Thấy Diệp Thần Phi không đáp lời, Giản Tinh Tuyền cũng không nhịn được nhắc nhở.

Nếu để Thạch Hào Kiệt đích thân ra tay, chuyện này sẽ không còn là thắng thua đơn giản như vậy nữa.

“Ừm”.

“Hiểu Hiểu, được rồi, ta đã thấy rồi”.

Diệp Thần Phi lên tiếng nói.

Hắn biết, thật ra cô bé đó đang chờ mình lên tiếng thôi.

Vất vả lắm mới nghiên cứu ra được một thứ khó lường như thế, chắc chắn cô bé sẽ muốn khoe khoang với mình một phen.

Khi Diệp Thần Phi vừa mới dứt lời, Thiên Tiên Tử trên lôi đài bỗng nhiên héo rũ với tốc độ cực nhanh.

Cuối cùng, toàn bộ đều biến mất không thấy.

Chỉ còn lại một cô gái tóc tím cùng với viên gạch, cả Thi Hồng đã quỳ rạp dưới đất, máu chảy đầm đìa kia nữa.

“Hì hì”.

Diệp Hiểu Hiểu đắc ý cười với đài cao.

Như thể đang nói, đại bá thấy cháu lợi hại không.

Cuối cùng, trọng tài đã tuyên bố, trận quyết chiến đầu tiên, Diệp Hiểu Hiểu thắng!

Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy Diệp Hiểu Hiểu đã đánh bại Thi Hồng thế nào, rõ ràng khi đó cô bé đã rơi vào thế hạ phong.

Nhưng khi nhìn thấy Thi Hồng được mang xuống dưới, trên mặt là vẻ sợ hãi mà máu tươi cũng không thể che giấu được.

Có người đã hiểu ra.

Có lẽ chuyện này không thoát khỏi liên quan tới sự xuất hiện của Thiên Tiên Tử.

“Thì ra Hầu Nữ chính là Thiên Tiên Tử!”
Có người hét lớn.

Cách gọi đó nhanh chóng lan rộng trên đấu trường.

Chẳng mấy chốc đã biến thành tiếng hò reo như nước.

“Thiên Tiên! Thiên Tiên! Thiên Tiên!”
Bọn họ lớn tiếng hò hét, thể hiện sự khẳng định và sùng bái của mình với Diệp Hiểu Hiểu.

Diệp Hiểu Hiểu vui vẻ trở về chỗ ngồi chuẩn bị cho trận tiếp theo.

Cô bé đã dùng sự cố gắng của mình, chiến thắng đối thủ mạnh mẽ, lại còn có được sự khẳng định của đại bá.

Quan trọng nhất là.

Cuối cùng cô bé cũng đã thoát được cách gọi “Hầu Nữ” đó rồi, hu hu.

“Chúc mừng trận chiến mở màn thắng lợi”, bên cạnh, Sói Nữ cười nói.

“Trận của tỷ cũng sẽ không thành vấn đề”.

Diệp Hiểu Hiểu cười hì hì, bỗng nhiên cô bé nhớ tới một việc.

“Đúng rồi, Sói tỷ tỷ, mấy ngày trước chúng ta có được bình Thiên Thần dịch bậc nhất, tỷ có uống không?”
Đôi mắt to tròn đầy tò mò.

Sói Nữ lắc lắc đầu, nói: “Loại chí bảo thiên hạ này sao có thể dùng dễ dàng như thế được, ta phải tìm một thời cơ tốt, tắm rửa sạch sẽ, dọn sạch linh thai, thành kính…”
“Rồi rồi rồi, đừng nói nữa, tỷ không uống là được rồi”.

Diệp Hiểu Hiểu ngắt ngang sự sùng bái của nàng ta với Thiên Thần dịch, yên tâm rồi.

Nhưng chẳng hiểu tại sao lại có chút thất vọng.

Chỉ có mình ta uống nước rửa chân thôi hả.

Lắc đầu, Diệp Hiểu Hiểu lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Sói Nữ, bí ẩn nói: “Sói tỷ tỷ, tỷ bán bình Thiên Thần dịch đó đi”.

“Thứ trong này còn tốt hơn cái đó nhiều!”
Sói Nữ lập tức khiếp sợ, nàng ta cứ tưởng Thiên Thần dịch đã là chí bảo ghê gớm nhất trên đời rồi, chẳng lẽ còn có thứ mạnh hơn?
Nàng ta nghi ngờ mở chiếc bình ra.


Chỉ một thoáng, mùi hương nồng đậm đã phả vào mặt.

Mùi hương khiến nàng ta cảm thấy thần hồn sáng sửa, máu trong người cũng chảy nhanh hơn nhiều.

Sói Nữ vội vàng đóng miệng bình lại, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Nàng ta có thể cảm nhận được bên trong bình là thứ có hơi thở rất giống Thiên Thần dịch.

Nhưng thứ năng lượng bên trong nó còn mạnh hơn Thiên Thần dịch gấp mười!
“Hiểu Hiểu, đây là…”
Sói Nữ không nhịn được hỏi.

“Yên tâm đi, không phải thứ quý giá gì đâu”.

“Nhà ta nấu cơm hay dùng cái này”, Diệp Hiểu Hiểu khoát tay nói.

Cô bé sợ Sói Nữ thấy nó quý giá quá lại mang trả cho mình.

Sói Nữ câm nín.

Đầu tiên là một nội đan yêu thú bát phẩm.

Lại tiện tay lấy ra bình linh dịch còn mạnh hơn cả Thiên Thần dịch, bảo là thường dùng nấu cơm.

Hiểu Hiểu, rốt cuộc muội sống trong gia đình thế nào.

Đại hội Thần Ban vẫn đang tiến hành những trận quyết chiến nảy lửa.

Sau trận chiến đầu tiên, Diệp Hiểu Hiểu gặp thêm hai đối thủ, trong đó một người được xem là tuyển thủ quán quân, Húc Nhật Kiền của Đại Thiên Minh.

Nhưng thiên vực được Thiên Tiên Tử dựng lên là thứ mà không người nào có thể phá vỡ được.

Diệp Hiểu Hiểu đánh mấy trận toàn thắng, thành công bước vào mười người đứng đầu.


Hoa Nhung, Sói Nữ của Vạn Bảo các cũng thành công vào trong, họ giành thắng lợi cũng rất nhanh gọn lẹ.

Hoa Nhung thì bình thường, hắn ta vốn là một trong những tuyển thủ được người ta xem trọng, nhắm tới giải quán quân, mà biểu hiện của Sói Nữ trở nên mạnh mẽ lại khiến họ khá bất ngờ.

Cả các chủ Giản Tinh Tuyền cũng cảm thấy khá kinh ngạc.

Nhưng chỉ có mình Sói Nữ biết, nàng ta đã đạt được những lợi ích lớn và khủng bố đến mức nào từ nội đan Băng Nguyên Lang Vương kia.

Nàng ta vô cùng biết ơn Diệp Hiểu Hiểu.

Nhưng ai mà ngờ được, trận đầu tiên tranh giành tư cách được tiếp đón, nàng ta đã phải gặp Diệp Hiểu Hiểu.

“Trận quyết chiến giành tư cách đầu tiên, Sói Nữ Hạng Tư Nguyệt, đối chiến, Hầu Nữ Diệp Hiểu Hiểu!”
Người chủ trì hét lớn.

“Là Thiên Tiên Diệp Hiểu Hiểu!”
“Đáng chết, ông đừng có mà nói xằng nói bậy, làm nhục thần tượng trong lòng ta!”
Người chủ trì không ngờ một cách gọi thôi đã khiến mọi người trở nên kích động như thế.

Rõ ràng lúc mới bắt đầu các ngươi gọi hăng hái biết bao nhiêu.

Thế nhưng ông ta vẫn vội vàng sửa miệng, sau đó chạy khỏi lôi đài.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Diệp Hiểu Hiểu, Sói Nữ lần lượt bước lên lôi đài.

“Sói tỷ tỷ, cuối cùng chúng ta vẫn gặp nhau”, Diệp Hiểu Hiểu cười nói..