Độc Nhĩ Kha cũng tiến tới gian phòng chuyên dùng để chi trả đồ đấu giá.

Hắn vừa tiến vào thì có một trung niên có dáng vẻ béo nục nịch ra tiếp đón.

Trung niên này khoảng năm sáu năm bảy tuổi, cao khoảng một thước bảy, nhưng mà điều làm cho Độc Nhĩ Kha cảm thấy kinh ngạc là bề ngang của hắn cũng không kém mấy chiều cao.

Ít ra thì bề ngang của hăn cũng phải một thước, khuôn mặt nục nịch đầy thịt.

Da thịt phệ xuống khiến cho khuôn mặt tròn vo.

Nói tóm lại là Độc Nhĩ Kha chưa gặp một người nào lại mập như hắn, nhìn hắn lúc này Độc Nhĩ Kha chỉ nghĩ tới một chữ đó là “Trư”.
Lúc này trung niên mập mạp đang cười tít mắt hướng Độc Nhĩ Kha rối rít thi lễ.
Vị công tử này, có phải ngài là người trong gian phòng số 9 hay không?
- Tiên sinh chờ ta?
Độc Nhĩ Kha cũng không trả lời mà lại hỏi ngược, hắn biết kẻ này chờ hắn ở đây thì có lẽ đã biết hắn là người trong phòng số 9 rồi.
- Tại hạ Từ Tốn, cũng là người sẽ tiếp đãi công tử.

Công tử mời theo ta.
Nói rồi hắn dẫn Độc Nhĩ Kha đi tới một gian phòng rộng rãi, bên trong được bố trí cực kỳ xa hoa, trong phòng có bày một bộ trường kỷ được bọc bằng da thú nhìn rất đẹp, bốn phía được khảm dạ minh châu chiếu sáng gian phòng, trên cái bàn có đặt sẵn một chén trà nóng.


Có lẽ dùng để mời Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha ngồi xuống, sau đó nhìn Từ Tốn đang chờ hắn nói.
- Công tử, mời người dùng trà.

Không biết công tử có thể cho ta xem Tử Tinh Tạp của người không?
- Vì sao?
Độc Nhĩ Kha có chút khó hiểu nhưng hắn vẫn lấy ra Tử Tinh Tạp.
Bổn hội có quy định, nếu khách hàng có Tử Tinh Tạp thì có thể dùng nó để được hưởng khấu trừ mười phần trăm.

Nếu công tử đưa ra Tử Tinh Tạp thì có thể hưởng đãi ngộ này.
Độc Nhĩ Kha lúc này mới hiểu ra, hắn cũng đưa TỬ Tinh Tạp cho Từ Tốn, Từ Tốn cầm lấy rồi nói:
- Vật phẩm của công tử có lẽ đã chuẩn bị xong, công tử xin chờ một lát, ta ra ngoài một chút.
- Từ Tốn tiên sinh xin cứ tự nhiên.
….
Từ Tốn làm việc rất nhanh, Độc Nhĩ Kha cảm thấy năng suất làm việc của hắn có vẻ đối lập với dáng vẻ nặng nề thô kệch bên ngoài.
Chỉ một lát hắn đã đứng trước mặt Độc Nhĩ Kha vẻ mặt tươi cười nói:
- Đây là vật phẩm đấu giá của tiên sinh cùng với giá cả được ghi trong tờ giấy này.
Độc Nhĩ Kha chỉ nhìn qua một lát rồi móc ra Linh Thạch Hạ Phẩm chi trả.

Tổng cộng là một trăm lẻ tám vạn sau khi được khấu trừ mười phần trăm.

Tính ra tổng cộng giá trị là một trăm hai mươi vạn Linh Thạch Hạ Phẩm.
Độc Nhĩ Kha từ trong Giới Chỉ lấy ra một đống lớn Hạ Phẩm Linh Thạch trả cho Từ Tốn sau đó thu tất cả vật phẩm vào trong Giới Chỉ rồi trả lại Giới Chỉ cho Từ Tốn.
- Từ Tốn tiên sinh, trời cũng không còn sớm nữa, tại hạ xin cáo từ.
Từ Tốn nghe vậy vội ngăn cản nói:
- Công tử, xin ngài chờ chút.
Độc Nhĩ Kha khựng lại hỏi.
- Từ Tốn tiên sinh, ngài làm vậy là có ý gì?
Từ Tốn nhận ra mình có chút thất thố không khỏi cười trừ nói:
- Công tử xin đừng hiểu làm, Từ Tốn ta chỉ muốn nhắc nhở công tử nên cẩn thận người của Độc Tông.
Độc Nhĩ Kha hiểu ra, chỉ cười cười nói:
- Cảm ơn Từ Tốn tiên sinh, chuyện hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, ngày sau tất sẽ báo đáp.

Thật ra Độc Nhĩ Kha không phải không từng nghĩ đến chuyện này.

Cũng không phải hắn không sợ người của Độc Tông mà hắn là ở ngoài sáng, còn người ta trong tối.

Có lẽ lúc này hắn cũng đã bị người ta theo dõi rồi, làm sao mà trốn đây? Với cảnh giới của Độc Nhĩ Kha làm sao có thể nhận ra mình bị theo dõi chứ? Nhưng nếu đụng phải đám người Độc Tông thì Độc Nhĩ Kha cũng muốn lãnh giáo một chút độc công của họ.

Hắn cũng coi đây là một cơ duyên khiến hắn trở nên hiểu biết hơn về độc.
Độc Nhĩ Kha vừa bước ra ngoài Phú Quý đấu giá hội thì phía sau đã có một kẻ dõi theo hắn.

Hắn rất am hiểu thuật theo dõi và ẩn nấp dù rằng Độc Nhĩ Kha nhiều lần quay người nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn không thể phát hiện ra điều gì bất thường.
Độc Nhĩ Kha nhiều lần cũng không phát hiện ra gì hắn cũng buông bỏ lười không thèm quản nữa.

Cứ vậy một đường bước về hướng Lai Sử khách điếm.
Thấy Độc Nhĩ Kha bước vào Lai Sử khách điếm thì tên kia quay trở ra rồi phóng về một hướng.
Độc Nhĩ Kha vừa bước vào trong phòng thì đóng hết cửa lại, hắn thực sự rất kích động.

Độc Nhĩ Kha điều chỉnh tâm tình kích động của mình lại một chút sau đó từ trong Giới Chỉ lấy ra hai mảnh da thú tàn đồ và Hắc Liên.
Tay cầm lên hai mảnh tàn đồ, Độc Nhĩ Kha cẩn thận ghép lại, nhưng tiếc rằng hắn xoay đủ kiểu, nhưng không thể ghép đúng hai mảnh da thú này.

Cẩn thận nhìn lại đồ án trên hai mảnh này nhưng Độc Nhĩ Kha cũng không thể nhìn ra điều gì, đồ án trên này quá rối rắm phức tạp.
Độc Nhĩ Kha cũng lười quản nữa, vẻ mặt có chút thất vọng rồi ném trở lại vào Giới Chỉ.

Hắn nhìn về phía thùng gỗ đựng Hắc Liên.


Trong lòng có chút kích động, Độc Nhĩ Kha đưa tay ra từ từ mở nắp thùng ra.
Nắp thùng vừa hé thì một mùi hôi nồng xộc lên, Độc Nhĩ Kha theo bản năng cẩn thận lùi lại.

Mùi hôi vừa xộc vào thì Độc Nhĩ Kha cảm giác lục phủ ngũ tạng của hắn đột nhiên nóng lên, sau đó cảm giác đau đớn lan tỏa, cảm giác này đến rất nhanh khiến cho hắn không kịp phản ứng phải buông tay ra sau đó cả người co lại lăn đùng ra nhà đau đớn.

Dù vậy nhưng hắn không dám la lên, sợ kinh động những người ở đây.

Một lúc sau Độc Nhĩ Kha lại có cảm giác khác, lần này không có đau đớn mà hắn cảm giác giác quan và thần kinh của hắn đang dần dần tê liệt.

Độc Nhĩ Kha vội vàng vận chuyển Âm Dương Độc Công cố gắng áp chế nó nhưng không được.

Độc Nhĩ Kha không tin thử đi thử lại nhưng vẫn không hiệu quả, hắn có chút chán nản đang định từ bỏ thì đúng lúc này hai con Ngũ Thải Phệ Trùng chợt tiến tới đoàn độc khí đang có mặt khắp lục phủ ngũ tạng hắn dùng tốc độ nhanh nhất thôn phệ hết sạch đoàn độc khí này.

Độc Nhĩ Kha thoát hiểm trong gang tấc.

Đầu đổ đầy mồ hôi hột, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Hắc Liên.

Hắn không dám tò mò nữa mà thu Hắc Liên lại vào trong Giới Chỉ sau đó thả Tiểu Lang ra ngoài..