muốn biết một chuyện.

“Ông vừa nói kẻ có thực lực vượt qua giới hạn thế giới, rốt cuộc là ai?”
Lão Thiên Cơ khẽ thở dài, sau đó một thứ giống như cái đĩa tròn nhiều màu sắc chậm rãi bay xuống từ trên cây Vỡ Lòng, lơ lửng trước mặt Diệp Thần Phi.

Bên trên có các loại khu vực màu sắc khác nhau.

“Sau kiếp nạn thượng cổ, thế giới đã giữ được cho mình không bị hủy diệt bằng cái giá hủy hoại tương lai của chính mình, xua đuổi những lực lượng không thuộc về bản thân thế giới”.

“Nhưng vẫn có vài kẻ mạnh đến mức không thể tưởng tượng ở lại”.

“Có một số kẻ có được nó, khiến thực lực bản thân cũng đột phá thành công đến trên giới hạn”.

Diệp Thần Phi nhìn cái đĩa tròn này, bên trên có hàng chục khu vực lớn nhỏ, trên khu vực đều có biểu tượng khác nhau.

Có biểu tượng chỉ là một con mắt dọc tà ác, có biểu tượng là một tòa tháp đổ nát, còn có biểu tượng là một thanh đoản kiếm gãy.

“Ta từng nói thế giới của chúng ta đối diện với hủy diệt lần nữa, thực ra cũng là vì bọn họ”.

Lão Thiên Cơ nói: “Sau khi đột phá cực hạn thế giới, những người đó lại chuyển mục tiêu lên ý chí thế giới, bọn họ thông qua những thứ mà thần ma còn sót lại để mở rộng bờ cõi, sau đó hấp thụ sức mạnh nguồn từ trên ý chí thế giới.

“Lãnh thổ càng lớn, tốc độ hấp thụ càng nhanh”.

“Dựa theo tình hình trên bàn Thiên Cơ hiển thị, ý chí thế giới của chúng ta đã sắp không trụ nổi rồi”.

“Đến lúc đó e rằng ngoại trừ bản thân họ, tất cả sinh linh còn lại đều chết hết!”
Lão Thiên Cơ nói xong, bỗng nhiên ho dữ dội.

Diệp Thần Phi cau mày, nhìn mặt đĩa tròn trước mặt.

Có mấy khu vực hiển thị đặc biệt trong đó, nếu cộng lại, đã chiếm hơn một nửa diện tích mặt Bàn Thiên Cơ.

“Ông nói là người động chân động tay ở dòng sông thời gian chính là bọn họ?”, Diệp Thần Phi chỉ vào Bàn Thiên Cơ nói.

Lão Thiên Cơ thở dài nói: “Ta cũng chỉ suy đoán thôi, bởi vì ta không nghĩ ra được người nào khác có thể làm ra được thủ đoạn đáng sợ như can thiệp vào thời gian”.


Diệp Thần Phi gật đầu.

“Được rồi, cảm ơn”.

Nói xong, hắn đứng lên định rời đi.

Đã có mục tiêu mới thì đi tìm là được.

“Đợi đã!”
Lão Thiên Cơ vội vàng gọi hắn lại.

Diệp Thần Phi dừng bước chân.

“Ngươi đi rồi, thế giới của chúng ta phải làm thế nào!”
“Ta biết, ngươi chắc chắn có năng lực cứu thế giới!”
Lão Thiên Cơ khàn giọng nói.

“Cho dù có, thì tại sao ta phải làm?”, Diệp Thần Phi chậm rãi nói.

“Nhưng nếu thế giới bị hủy diệt, tất cả người thân, người trong tộc của ngươi”.

“Ta sẽ bảo vệ họ”.

Diệp Thần Phi lạnh lùng cắt ngang lời của ông ta.

Nói một cách không hề khoa trương, cho dù hiện giờ thế giới bỗng nổ tung, hắn cũng có thể bảo vệ tất cả người gia tộc nhà họ Diệp sinh tồn trong hỗn độn, sau đó tìm một thế giới thích hợp.

“Cho nên, xin lỗi”.

“Cáo từ”.

Nói xong, Diệp Thần Phi rời đi mà không quay đầu lại.


Nhìn bóng hình hắn đi xa, lão Thiên Cơ lại thở dài nặng nề.

Hai hàng nước mắt máu chảy ra từ trong đôi mắt đờ đẫn của ông ta, thuận theo cành cây Vỡ Lòng chảy xuống đất.

“Ầy”.

Một tiếng thở dài bỗng vang lên.

Lão Thiên Cơ mở đôi mắt, bóng hình của Diệp Thần Phi lại xuất hiện.

Thực lực quá cường mạnh khiến tình cảm của hắn dần trở nên lạnh nhạt.

Trở nên gần như không quan tâm đến việc gì.

Nhưng, trong quần tộc của thế giới ban đầu của hắn, tất cả cảm xúc tình cảm được dưỡng thành sớm đã khắc vào sâu trong linh hồn.

Gia đình, dân tộc, đất nước, còn có mảnh đất sinh ra và nuôi dưỡng hắn.

Khiến hắn không thể dễ dàng nói ra hai chữ vứt bỏ.

Thế giới này thực ra chính là quê hướng thứ hai của hắn.

“Nói đi, ta phải làm thế nào?”.