Chương 99: Tưởng Tiểu Muội chạy

Tưởng Chấn đi đến thế giới này vẫn chưa tới một năm, tại Hà Tây thôn sinh hoạt thời gian cũng không dài, thậm chí, nơi đó còn không cho hắn quá nhiều hồi ức tốt đẹp.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn như cũ phi thường tưởng niệm Hà Tây thôn.

Dù sao nơi đó có Triệu Phú Quý Triệu Lưu thị đang sống, là nhà được hắn công nhận.

Tưởng Chấn trước đó, có thể nói rằng nhớ nhà tựa tiễn, nhưng chờ sau khi hắn thật tới gần Hà Tây thôn, trong lòng lại thêm chút trầm trọng.

Hắn sẽ có tâm tình như vậy không vì cái gì khác, chỉ vì... Lần này đi tới kinh thành, lại từ kinh thành trở về, thủ hạ của hắn có chết người.

Thủ hạ của hắn chỉ chết một người, so với đội buôn Trịnh gia tốt hơn rất nhiều, nhưng người dù sao cũng đã chết rồi.


Người kia... còn do hắn mang đi ra ngoài.

Ngoài ý muốn như vậy Tưởng Chấn cũng không muốn phát sinh, cùng hắn kỳ thực không có quá lớn quan hệ, nhưng hắn rốt cuộc cũng sẽ hổ thẹn.

"Lão đại, ngươi làm sao mất hứng vậy?" Tưởng Minh không hiểu hỏi.

Tưởng Chấn xoa xoa lông mày, nhìn về phía chiếc rương bên cạnh.

Thôn dân Hà Tây thôn đã chết kia họ Lý, tên là Lý Nguyên, chỉ có mười tám tuổi. Lúc trước chiến đấu kết thúc, sau khi đội thuyền Trịnh gia cặp bờ, Tưởng Chấn liền dẫn người đem hắn an táng, đồng thời cũng đem di vật của hắn thu thập ra, để vào trong cái rương này.

Sau đó, Trịnh gia đưa trợ cấp đến, cũng được Tưởng Chấn xếp vào, chờ hắn đánh cướp đám thủy phỉ kia xong cũng có bỏ vào rất nhiều bạc.

Bây giờ, bên trong cái rương này ngoại trừ di vật của Lý Nguyên, còn chứa ba trăm lượng bạc, ngoài ra, Tưởng Chấn còn ở kinh thành mua một vài thứ, để vào trong một cái rương khác... Những thứ này đều là dành cho người nhà Lý Nguyên.


Thấy Tưởng Chấn làm như thế, những thủ hạ kia của hắn, cũng đều cho ra một vài thứ, đồng dạng đặt ở bên trong cái rương kia, hiện tại, hai cái rương đều đã đầy.

"Lão đại, ngươi cho bạc đã rất nhiều, cha nương Lý Nguyên sẽ không trách ngươi." Tưởng Minh nói. Thậm chí, không nói cha nương Lý Nguyên, liền cha nương của hắn, nhìn thấy nhiều bạc như vậy, sợ cũng trách không được.

"Đến cùng người đã không còn." Tưởng Chấn nói. Tưởng Chấn cũng biết, bạc an ủi của mình đưa, đã coi như rất nhiều rồi, thời điểm hắn lúc trước tuyển người, còn đặc biệt không chọn con độc nhất... Ở cái địa phương mạng người không đáng giá, thậm chí buôn bán nhân khẩu chẳng lạ lùng gì này, phỏng chừng không ai sẽ trách hắn, nhưng hắn đến cùng không quá dễ chịu.

Bọn người Tưởng Minh nghe vậy, đều trở nên trầm mặc.


Đúng đấy, đến cùng không còn người.

Nguyên bản người cùng bọn họ một đường đi kinh thành, cứ như vậy không còn.

Tuy rằng thời đại này trong nhà chết một người rất bình thường, tỷ như hài tử, có mấy người sinh sáu, bảy đứa, có thể nuôi lớn cũng chỉ có ba bốn đứa, nhưng người này lại chết tại trước mặt bọn họ, bọn họ đến cùng có chút không dễ chịu.

Thuyền chậm rãi đến gần Hà Tây thôn, thời điểm rời thuyền, mọi người sắc mặt đều không dễ nhìn lắm.

"Tưởng Chấn! Kim Ca!" Một thanh âm đột nhiên vang lên, Tưởng Chấn ngẩng đầu lên, liền thấy Triệu Phú Quý đang đứng tại bờ sông.

Cái người luôn không câu nệ nói cười, luôn có vẻ rất trầm mặc, lúc này lại cười, lộ ra hàm răng ố vàng đã mòn.

Bất quá, ông rất nhanh liền ngậm miệng không cười, chỉ nói: "Các ngươi cuối cùng cũng đã trở về, trở về tốt, trở về liền rất tốt."
Triệu Phú Quý từ lúc Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đi kinh thành, liền thích rãnh rỗi vòng quanh bờ sông của con đường từ huyện thành đi về trong thôn một chút, ngày hôm nay, hắn liền vừa đến đi dạo.

Xa xa nhìn thấy Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca trở về, ông có thể nói cao hứng không thôi, nhưng biểu tình của bọn Tưởng Chấn, lại khiến trong lòng ông "Lộp bộp" một chút —— những người này sắc mặt rất khó coi, lần này đi kinh thành, sợ rằng không thuận lợi.

Bất quá, không thuận lợi cũng không có gì, người khỏe mạnh mà trở về là được.

Triệu Phú Quý liếc mắt nhìn, phát hiện tình hình Tưởng Chấn nhìn không sai, nhi tử của mình nhìn còn mập hơn một chút, cuối cùng cũng coi như yên lòng.

Sau đó, ông liền lại thấy lạ, nói thí dụ như... Những người này ngoại trừ hai cái rương, tất cả đều chỉ cầm một cái tay nải nhỏ.
Kỳ thực Tưởng Chấn khi về nhà, cũng muốn mang nhiều chút đồ, nhưng thủ hạ của hắn rất nhiều, trong lúc nhất thời không tìm được mấy chiếc thuyền nhỏ có thể chỡ bọn họ về nhà, liền nơi nào mang được quá nhiều đồ vật?

Huống chi... Hắn muốn mang đồ vật trở về thì có phải cũng phải để thủ hạ của hắn trở về mang hay không?

Nhìn thoáng qua đám thủ hạ bao lớn bao nhỏ tất cả đều gánh nặng nề, Tưởng Chấn cuối cùng dứt khoát để những thủ hạ kia tạm thời để đồ vật ở lại trên thuyền, ngày mai trở lại lấy, bản thân hắn đương nhiên cũng giống vậy.

Vì vậy, đám bọn họ về nhà liền đều chỉ mang theo một cái tay nải nho nhỏ, bên trong chứa bạc, nhưng đồ vật khác đều không mang, so với bọn họ mang đi ra cửa còn ít hơn.

Thời đại này, ai đi xa nhà không mang về nhà ít đồ chia cho thân bằng hảo hữu a! Trừ phi ở bên ngoài chịu khổ, đem bạc xài hết, thực sự không có đồ vật mang về nhà, mới có thể không mang theo đồ vật.
Triệu Phú Quý càng khẳng định Tưởng Chấn chuyến này không thuận lợi.

Cho ra đáp án như thế, Triệu Phú Quý nhất thời không tiện hỏi thêm cái gì, chỉ nói: "Có muốn ta hỗ trợ hay không?" Cái rương cần chuyển xuống đi?

"Cha, không cần." Tưởng Chấn nói, hắn đem hai cái tay nải mình mang theo bên người khoát lên lưng, sau đó liền để Triệu Kim Ca rời thuyền trước.

Trong hai cái tay nải này của hắn có xếp vào kim ngân, và còn có hai bộ y phục cho Triệu Lưu thị Triệu Phú Quý, ngược lại lớn hơn một chút so với người khác, chỉ là thời điểm xuất môn, hắn lại xếp vào nửa chiếc thuyền đi...

Triệu Kim Ca mấy ngày nay vẫn luôn được Tưởng Chấn chăm sóc rất tốt, Tưởng Chấn làm cho y tiên thuyền trước, y liền xuống thuyền trước, vừa xuống thuyền, liền lập tức hướng về Triệu Phú Quý mà đi: "Cha."
"Hồ đồ." Triệu Phú Quý trừng nhi tử một cái: "Ngươi làm sao có thể để Tưởng Chấn mang hai cái tay nải, cũng không biết phụ một tay ?"

Đứa nhi tử này của ông thật sự càng ngày càng không ra dáng, nào có chuyện làm cho nam nhân mang hai cái tay nải, bản thân một cái không cầm?

Tuy rằng ông cũng sẽ giúp Triệu Lưu thị cầm đồ vật, nhưng... ông sợ Tưởng Chấn ghét bỏ nhi tử của mình.

Tưởng Chấn thanh toán bạc xong, liền nhìn thấy cha tức phụ đang răn dạy tức phụ của mình, lập tức vội vã đi tới: "Cha, Kim Ca thân thể không thoải mái."

"Nào có không thoải mái, ta xem nó khỏe mạnh vô cùng." Triệu Phú Quý liếc mắt quan sát nhi tử một cái, sau khi phát hiện cổ áo của nhi tử mình cư nhiên lộ ra một vòng da lông, lại nói: "Tưởng Chấn, ngươi cũng đừng vật gì tốt đều cho nó dùng, xuyên áo bông thì thôi đi, làm sao còn để nó dùng da lông" Nhi tử của mình sao lại có thể dùng bạc như vậy...
Từ kinh thành trở về chỉ tốn không tới một tháng, Triệu Kim Ca mang thai cũng chỉ có hơn năm tháng. Bụng của y kỳ thực đã nhô ra rất nhiều, nhưng bởi vì xuyên y phục dày nên không thấy được, ngược lại làm Triệu Phú Quý chỉ cho rằng y mặc nhiều.

Tưởng Chấn đang muốn nói việc Triệu Kim Ca mang thai với cha tức phụ của mình, Triệu Phú Quý nhìn xung quanh một chút, liền thấp giọng nói: "Còn có, các ngươi trở về làm sao còn ngồi thuyền? Này tốn rất nhiều bạc a!" Vốn là đi ra ngoài một chuyến liền kiếm được không nhiều lắm, còn ngồi thuyền trở về, đây không phải là lãng phí bạc sao?

Tưởng Chấn biết được Triệu Phú Quý nhất định đã hiểu lầm, lập tức nói: "Cha, chúng ta lần này kiếm lời không ít." Qua lại một lần như thế, chờ hàng hóa trên tay qua tay, hơn nữa này đó thuyền cùng tòa nhà ở kinh thành, tài sản của hắn có thể có hơn hai mươi vạn lượng bạc, tuyệt đối là một đại tài chủ, bọn họ rất nhiều người đồng thời ngồi thuyền, lại chỉ tốn mấy chục văn, thật sài không bao nhiêu...
Tuy nói thời đại này, bạc không đáng giá giống mấy triều đại trước đó, trong triều quan chức thu hối lộ thôi cũng phải thu mấy vạn lượng, mà hai mươi vạn lượng đã phi thường nhiều vô cùng.

Triệu Phú Quý nhớ đến thối quen thích tiêu bạc của Tưởng Chấn trước đó, đến cùng không tin lần này ngay cả miếng thịt lợn đều không mang trở về Tưởng Chấn sẽ kiếm lời bạc, nhưng ông vẫn rất cho Tưởng Chấn mặt mũi : "Chúng ta trở lại rồi nói đi."

Tưởng Chấn gật gật đầu, cũng cảm thấy trở lại nói tương đối tốt, liền tại lúc này, đột nhiên có người hướng về bên này vọt tới: "Triệu Phú Quý, xảy ra chuyện rồi, Tưởng lão thái chạy đến nhà ngươi gây sự rồi!"

Người kia hô xong, mới phát hiện Tưởng Chấn cũng ở đố, lại nói: "Tưởng Chấn, các ngươi trở về a! Các ngươi trở về liền không sao."
Người này Tưởng Chấn cũng có nhận thức, là một người ở Hà Tây thôn quan hệ không tệ với Triệu gia.

Hiện tại người này nói Tưởng lão thái chạy đến Triệu gia... Chuyện gì thế này?

Tưởng Chấn hơi nhướng mày, liền muốn đi về nhà, đi mấy bước, lại nhìn về phía bọn người Hà Xuân Sinh: "Các ngươi... Trước tiên đem đồ vật đưa đến Lý gia."

Lý Nguyên chết rồi, bọn họ sau khi trở về nên lập tức đến Lý gia, chỉ là Triệu Lưu thị bên kia xảy ra chuyện, hắn là nhất định phải chạy về.

"Lão đại ngươi yên tâm, chúng ta nhất định đem việc làm tốt." Hà Xuân Sinh ngay lập tức liền nói.

Hướng về phía Hà Xuân Sinh gật gật đầu, Tưởng Chấn thật nhanh chạy về Triệu gia, lại hỏi người đến báo tin kia: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Tưởng Thành Tài bị người lừa bạc, Tưởng lão thái vì gom góp bạc, liền định cho Tưởng Tiểu Muội một... mối hôn nhân không qua tốt, kết quả Tưởng Tiểu Muội chạy, người nhà họ Tưởng liền đánh tới Triệu gia." Người kia nói.
Tưởng Chấn nghe vậy, liền nhíu mày.

Hắn không thích Tưởng đồ tể Tưởng lão thái, cũng không thích Tưởng Thành Tài Tưởng Thành Tường, cũng đối với hai em dâu cùng cháu trai không có cảm giác, còn Tưởng Tiểu Muội... Đây coi như là một người Tưởng gia duy nhất hắn coi như thích.

Tưởng Tiểu Muội tuy rằng thích lười biếng, cho nên cũng sẽ không đi giúp Tưởng lão đại làm việc, nhưng nàng chưa từng từng lấn ép Tưởng lão đại, có cái gì ăn ngon, Tưởng lão thái cho nàng, còn sẽ lưu một chút cho Tưởng lão đại.

Tưởng Chấn dùng thân thể Tưởng lão đại, những người có ân với Tưởng lão, hắn cũng sẽ nhớ kỹ, trước đó chưa có trả lại cho Tưởng Tiểu Muội, thứ nhất vì lúc đó bản thân hắn cũng không có bản lãnh gì, thứ hai, thì lại bởi vì Tưởng gia đối với Tưởng Tiểu Muội, kỳ thực cũng không phải đặc biệt kém.
Hắn nhớ tới khi đó Tưởng lão thái nấu trứng gà, cũng sẽ cho Tưởng Tiểu Muội một quả.

Tưởng Tiểu Muội cùng hắn không giống nhau, nhất định sẽ không muốn cùng cha nương cắt đứt quan hệ, Tưởng đồ tể Tưởng lão thái đối với nàng cũng không tồi... Dưới tình huống như vậy, hắn cũng không cần làm thêm cái gì, chờ tương lai thời điểm Tưởng Tiểu Muội xuất giá, cho nàng chút bạc ép đáy hòm, lại nhìn chặt nhà chồng của nàng một chút, cũng đã đủ rồi.

Tưởng Chấn vẫn cho rằng, Tưởng đồ tể Tưởng lão thái, dù như thế nào cũng sẽ tìm mối hôn nhân cho Tưởng Tiểu Muội, nhiều nhất cũng chỉ cho của hồi môn ít chút, không nghĩ tới...

Tưởng Chấn sốt ruột, nhưng nhìn thấy dáng dấp Triệu Kim Ca càng thêm gấp gáp, cũng lo lắng: "Kim Ca, ngươi chạy chậm chút, cẩn thận chút..." Giờ trong bụng, còn đang mang hài tử đó!
Triệu Kim Ca không có hạ chậm tốc độ, Tưởng Chấn nhìn y chạy bộ nhìn đến trong lòng run rẩy, chỉ có thể cẩn thận ở bên cạnh che chở.

Triệu Phú Quý thấy thế, càng cảm thấy nhi tử của mình quá kỳ cục.

Nếu như Tưởng Chấn tương lai không thích nó như giờ nữa... Nó nên làm sao bây giờ đây?

Mà vào lúc này, Triệu gia bên kia đã loạn cả lên.

Tưởng lão thái mang theo Tưởng Thành Tài Tưởng đồ tể, còn có mấy người Tưởng gia, đem Triệu Lưu thị Tôn Tiểu Sơn chặn ở cửa Triệu gia, thời điểm nhìn Triệu Lưu thị, dáng dấp hung ác cực kỳ.

Tưởng lão thái lúc này, tâm tình phi thường kém, Tưởng gia bọn họ, hôm nay có đại sự xảy ra rồi!

Việc của Tưởng gia, phải nói từ một tháng trước.

Một tháng trước, Tưởng Thành Tài đột nhiên về nhà, nói là có một đại sinh ý có thể làm, cho nên cần bạc, lúc đó Tưởng lão thái rất nghiêm túc mà nghe hắn đem mối sinh ý kia giới thiệu một phen, Tưởng đồ tể lại không tin tưởng, cũng không muốn giao bạc.
Sau đó, Tưởng Thành Tài cơ hồ mỗi ngày nháo đòi bạc, nhưng coi như hắn một khóc hai nháo ba thắt cổ, Tưởng đồ tể vẫn một mực chắc chắn không có bạc, một lượng bạc cũng không chịu lấy ra.

Kỳ thực đến cuối cùng, Tưởng đồ tể đều có chút bị Tưởng Thành Tài thuyết phục, cảm thấy đó thật sự là một mối sinh ý tốt, ông có thể kiên trì được không giao bạc, chủ yếu bởi vì trên tay không có bạc.

Ông cái tuổi này, sẽ không làm ra việc bán ruộng đi làm "Đại sinh ý" như vậy được.

Tưởng Thành Tài náo loạn rất nhiều ngày, cuối cùng của cuối cùng cũng coi như yên tĩnh, Tưởng đồ tể chỉ cho rằng hắn đã bỏ qua đại sinh ý kia, liền khuyên hắn đi làm tiểu sinh ý khác —— nói thí dụ như thời điểm hợp chợ, đi bán thức ăn gì đó.

Làm chút bánh màn thầu bánh bao bánh xốp gì đó đem đi bán, cho dù bán không được, cũng có thể tự mình ăn, tổng sẽ không lỗ bao nhiêu đồng bạc.
Nhưng Tưởng Thành Tài đối với sinh ý như vậy khịt mũi coi thường.

Cứ như vậy, Tưởng Thành Tài mỗi ngày không có việc gì mà ở nhà rãnh rỗi, như trước đó y xì. (Bao: Chắc không mấy người hiểu câu "y xì" đâu nhỉ ^^)

Tưởng đồ tể đối với việc này đã tập mãi thành quen, cũng không để trong lòng, lại không nghĩ như thế qua chừng mười ngày, Tưởng Thành Tài càng thêm nóng nảy, cũng càng ngày càng nôn nóng, năm ngày trước, sau khi hắn từ ngoài trở về, lại hỏng mất mà khóc lên.

Thì ra, Tưởng đồ tể vẫn luôn không chịu cho bạc, Tưởng Thành Tài liền không nỡ bỏ mối sinh ý kia, cuối cùng lại đi vay bạc quăng vào trong gọi là sinh ý kia!

Hắn mượn một trăm hai mươi lượng bạc, cùng ba mươi lượng bạc trên tay mình, góp lại được một trăm năm mươi lượng giao cho những người kia.
Kết quả, những người đó nghe đâu phải đi ra ngoài thu mua một nhóm dược liệu quý giá chừng mười ngày sẽ trở về, nhưng lại vẫn luôn không trở về.

Tưởng Thành Tài lại đợi mấy ngày, rốt cục ngồi không yên, liền đến nhà những người kia tìm người, kết quả lại phát hiện người đi nhà trống từ lâu.

Ngôi nhà to mà những người kia trụ ở huyện thành, lại chỉ do bọn họ thuê đến!

Hiệu thuốc bọn họ dẫn hắn đi qua, lại biểu thị căn bản không quen biết những người kia!

Thân phận lai lịch của những người đó tất cả đều là lừa người!

Tưởng Thành Tài nhất thời hỏng mất, hắn lại bị lừa gạt mất một trăm năm mươi lượng bạc!

Trong đó một trăm hai mươi lượng bạc, còn do hắn vay nặng lãi mà có!

Tuy nói Lưu Hắc Đầu tên cho vay nặng lãi này, đã bị Tưởng Chấn thu phục, nhưng ở huyện Hà Thành, người làm "Sinh ý" như vậy, căn bản cũng không chỉ có mỗi Lưu Hắc Đầu, những người khác cũng không nhân từ hơn so với Lưu Hắc Đầu.
Tưởng Thành Tài đã thương lượng với người ta chỉ mượn bạc một tháng, khi đó trả lại bọn họ một trăm ba mươi hai lượng... Nhưng bây giờ, hắn phải từ nơi nào lấy ra một trăm ba mươi hai lượng lượng bạc đây?

Nếu như hắn không lấy ra nổi, lợi cộng lợi, bạc nợ càng ngày càng nhiều, tương lai...

Tưởng Thành Tài sốt ruột, liền về nhà khóc lóc kể lể.

Tưởng đồ tể cùng Tưởng lão thái tức giận muốn chết, đem đám lừa gạt chửi đến máu chó đầy đầu, Tưởng đồ tể còn đem Tưởng Thành Tài đánh cho một trận, nhưng sau khi đánh xong, việc vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết.

Tưởng Thành Tài tái làm sao không nên thân, cũng là nhi tử bọn họ, bọn họ nhất định phải cứu Tưởng Thành Tài... Đương nhiên, đến lúc này, cũng không cho phép bọn họ không cứu, bọn cho vay nặng lãi không lấy được bạc từ chỗ Tưởng Thành Tài, nhất định sẽ tới tìm bọn họ đòi bạc.
Bọn họ... Chẳng lẽ cũng chỉ có thể bán ruộng?

Lần trước bọn họ đã bán rồi, hiện tại bán nữa... Bọn họ sẽ phải từ phú hộ Hà Tây thôn biến thành người nghèo của Hà Tây thôn!

Tưởng đồ tể cùng Tưởng lão thái đều không nỡ bán ruộng, ít nhất cũng phải nghĩ biện pháp bán ít chút, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng liền nghĩ đến một chuyện.

Tưởng Tiểu Muội, không phải đang mai mối sao?

Tưởng Tiểu Muội đã mười sáu tuổi, có người mà làm mối, chỉ là vẫn chưa có định ra mà thôi... Mà hiện tại xác định cho nàng một nhà tốt... Cũng sẽ được bốn mươi, năm mươi lượng bạc hoặc càng nhiều hơn?

Cứ như vậy, có thể bán ít được vài mẫu ruộng rồi!

Tưởng lão thái cùng Tưởng đồ tể vừa thương lượng liền đều cảm thấy việc này có thể được, chỉ là... Những người tướng mạo đoan chính gia cảnh không tệ, lại lấy ra được bốn mươi, năm mươi lượng sính kim, bọn họ tại sao phải thú Tưởng Tiểu Muội?
Lễ hỏi như thế, cho dù nữ nhi của tú tài đều có thể thú!

Hơn nữa người nhà như vậy, đều có rất nhiều nữ nhân cùng song nhi muốn gả đến, những nữ nhân song nhi kia nếu trong nhà thương tiếc một chút, thu lễ hỏi cũng sẽ mang hết làm của hồi môn, Tưởng Tiểu Muội so sánh với bọn họ, thật sự một chút ưu thế đều không có.

Gia đình bình thường, lễ hỏi có thể đưa hai mươi lượng đã không tệ, nhà bên nhà gái đưa của hồi môn nhiều, hoặc là nhà trai thực sự quá thích nhà gái, mới có thể nguyện ý đưa nhiều hơn nữa, bốn mươi, năm mươi lượng, tuyệt đại đa số người đều sẽ không muốn đưa.

Cha nương bên nhà gái đòi lễ hỏi nếu thật đòi đến con số này, kia cũng đã không phải gả nữ nhi, mà là bán nữ nhi, lúc trước cha nương Triệu Lưu thị, liền định đem bà bán bốn mươi lượng bạc, bán cho một nam nhân có thể làm cha bà.
Vì vậy, đòi nhiều lễ hỏi như vậy Tưởng Tiểu Muội không thể gả cho gia đình tốt, đặc biệt là... hai phu thê Tưởng đồ tể còn vội vã đòi bạc.

Tưởng Tiểu Muội bị giật mình, chỉ mong không ai muốn mua mình, nhưng đôi khi có việc lại cứ trùng hợ như vậy.

Trong huyện thành có gia đình, trước đó thú cái tức phụ vẫn luôn không sinh được hài tử, liền muốn nạp thiếp cho nhi tử, nên bọn họ nguyện ý đưa năm mươi lượng bạc.

Gia đình này kỳ thực không phải giàu lắm, thậm chí so với Tưởng gia trước kia còn muốn kém một chút, bọn họ nói là nạp thiếp cho nhi tử, kỳ thực chỉ vì trong nhà chỉ một đứa nhi tử nhân số ít, muốn kiếm thêm nữ nhân về hỗ trợ làm việc... Cho nên bọn họ cũng có yêu cầu, yêu cầu nữ nhân kia có thể sinh dưỡng, có thể làm việc.

Gia đình kia gia phong thực sự chẳng ra gì, nghe nói tức phụ của nhi tử bọn họ trước kia, kỳ thật cũng từng có hài tử, sau đó bị trượng phu đánh tới sảy mất, sau đó mới vẫn luôn không mang thai được... Một gia đình như vậy, còn làm thiếp, người bình thường đương nhiên sẽ không nỡ đem nữ nhi gả đi, cho nên bọn họ mới có thể lấy năm mươi lượng bạc đến mua.
Tưởng đồ tể cùng Tưởng lão thái cũng không phải không biết những chuyện kia, nhưng bọn họ đồng ý, Tưởng Tiểu Muội không chịu, bọn họ còn đem Tưởng Tiểu Muội mắng cho một trận.

"Nam nhân kia đánh tức phụ trước kia, nhưng không nhất định sẽ đánh ngươi."

"Mặc dù làm thiếp, nhưng thê tử không sinh được, chờ ngươi sinh hài tử, sau đó mọi thứ trong nhà liền thuộc về ngươi, không phải rất tốt sao?"

"Tiểu Muội ngươi còn muốn gả như thế nào? Có thể gả tới dia đình như vậy, ngươi đã hưởng phúc rồi!"

...

Người nhà họ Tưởng đều nói như vậy, nhưng sự thực tuyệt đối không phải như vậy... Tưởng Tiểu Muội tùy tiện hỏi thăm một chút, liền nghe được càng nhiều tin tức.

Nói thí dụ như, người nhà kia tuy rằng ở tại huyện thành, mở cái cửa hàng nhỏ tử bán muối liêu, nhưng kiếm lời không được bao nhiêu bạc, nữ nhân trong nhà, còn phải đi sớm về tối mà dệt vải bán lấy bạc.
Lại nói thí dụ như, nhi tử nhà kia đánh tức phụ rất lợi hại, người trước đó, đều sắp bị đánh chết.

Nàng gả đến, không chỉ làm thiếp, còn phải không ngừng mà làm việc... Chỉ nghĩ đến thôi, Tưởng Tiểu Muội đã không muốn, cố tình sau khi người nhà kia tới cửa, cư nhiên liếc mắt một cái liền nhìn trúng Tưởng Tiểu Muội, còn đã định xong ngày hôm đó một tay giao bạc một tay giao người —— nếu như đi làm thiếp cho người ta, vậy đương nhiên sẽ không cần làm hôn sự.

Tưởng đồ tể cùng Tưởng lão thái đã cùng người ta định chắc chắn việc của Tưởng Tiểu Muội, chỉ chờ lấy bạc, kết quả... Đến ngày hôm nay, bọn họ cư nhiên không tìm được Tưởng Tiểu Muội.

Cuối cùng, bọn họ lại tìm đến Triệu gia.

"Triệu Lưu thị, ngươi nhanh đem nữ nhi ta giao ra đây! Ngươi tái không giao người, ta liền sẽ không khách khí!" Tưởng lão thái nói.
Triệu Lưu thị có chút bị giật mình: "Ta thật không biết Tưởng Tiểu Muội ở đâu."

"Ngươi làm sao sẽ không biết, có người nhìn thấy nàng đi về phía bên này của ngươi!" Tưởng lão thái tức giận nhìn Triệu Lưu thị: "Trừ ngươi ra, còn có ai sẽ giấu nữ nhi ta?"

"Ta thật không biết... Đang yên lành, ta làm sao lại giấu nữ nhi ngươi?" Triệu Lưu thị chỉ cảm thấy oan uổng, trước đó nghe nói Tưởng gia định một mối hôn nhân cho Tưởng Tiểu Muội như vậy, bà cũng có chút thương cho Tưởng Tiểu Muội, còn cùng người khác nói hai câu, nhưng bà tuyệt đối không hề đem Tưởng Tiểu Muội giấu đi.

Tưởng Chấn không ở đây, bà cũng không dám đi đắc tội với người ta. (Bao: có con rể sẽ dám sao?? ^^)

"Trước đó ngươi không phải còn nói chúng ta đối với Tưởng Tiểu Muội không tốt sao? Không phải ngươi thì ai?" Tưởng lão thái đã sớm hận Triệu Lưu thị, lúc này đi lên liền cho Triệu Lưu thị một cái tát: "Ngươi người này không phải thứ tốt, bắt cóc nhi tử của ta không nói, còn muốn mang nữ nhi ta đi, ngươi chính là không muốn ta sống tốt đúng không?"
"Tưởng gia, ngươi như thế nào lại đánh người?" Trưởng thôn Tưởng Bình vội vã tới, bị dọa hết hồn.

"Ta đánh người thì làm sao hả? Xú bà nương này muốn hại ta a! Ta làm sao không thể đánh bà ta?" Tưởng lão thái khóc ròng nói: "Nữ nhi ta không thấy, hơn nửa đã bị bà ta bắt cóc, trưởng thôn ngươi nhưng phải làm chủ cho ta!"

"Không bằng không chứng, làm sao liền thành bị nàng bắt cóc?" Tưởng Bình nói, nhưng mà lời của ông rất nhanh liền bị nhấn chìm ở trong các loại thanh âm của Tưởng lão thái cùng người nhà họ Tưởng.

"Có người nhìn thấy Tưởng Tiểu Muội tới đây, không phải nàng giấu, thì ai giấu ?"

"Triệu Lưu thị, đem Tưởng Tiểu Muội giao ra đây nhanh lên, ngươi đem Tưởng Tiểu Muội giao ra đây thì sẽ không có chuện gì nữa."

"Nếu không liền để chúng ta lục soát một chút."
...

Triệu gia cuộc sống càng ngày càng tốt, trong thôn người đỏ mắt cũng càng ngày càng nhiều, bây giờ Tưởng Chấn xuất môn hơn bốn tháng, cũng không biết khi nào mới trở về, thậm chí có khả năng không về được... Những người này liền muốn đến Triệu gia chiếm tiện nghi.

Mà Tưởng lão thái nghe lời này, lại có một ý kiến: "Triệu Lưu thị, ngươi thường bạc! Ngươi giấu nữ nhi ta, làm hổng việc hôn nhân của nữ nhi ta, ngươi phải thường bạc cho ta!"

"Chuyện này... Dựa vào cái gì bảo ta thường bạc." Triệu Lưu thị bưng mặt bị đánh nói, Tôn Tiểu Sơn nỗ lực che chở bà, nhưng cũng đã run lẩy bẩy.

"Ngươi không thường bạc ta liền không đi!" Tưởng lão thái lại nói. Bà ban đầu, kì thật không phải muốn thường bạc Triệu Lưu thị, hiện tại lại càng nghĩ càng cảm thấy đây là ý kiến hay, cả đôi mắt đều sáng lên.
"Hồ đồ! Tưởng gia, nữ nhi ngươi cũng không phải tiểu hài tử, nàng tự mình chạy, làm sao lại muốn Triệu Lưu thị thường bạc?" Tưởng Bình nói, mà vào lúc này, trong thôn lại có chút người đến.

Những người này đều thân cận Triệu gia hoặc là không thích Tưởng gia, lúc này đương nhiên đều chỉ trích Tưởng lão thái.

"Tưởng gia, ngươi bán nữ nhi không tính, còn tới lừa bạc a!"

"Tưởng gia ngươi cũng quá mức đi."

"Ngươi dựa vào cái gì nói Triệu Lưu thị giấu người?"

"Thật sự muốn bạc đến điên rồi!"

...

Những người này nhân số, có thể nói nhiều hơn người Tưởng lão thái mang tới nhiều lắm, Tưởng lão thái nhìn thấy những người này, liền biết chuyện mình đòi bạc Triệu gia phỏng chừng không thành được.

Bà nhiều nhất cũng chỉ có thể đem Tưởng Tiểu Muội mang về.

Nhưng lúc này, có người lôi kéo Tưởng Tiểu Muội hai mắt đỏ chót đến: "Tiểu Muội nàng trốn trong rừng ở bờ sông khóc đây..."
Tưởng Tiểu Muội căn bản không ở Triệu gia, địa phương bị người tìm tới, còn cách Triệu gia thật xa.

Ánh mắt người trong thôn nhìn Tưởng lão thái nhất thời thay đổi, ngay cả người theo chân, cũng đều đầy mặt lúng túng, bọn họ nghe Tưởng lão thái nói rất nhiều, nhận định Tưởng Tiểu Muội đúng là Triệu gia mới có thể đến cùng, kết quả... Tưởng Tiểu Muội căn bản không có ở đây?

Tưởng lão thái bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời mất mặt không chịu được, đột nhiên hướng về Triệu Lưu thị mắng: "Triệu Lưu thị, ngươi cũng chớ đắc ý, coi như nhà ngươi hiện tại cuộc sống dễ chịu, này đó bạc cũng đều của nhi tử ta!"

"Triệu Kim Ca nhà ngươi là đứa không thể sinh, sau này nhi tử của ta muốn nối dõi tông đường, nhất định sẽ nạp thiếp."
"Ngươi liền nuôi cháu của ta đi thôi!"

...

"Ngươi nói bậy!" Triệu Lưu thị trước đó bị đánh cũng không làm sao sinh khí, lúc này ngược lại thật sự bị tức đến.

"Ta nơi nào nói bậy? Ta nói là sự thật! Bà mối Hà đều nói, nhi tử ngươi không thể sinh!" Tưởng lão thái nói.

Sau đó, cũng không biết là ai, đột nhiên liền hô một tiếng: "Tưởng Chấn trở về rồi!"

Tưởng Chấn trở về rồi? ! Tưởng lão thái run run, hận không thể xoay người bỏ chạy.

Nhưng mà, Tưởng Chấn đẩy đoàn người ra, đã vào được.

Chương 100: Tưởng Chấn không kiếm được bạc

Tưởng lão thái dám đến Triệu gia gây sự, là bởi vì Tưởng Chấn không có nhà.

Tưởng Chấn dẫn theo người đi kinh thành đã hơn bốn tháng, vẫn luôn không trở về, Hà Tây thôn liền dần dần có một ít suy đoán cùng lời đồn đãi, nói thí dụ như Tưởng Chấn có thể sẽ không về được vân vân.
Nói nhưng lời như vậy, chính Tưởng lão thái cũng cùng người khác nói rất nhiều lần, bà còn ngóng trông những lời này có thể trở thành sự thật.

Nhìn thấy Tưởng Chấn sống tốt, bà chính là người khó chịu nhất.

Bất quá chỉ là một đứa nhi tử bà chướng mắt rồi bỏ đi, dựa vào cái gì có thể sống tốt như vậy?

Tưởng lão thái chán ghét Tưởng Chấn, ước gì Tưởng Chấn chết ở bên ngoài, nhưng bà lại phi thường sợ Tưởng Chấn, dù sao Tưởng Chấn đã giáo huấn bà rất nhiều lần, bây giờ thấy Tưởng Chấn đẩy đoàn người ra hướng phía mình đi tới, bà càng bị sợ đến cả người cứng ngắc, hận không thể xoay người bỏ chạy.

Mà ở phía sau Tưởng lão thái, những người Tưởng gia khác cũng phản ứng giống như vậy.

Tưởng Chấn không ở đây, bọn họ mới dám lại đây, nhưng việc làm sao cứ trùng hợp như vậy, Tưởng Chấn cố tình trở về lúc này?
Rất nhiều thân bằng hảo hữu của Tưởng gia theo tới, đều vội vội vã vã mà cúi thấp đầu, liền muốn trốn vào trong thôn dân chung quanh, để Tưởng Chấn không tìm được mình, ba người Tưởng đồ tể Tưởng Thành Tài Tưởng Thành Tường không nơi trốn, biểu tình thì lại ngượng ngùng, vừa chột dạ vừa sợ sệt.

"Ngươi vừa nãy đang nói cái gì?" Tưởng Chấn tiến lên vài bước, liền tóm lấy y phục trước ngực Tưởng lão thái, sau đó mặt lạnh nhìn Tưởng lão thái.

Hắn không nghe được những câu người này trước đó nói, nhưng nghe được mấy câu cuối cùng, vừa nãy ở trong đám người đảo qua, còn nhìn thấy dấu tay trên mặt Triệu Lưu thị.

Đối Tưởng Chấn tới nói, Triệu Lưu thị tuyệt đối thân cận nhiều hơn so với Tưởng lão thái, hắn bây giờ đối với Tưởng lão thái này, thật sự chán ghét vô cùng.
"Ta..." Tưởng lão thái trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Người chung quanh đối với Tưởng lão thái cực kỳ đồng tình, bà vận khí sao lại kém như vậy, nói xấu người ta, còn bị tóm được?

Coi như Triệu Kim Ca thật không thể sinh thì thế nào? Tưởng Chấn rất để ý Triệu Kim Ca, nhất định sẽ không cho phép người khác nói!

"Tưởng Chấn, ngươi có chuyện gì hảo hảo nói." Trưởng thôn Tưởng Bình theo bản năng mà khuyên lên, sau đó ánh mắt không ngừng mà nhìn về phía sau Tưởng Chấn —— Tưởng Chấn trở về, nhi tử ông cũng phải quay về rồi đi? Nhi tử ông đâu rồi?

Ai, ông không có chút nào muốn ở chỗ này can ngăn, ông muốn trở về xem nhi tử của mình a...

"Tưởng Chấn, nương ngươi nói cũng có mấy câu nói thật, cũng vì muốn tốt cho ngươi a!" Liền tại lúc này, liền có một người đứng dậy, chính là lúc trước đã từng vì Tưởng đồ tể cùng Tưởng lão thái ra mặt, kết quả bị Tưởng Chấn lăn lộn ——- Nhị thúc công Tưởng gia.
Nhị thúc công Tưởng gia đã sớm đổi cây tẩu hút thuốc, lúc này cũng không dám tái la hét Tưởng Chấn bảo Tưởng Chấn quỳ xuống, nhưng ông vẫn có chút cậy già lên mặt.

Ông cảm thấy, thân là trưởng bối của Tưởng Chấn, ông cần phải hảo hảo giáo dục Tưởng Chấn. Còn có chính là... Tưởng Chấn hiện tại có tiền đồ, tốt nhất vẫn nên để cho hắn trở lại Tưởng gia, đừng nê tiện nghi gì cũng đều bị Triệu gia chiếm đi.

Không nói Tưởng Chấn ở bên ngoài kiếm được bạc, liền nói gà vịt Triệu gia nuôi... Nếu như gà vịt này đều do Tưởng gia nuôi, vậy có bao nhiêu tốt? Nhị thúc công ông đây, không thể thiếu cũng sẽ thu được hiếu kính.

Nhị thúc công Tưởng gia vừa thốt ra lời kia, người ở chỗ này liền đồng thời nhìn về phía ông, có mấy người đã bắt đầu đồng tình ông.
Mà Nhị thúc công Tưởng gia vẫn chưa phát hiện, ông vẫn luôn cảm thấy, Tưởng Chấn chủ động đến ở rể Triệu gia, là vì báo ân cũng là vì giận hờn với Tưởng đồ tể không cần hắn, đã như vậy...

"Dáng người kia của Triệu Kim Ca, vừa nhìn liền biết sinh dưỡng không tốt, việc này người trong thôn đều biết, nương ngươi cũng chỉ nói thật mà thôi."

"Tưởng Chấn a, ngươi vẫn nên ngẫm lại tương lai của bản thân, người chung quy phải nối dõi tông đường..."

Nhị thúc công Tưởng gia còn chưa nói hết lời, Triệu Lưu thị liền nhào tới: "Ngươi lão già chết tiệt này!" Luôn nhát gan, cũng không biết mắng người Triệu Lưu thị lúc này lại cực kỳ hung tàn, đi lên liền hướng lên mặt Nhị thúc công cào một cái, cào ra bốn vết máu.

Trước đó bị người oan uổng, bị Tưởng lão thái đánh, Triệu Lưu thị chỉ cảm thấy sợ sệt, nhưng sau đó Tưởng lão thái nói những câu kia, lại từng câu mà đâm vào trái tim bà, làm cho bà lửa giận ngút trời.
Tuy rằng Tưởng Chấn là ở rể, nhưng Tưởng Chấn quá có bản lĩnh, cho dù hắn muốn tìm mấy nữ nhân song nhi khác sinh con cho hắn, bà và Triệu Phú Quý cũng không ngăn được, nếu như Triệu Kim Ca không sinh được, bọn họ phỏng chừng chỉ có thể để Tưởng Chấn cùng người khác sinh...

Nếu như vậy, Kim Ca của bà sau đó sống có bao nhiêu khổ?

Triệu Lưu thị chỉ vừa nghĩ, liền cảm thấy bi từ trong ra, nhất thời càng hận hơn.

"Ngươi làm gì! Ta bất quá nói thật mà thôi!" Nhị thúc công Tưởng gia vội vàng nói lại "Ai u ai u" réo lên không ngừng.

Con của ông thấy thế, chỉ có thể đi lên ngăn Triệu Lưu thị: "Triệu Lưu thị, đừng đánh..."

"Nương đứa nhỏ!" Mới vừa chen vào đoàn người Triệu Phú Quý nhìn thấy tình cảnh này, sợ tức phụ của mình bị người đánh, vội vã qua hỗ trợ Triệu Lưu thị.
"Nương!" Triệu Kim Ca cũng chạy tới, y đến cùng nhớ đứa nhỏ trong bụng, đến hơi trễ, lúc này có chút không làm rõ được tình huống.

"Ngươi lão già chết tiệt này, ngươi lão già chết tiệt này! Ai nói Kim Ca nhà ta... Kim Ca không thể..." Triệu Lưu thị mạnh mẽ đem chữ "Sinh" cuối cùng kia nuốt xuống bụng, lại có chút nghẹn ngào.

Nhìn thấy dáng dấp Triệu Lưu thị như vậy, mọi người lại bắt đầu đồng tình bà.

Bà hiện tại cuộc sống trải qua thật tốt cũng vô dụng, tương lai không chắc sẽ tiện nghi ai.

Tưởng Chấn nếu như rất nghèo lại không bản lĩnh, Triệu gia tự nhiên có thể nắm hắn, nhưng Tưởng Chấn lợi hại như vậy, cho dù lúc nào muốn từ Triệu gia rời đi hay tương lai sinh hài tử muốn theo họ Tưởng thì Triệu gia cũng không làm gì được hắn.

Mọi người đang nghĩ như thế, liền thấy Triệu Kim Ca vì quá loạn cuối cùng chạy vào được đều sắp bị người đẩy ra.
"Triệu Kim Ca!" Tưởng Chấn hô to một tiếng, sắc mặt khó coi buông Tưởng lão thái trên tay ra, vội vàng kéo Triệu Kim Ca lại.

Giữa sân nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều cẩn thận mà nhìn Tưởng Chấn, chuyện này... Tưởng Chấn làm sao đột nhiên rống Triệu Kim Ca? Sắc mặt còn khó nhìn như vậy.

Lẽ nào hắn ghét bỏ Triệu Kim Ca ?

Cho dù Triệu Lưu thị, cũng không nhịn được nghĩ như vậy, lo lắng nhìn về phía Tưởng Chấn.

"Ngươi không thể cẩn thân chút sao? Bụng còn còn có hài tử đó!" Tưởng Chấn nói, Triệu Kim Ca coi như thân thể khỏe mạnh, cũng không thể hành hạ như thế.

Tưởng Chấn này vừa nói dứt lời, người trong thôn nhất thời liền bị trấn trụ. Bọn họ nghe được cái gì? Triệu Kim Ca trong bụng có hài tử?

Mọi người nhìn về phía bụng Triệu Kim Ca, lúc này mới phát hiện... Quả nhiên có hơi lớn.
"Nương, Kim Ca có hài tử, không thể bị chấn kinh, ngươi trước tiên đừng đánh người, chiếu cố y một chút." Tưởng Chấn đem Triệu Lưu thị kéo trở lại.

Triệu Lưu thị sững sờ : "Ồ..."

Triệu Phú Quý cũng cho đến lúc này, mới phục hồi tinh thần lại, cuối cùng cũng coi như biết được Tưởng Chấn tại sao không để cho nhi tử mình mang tay nải, rõ ràng không kiếm bạc, còn cho nhi tử mình xuyên y phục da lông.

Ông tức khắc lại nói với Triệu Kim Ca: "Thật kỳ cục! Đều có hài tử, ngươi chạy cái gì mà chạy!"

Ông ban đầu còn nghiêm mặt, nói được nửa câu, biểu tình trên mặt liền không kềm được, cuối cùng không nhịn được nhìn bụng Triệu Kim Ca ha ha mà nở nụ cười.

Thôn dân Hà Tây thôn đều có chút đố kị người nhà họ Triệu.

Vận khí của người nhà họ Triệu sao lại tốt như vậy?
Còn có, Triệu Kim Ca thành thân cũng chưa tới nửa năm đi? Bụng đều lồi đi ra, đây là mới vừa thành thân không lâu liền có đi, ban đầu là ai nói Triệu Kim Ca phỏng chừng không thể sinh? Này rõ ràng rất có thể sinh.

May mà lúc trước Lý gia không thú được Triệu Kim Ca, bằng không bây giờ lại muốn sinh nhi tử rồi! Bọn họ nhất định nuôi không nổi! (Bao: Ai mà suy nghĩ được cái này chắc cũng lái lụa giữ lắm nè ^^)

Để Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị nhìn Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn trực tiếp nhìn về phía trưởng thôn Tưởng Bình: "Trưởng thôn, chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào?"

Đang tìm nhi tử của mình Tưởng Bình bị điểm danh, lập tức nói: "Chuyện như thế..." Ông lời ít ý nhiều mà đem đầu đuôi sự việc giải thích một lần, kết quả nói xong, vẫn không có ở trong đám người tìm được nhi tử của mình.
"Được đó! Tưởng gia các ngươi vu oan nương ta giấu Tưởng Tiểu Muội, còn đánh nàng?" Tưởng Chấn cười lạnh nhìn người nhà họ Tưởng, trực tiếp cho Tưởng Thành Tài Tưởng Thành Tường một người một cái tát: "Lá gan không nhỏ a!"

Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường hai người bị đánh đến mặt đều sưng lên, nhưng lúc này, căn bản đều không dám phản kháng.

"Đây là hiểu lầm, ngươi đánh người hả giận, Tiểu Muội cũng tìm được, chúng ta liền đi..." Tưởng đồ tể nói, liền muốn mang người trong nhà rời đi.

Ông hiện tại đã không muốn cùng Tưởng Chấn nổi lên xung đột, dù sao mỗi lần xung đột, ông đều một chút chỗ tốt cũng không chiếm được.

Hơn nữa, người đến "Thú" Tưởng Tiểu Muội liền sắp tới, việc cấp bách, bọn họ vẫn nên đem việc này xử lý tốt.
"Nói một câu hiểu lầm liền muốn đi? Các ngươi nghĩ đơn giản quá rồi!" Tưởng Chấn cười lạnh nói.

"Ngươi muốn thế nào?" Tưởng đồ tể hỏi.

"Các ngươi không phải nói chúng ta giấu Tưởng Tiểu Muội sao? Các ngươi đều đã nói như vậy, ta không đem nàng giấu ở nhà ta, cũng quá xin lỗi các ngươi!" Tưởng Chấn nói, lập tức nhìn về phía Tưởng Tiểu Muội: "Ngươi lại đây!"

Tưởng Tiểu Muội có chút ngốc.

Từ sau khi biết được cha nương của mình định cho mình mối hôn nhân như vậy, Tưởng Tiểu Muội vẫn luôn rất thống khổ, nàng đã sớm nghĩ phải gả cho gia đình tốt sống cho tốt, song lần này, nàng lấy chồng không chỉ không thể không thể không thể sống tốt, mà còn có thể rơi vào biển lửa.

Nàng đương nhiên không muốn gả, nhưng lệnh cha nương lời mai mối, nàng không muốn thì có thể thế nào?
Khóc hai ngày, mắt thấy mình liền bị mang đi... Tưởng Tiểu Muội hạ quyết tâm, liền từ trong nhà trốn đi.

Nhưng nàng chạy không bao xa, liền biết con đường này đi không thông... Nàng một nữa nhân, có thể đi tới nơi nào? Nói không chừng sơ ý một chút, còn có thể bị người bán đến địa phương dơ bẩn!

Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nàng liền chạy tới trong rừng cây ở bờ sông mình khi còn bé thường đi chơi, khóc lên.

Mãi đến tận bị người tìm được, Tưởng Tiểu Muội mới biết được nương của mình đến Triệu gia nháo sự, nàng có chút ngượng ngùng, sau đó liền vội vàng chạy tới.

Nói thật, Tưởng Tiểu Muội cũng có nghĩ tới cầu viện Triệu gia, nhưng rất nhanh, nàng liền cảm thấy việc này không thể được.

Nếu như có Tưởng Chấn, nàng đi tìm Tưởng Chấn, Tưởng Chấn có lẽ có thể cứu nàng, nhưng mấu chốt là hiện tại Tưởng Chấn không có ở nhà.
Triệu gia liền chỉ có một lão nhân một lão thái thái, nàng đi cầu trợ giúp một chút hữu dụng cũng không có...

Lúc Tưởng Tiểu Muội trở về rất tuyệt vọng, cho rằng mình lập tức liền bị kéo đi làm thiếp cho người ta, lại không nghĩ rằng trong chớp mắt liền xoay chuyển tình thế —— Tưởng Chấn cư nhiên trở về.

Chỉ là, bộ dáng dữ dằn kia của Tưởng Chấn... Tưởng Tiểu Muội cũng có chút sợ sệt.

Tưởng Tiểu Muội thật cẩn thận nhìn Tưởng Chấn, Tưởng Chấn thấy thế, lại nói: "Còn không mau lại đây! Bằng không lập tức liền bán ngươi!"

Tưởng Tiểu Muội vội vội vã vã mà trốn đến phía sau Tưởng Chấn, đứng ở bên người Triệu Lưu thị, sau đó đỏ mắt hướng về phía Triệu Lưu thị đang nhìn nàng cười cười.

"Ngươi... Đây là nữ nhi ta, Tưởng Chấn ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể mang nữ nhi ta đi!" Tưởng lão thái cuống lên, người nhà kia liền muốn tới đón người!
Có một số việc, chính là trùng hợp như vậy, Tưởng lão thái tới lúc gấp rút nhất, người nhà kia lại đến.

"Đây là thế nào? Tưởng Tiểu Muội đâu?" Một thanh âm vang lên, lập tức, hai người xa lạ xuyên qua trung gian thôn dân Hà Tây thôn, đi tới.

Hai người này một người là nữ nhân vóc người cường tráng, năm mươi, sáu mươi tuổi, một người khác, thì lại là một nam tử nhìn rất nhã nhặn chừng ba mươi tuổi, mà bọn họ, chính là hai mẫu tử muốn tới mua Tưởng Tiểu Muội.

Nữ nhân trong hai người này đã từng đến xem Tưởng Tiểu Muội, lúc đó còn dùng ánh mắt đánh giá súc vật đem Tưởng Tiểu Muội đánh giá một lần, làm cho Tưởng Tiểu Muội rất sợ bà ta.

Lúc này nhìn đến bà ta, Tưởng Tiểu Muội ngay lập tức liền lui về sau khi một bước, giấu đến phía sau Triệu Lưu thị có chút sợ hãi mà nhìn về phía bà ta.
"Tưởng Tiểu Muội đâu?" Nữ nhân này nhìn trận chiến xung quanh, nhíu mày: "Nghe nói nàng chạy? Đây là ý gì? Phú Phát nhà chúng ta cũng không phải không nàng không thể, không muốn liền nói sớm chút! Ta lập tức có thể lại đi tìm người khác!"

Người nhà này họ Lương, nam tử muốn nạp thiếp, tên là Lương Phú Phát, còn nương gia của nương Lương Phú Phát họ Hồ, mọi người gọi bà ta là Lương Hồ thị.

Lương Hồ thị này mấy ngày trước có tới xem qua Tưởng Tiểu Muội, người nhà họ Tưởng vóc người đều cao to, Tưởng Tiểu Muội khoảng thời gian này một mực làm việc, tay chân đều lớn, vừa nhìn liền biết có thể làm việc, cho nên bà ta liếc mắt liền nhìn trúng, chờ sau khi bà ta biết được Tưởng lão thái đã sinh ba nhi tử mới sinh một nữ nhi, càng thêm vừa lòng Tưởng Tiểu Muội.
Nhưng dù vậy, bà ta vẫn cảm thấy Tưởng Tiểu Muội với cao, thậm chí cảm thấy Tưởng Tiểu Muội một nha đầu ở nông thôn, có thể làm thiếp cho nhi tử bà ta, kia đều là phúc phận đã tu luyện đời trước.

Nhi tử bà ta thật tốt a, người trước đó nếu không phải quá không nghe lời thì nhi tử bà ta căn bản liền sẽ không đánh nàng!

"Không chạy không chạy, nàng không phải ngay kia sao?" Tưởng lão thái ngay lập tức liền chỉ vào Tưởng Tiểu Muội nói, lại hướng về phía Tưởng Tiểu Muội gọi: "Tưởng Tiểu Muội, ngươi mau tới đây cho ta!"

Tưởng Tiểu Muội không nghĩ đi tới.

"Tưởng Chấn, ngươi để Tưởng Tiểu Muội lại đây, bằng không ta sẽ đến huyện nha cáo ngươi! Ngươi đây là lừa bán nhân khẩu!" Tưởng lão thái lại nói.

Tưởng Chấn còn chưa nói, Lương Phú Phát đột nhiên mặt âm trầm hỏi: "Nam nhân kia là ai? Nữ nhi ngươi sẽ không phải có tình lang đi?"
Lương Phú Phát sắc mặt rất khó nhìn, Tưởng lão thái sợ hắn không muốn Tưởng Tiểu Muội, vội vàng nói: "Đó là thân ca của nàng, đại nhi tử ta, nữ nhi ta sao lại có thể có tình lang..."

"Vậy thì tốt..." Lương Phú Phát nói, lời còn chưa dứt, Tưởng Chấn trực tiếp liền cho hắn một cái tát, đánh vào trên mặt của hắn.

Tưởng Chấn nhận ra người này.

Hắn thời điểm lúc trước ở chung quanh huyện thành loanh quanh, từ chỗ Dương Giang biết được rất nhiều việc ở huyện thành, mà bên trong những việc đó, thì có việc có liên quan tới nam nhân trước mắt này.

Tên Lương Phú Phát này, nghe đâu liền thích đánh nữ nhân, còn không cho thê tử mình cùng người khác nói chuyện dù chỉ một câu nói...

Một nam nhân cư nhiên đánh nữ nhân... Hắn quả thực không tính là nam nhân!

"Ngươi đánh ta!" Lương Phú Phát không dám tin nhìn Tưởng Chấn.
Hắn làm thiếu đông gia của một cửa hàng muối liêu ở huyện thành, cho nên vẫn luôn rất xem thường người nông thôn, làm sao cũng không nghĩ đến mình đến mua một tiểu thiếp, cư nhiên lại bị người đánh.

Mà hắn vừa nhìn, ngược lại cũng nhìn ra điểm khác thường —— người này, hắn mặc y phục cư nhiên so với y phục trên người mình còn tốt hơn.

Lương Phú Phát đang có chút nghi hoặc, trên mặt lại bị đánh một cái tát: "Cút!"

"Ngươi dựa vào cái gì bảo ta cút!" Lương Phú Phát cả giận nói, mà liền tại lúc này, bọn người Hà Xuân Sinh toàn bộ đều trở về.

Những người này xuyên y phục thống nhất, sau khi ra cửa mỗi ngày dãi nắng dầm mưa, nhìn tất cả đều rất hung hãn, bọn họ đi đến trước mặt Tưởng Chấn, liền đồng thanh gọi: "Lão đại!"

"Đem hai người kia đuổi đi!" Tưởng Chấn nói.
Hà Xuân Sinh tiến lên một bước, một phát bắt được Lương Phú Phát liền kéo người đi ra ngoài, thấy thế, bách tính Hà Tây thôn chạy tứ tán, Nhị thúc công Tưởng gia tuổi già cư nhiên còn chạy trốn rất nhanh... Cũng chỉ có Tưởng Bình gặp được nhi tử cùng Tưởng Tiểu Muội còn ở lại chỗ này.

Nhìn thấy nhi tử của mình không có chuyện gì, Tưởng Bình thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nghe thấy Tưởng Chấn hỏi: "Người nhà Lý Nguyên thế nào rồi?"

"Bọn họ không nói gì." Vương Hải Sinh nói. Người nhà họ Lý là rất thương tâm, mà xuất môn gặp phải đạo tặc, chuyện ngoài ý muốn như vậy thật không thể đi trách Tưởng Chấn...

Bọn họ tuy rằng khó chịu, nhưng đến cùng vẫn tiếp nhận hiện thực.

"Ừm..." Tưởng Chấn gật gật đầu.

"Lý Nguyên làm sao vậy?" Triệu Phú Quý lúc này mới nhớ tới, người Hà Tây thôn đều cùng Tưởng Chấn trở về, nhưng hắn không nhìn thấy Lý Nguyên ở bên trong.
"Người không còn nữa." Tưởng Chấn nói.

Triệu Phú Quý trước đó vẫn luôn vì nhi tử của mình có hài tử mà cao hứng, bây giờ nghe lời này trong lòng nhảy một cái.

Tưởng Chấn lần này xuất môn, mang đi người cư nhiên lại mất một người?

Đây là không kiếm bạc, còn chết người, chuyện này...

"Lý Nguyên không còn? Làm sao không còn?" Triệu Lưu thị cũng đồng dạng bị dọa hết hồn, Lý Nguyên đứa bé kia là bà nhìn lớn lên, nói thế nào mất liền mất?

"Chúng ta trên đường gặp thủy phỉ, Lý Nguyên bị người đâm một đao liền mất rồi..." Tưởng Chấn nói.

Thủy phỉ? Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị lo lắng hơn, Kim Ca bọn họ dang có hài tử đâu, cư nhiên gặp thủy phỉ...

"Người không có chuyện gì thì tốt rồi, người không có chuyện gì thì tốt rồi..." Triệu Phú Quý nói liên tục.

Triệu Lưu thị cũng không ngừng mà gật đầu: "Đúng, bình an trở về là tốt rồi, ta để lại một còn gà trống lớn liền chờ các ngươi trở về gϊếŧ, hiện tại ta lập tức đi gϊếŧ."
Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị hai người cũng không muốn hỏi nữa, vội vã trở về nhà, Tưởng Bình cũng tâm tình trầm trọng.

Liếc mắt nhìn nhi tử của mình, Tưởng Bình nói: "Cùng ta đi về nhà."

"Dạ." Tưởng Minh đáp một tiếng, hắn trước đây cả ngày muốn đi ra ngoài lang bạt, mà lần này sau khi ở bên ngoài ngốc thời gian lâu dài, lại có chút nhớ nhà, gần nhất nhìn Tưởng Chấn luôn cứ trắng trợn biểu đạt tình cảm với Triệu Kim Ca, hắn lại bật thốt lên: "Cha, ta nhớ ngươi!"

Tưởng Bình nghe vậy, nhất thời trong lòng đau xót.

Nhi tử này của ông cho tới nay e thẹn vô cùng, không nghĩ tới cũng sẽ nói lời như vậy, đây là ở bên ngoài bị bao nhiêu khổ a!

Đem nhi tử mang về nhà, Tưởng Bình ngay lập tức liền nói: "Nhị tiểu tử a, sau đó ngươi cũng đừng đi ra ngoài nữa."

"Tại sao?" Tưởng Minh hỏi, hắn còn muốn đi ra ngoài làm một sự nghiệp lẫy lừng đây, làm sao có thể không đi ra ngoài?
"Ngươi đứa nhỏ này... Đi ra ngoài nguy hiểm như thế, lại không kiếm được vài đồng bạc, ngươi đi làm cái gì? Thú cái tức phụ trở về hảo hảo sinh sống không được sao?" Tưởng Bình nói, nhi tử của mình trở về chỉ mang một cái tay nải nhỏ, ông cũng là thấy được.

Lúc trước khi đứa nhỏ này xuất phát, bọn họ chuẩn bị cho hắn rất nhiều thứ, nhưng bây giờ, đều không cầm về...

Tuy nói mặc y phục nhìn mới tinh, nhưng phỏng chừng cũng chỉ có bề ngoài thôi.

"Cha..." Tưởng Minh bất đắc dĩ kêu một tiếng.

"Ngược lại ngươi là không thể đi, ngươi không chịu được mất mặt cùng Tưởng Chấn nói, ta liền đi nói giúp ngươi!" Tưởng Bình nói.

"Cha, ngươi xem cái này một chút trước." Tưởng Minh đem tay nải trên tay đặt ở trên bàn, sau đó mở ra.

Bất kể là Tưởng Bình hay là nương Tưởng Minh cùng với đại ca đại tẩu, đều ngây ngẩn cả người.
Trong cái tay nải này... để tất cả cư nhiên đều là bạc trắng toát!

Bạc này, có tới hơn trăm lượng đi?

"Tiểu tử thúi, ngươi nơi nào có được nhiều bạc như thế?" Tưởng Bình bị dọa hết hồn.

"Chính là bạc công cùng bạc thưởng! Cha, kỳ thực nguyên bản càng nhiều, bất quá ta ở kinh thành mua rất nhiều thứ cho các ngươi, sài một chút." Tưởng Minh nói.

"Đồ đâu?" Tưởng Bình theo bản năng mà hỏi.

"Đồ vật quá nhiều, trên thuyền không chứa hết." Tưởng Minh nói: "Sau đó chúng ta liền về trước.

"..." Tưởng Bình trầm mặc, này đi ra ngoài một chuyến có thể kiếm lời nhiều như vậy, ông thực sự không có cách nào lại đi ngăn cản nhi tử đi ra ngoài.

Thững người khác trong nhà Tưởng Bình, cũng đều trầm mặc.

Trong nhà an tĩnh một hồi lâu, Tưởng Bình mới nói: "Lý Nguyên nơi đó... Ngươi có muốn hay không đưa ít bạc qua?"
"Cha, lúc trước ta đã đưa năm lượng bạc cũng một vài thứ." Tưởng Minh nói: "Lão đại đưa ba trăm lượng bạc ròng, lại mua ít thứ, hơn nữa chúng ta đưa... Trước đó cầm tới đồ vật, gộp lại có bốn trăm lượng bạc ròng."

Tưởng Bình hít sâu một hơi, ông chưa bao giờ hút thuốc, lúc này lại có chút muốn đi kiếm cái tẩu hút thuốc trở về.

Ông có chút không muốn để cho nhi tử đi mạo hiểm, rồi lại biết mình khẳng định không ngăn được nhi tử của mình.

Hà Tây thôn, Lý gia vang lên tiếng khóc, một số người nhà khác, lại ít nhiều gì đều bị kinh hách.

Đương nhiên, cũng có tình huống không quá giống nhau...

Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh vừa về nhà, liền bắt đầu tìm đệ đệ: "Thu Sinh!"

"Ca!" Hà Thu Sinh vội vã từ trong phòng chạy ra: "Các ngươi trở về rồi!"

"Thu Sinh, ca trở về rồi!" Hà Xuân Sinh nói: "Thu Sinh, ca kiếm được bạc, sau này ngươi coi như không muốn gả đi đều được, ca nuôi ngươi!"
"Xuân Sinh, Xuân Sinh ngươi kiếm được bạc? Cha ngươi..." Nương Hà Xuân Sinh cũng đi ra, nghe thấy nhi tử nói vội vàng nói, bà đã mấy tháng chưa thấy nam nhân của mình, tuy nói không còn nam nhân kia ở nhà, cuộc sống của bà kì thật mà trải qua càng tốt hơn, nhưng bên trong cái nhà này, tổng phải có nam nhân...

Người kia dù sao cũng là cha Xuân Sinh a!

"Nương, Lý Nguyên chết rồi!" Hà Xuân Sinh nói: "Chúng ta chuyến này đi ra ngoài, gặp phải thủy phỉ, nhi tử ngươi kém chút liền mất mạng, ngươi muốn dùng bạc nhi tử ngươi bán mạng đổi lấy, đi trả nợi cho người ta sao?"

"Nương không biết, Xuân Sinh ngươi không sao chứ?" Hà mẫu đỏ cả mắt, mắt thấy liền muốn khóc lên, không dám tiếp tục đi nhắc đến nam nhân của mình nữa.

Hà Xuân Sinh nhìn bộ dáng này của bà, lại đều không muốn cùng bà nói chuyện, cũng mất tâm tư đem bạc lấy ra khoe khoang một chút.
Hắn nguyên bản còn nghĩ tới có nên đem cha mình đón về nhà hay không, bây giờ ngẫm lại, cảm thấy vẫn là thôi đi.

Qua mấy ngày hắn đi mời người bên trong sòng bạc ăn bữa cơm, làm cho bọn họ lại nhìn cha hắn chút đi...

Triệu gia, Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị đã vội vàng đi làm cơm.

Gian nhà tường đất mùa hè rất râm mát, mùa đông cũng giữ ấm hơn so với những nhà gỗ phòng, tuy nói bên ngoài rất lạnh, nhưng trong phòng rất ấm áp, Triệu Kim Ca liền cởϊ áσ khoác.

Trên người y những nơi khác đều không mập, chỉ có bụng lớn hơn chút nên nhìn rất rõ ràng, cùng theo vào Tưởng Tiểu Muội liếc mắt nhìn y, nhỏ giọng gọi: "Đại tẩu."

"Ai!" Triệu Kim Ca cao hứng đáp một tiếng, y muốn lấy chút đồ ăn ngon cho Tưởng Tiểu Muội ăn, cố tình trên người cái gì đều không mang, nhất thời mặt lộ vẻ lúng túng, sau đó liền vội vàng muốn đi tìm ít đồ đến chiêu đãi tiểu cô.
Tưởng Chấn nhất thời có chút mất hứng, Triệu Kim Ca đối với người khác tốt như vậy làm cái gì? !

"Kim Ca, ngươi ngồi xuống!" Tưởng Chấn nói, lại cảm thấy khẩu khí của bản thân có chút quá hung, liền lại nói: "Như thế gấp rút lên đường trở về, ngươi cũng mệt mỏi, nếu không vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi? Tiểu Muội ta đến chiêu đãi là được."

"Cũng tốt." Triệu Kim Ca gật gật đầu, chỉ cho rằng Tưởng Chấn muốn cùng Tưởng Tiểu Muội nói chuyện riêng nên trở về phòng.

Chờ Triệu Kim Ca đi rồi, Tưởng Chấn nhìn về phía Tưởng Tiểu Muội: "Tiểu Muội, tương lai ngươi có tính toán gì?"

"Ta... Ta không biết..." đôi mắt Tưởng Tiểu Muội lại đỏ.

Tưởng Chấn có thể bảo vệ được nàng nhất thời, lại không bảo vệ được nàng một đời, sau đó nàng phải làm sao đây?
Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca cũng cần sinh sống, nàng cũng không thể ở tại trong nhà người khác...

Hơn nữa... Tưởng Chấn lần này nhìn không kiếm được bạc gì, chắc chắn sẽ không nuôi nàng không công...

Chương 101: Mua Tưởng Tiểu Muội

Bây giờ Tưởng Tiểu Muội, cùng quá khứ thật cách biệt nhiều lắm.

Thời điểm Tưởng Chấn vừa tới, Tưởng Tiểu Muội tại Hà Tây thôn này, cũng tính là một cô nương sạch sẽ đẹp đẽ được người thích, tay mặt nàng, đều trắng nõn sạch sẽ, nhưng bây giờ...

Tóc của nàng rối như tơ vò, tay lớn mặt đen, cả người còn gầy rất nhiều, mười sáu, mười bảy tuổi, thật ra thì vẫn sẽ lớn thêm, nhưng y phục cũ nguyên bản nàng mặc lên người lại càng thêm thùng thình.

Tưởng Chấn nhìn dáng dấp Tưởng Tiểu Muội như vậy, cau mày, cũng có chút hối hận, hối hận không có sớm chút chú ý tới tình huống Tưởng Tiểu Muội.
Bất quá hắn mấy tháng này cũng không có đây, tình huống Tưởng Tiểu Muội, cho muốn chú ý cũng chú ý không tới.

Hơn nữa cùng với suy nghĩ chuyện lúc trước, hắn còn không bằng ngẫm lại trước mắt, việc này nên xử lý như thế nào.

Để Tưởng Tiểu Muội trở lại, này là tuyệt đối không được, hắn nếu thật sự đem Tưởng Tiểu Muội thả về, không chừng mới vừa xoay người đi, Tưởng Tiểu Muội liền bị người nhà họ Tưởng bán, nhưng muốn đem Tưởng Tiểu Muội từ Tưởng gia cứu ra...

Chiêu số hắn dùng, Tưởng Tiểu Muội lại dùng không được, thậm chí hắn bây giờ, đều không thể dùng lại chiêu số như vậy.

Hắn hôm nay, đến cùng đã không phải không có gì cả, chung quy phải cố kỵ Triệu Kim Ca cùng phu thê Triệu Phú Quý.

Nếu như thế, muốn đem Tưởng Tiểu Muội từ Tưởng gia mang ra...
Tưởng Chấn biết, muốn đem Tưởng Tiểu Muội mang khỏi Tưởng gia, biện pháp tốt nhất, chính là tìm một nhà chồng cho Tưởng Tiểu Muội. Thủ hạ của hắn có rất nhiều người đều chưa thành thân, hắn nếu như nguyện ý đem Tưởng Tiểu Muội gả cho những người này, những người này nhất định sẽ mừng rỡ như điên, mà hắn chỉ cần từ trong đó chọn ra một người, sau đó bảo tên đó mang theo sính kim đến Tưởng gia thú Tưởng Tiểu Muội là đến nơi, dùng tình huống thiếu bạc bây giờ của Tưởng gia, bọn họ nhất định sẽ đồng ý.

Nhưng đây là cổ đại không phải hiện đại, ở hiện đại, lấy chồng không tốt, ly hôn rồi tái hôn thật sự không là chuyện gì cả, nhưng thời đại này, gả cho người ta rồi cơ bản đã là việc cả đời.

Nếu như sống không hạnh phúc thì làm sao bây giờ? Không chùng còn có thể trách hắn.
Tưởng Chấn rất không thích hôn nhân sắp đặt, càng không thích xử lý hôn nhân của người khác, nếu như thế...

"Ngươi bây giờ có hai con đường có thể đi." Tưởng Chấn nhìn về phía Tưởng Tiểu Muội.

"Cái gì?" Tưởng Tiểu Muội theo bản năng mà hỏi, có chút bất an nhìn Tưởng Chấn, vừa nãy Tưởng Chấn liên tục nhìn chằm chằm vào nàng, làm cho nàng nhiều ít có chút sợ sệt.

"Thứ nhất, chọn một nam nhân ngươi thích gả cho hắn. Ngươi ở trong thôn có người thích hay không? Hay hoặc là đám người Hà Xuân Sinh Tưởng Minh, có với ai hảo cảm hay không? Ta có thể giúp ngươi đi hỏi bọn họ một chút, xem bọn họ có đồng ý thú ngươi hay không." Tưởng Chấn nói.

Tưởng Tiểu Muội ngơ ngác.

Người trong thôn đều thành thân sớm, nàng cũng nhất định phải qua chuyện thành thanh, trong mơ mơ hồ hồ, cũng từng có hảo cảm với mấy nam nhân, tỷ như Tưởng Minh nhà thôn trưởng, nàng liền rất thích.
Nhưng tình huống bây giờ, đột nhiên làm cho nàng lấy chồng, nàng lại rất bất an.

Hơn nữa nàng đối với Tưởng Minh có hảo cảm, ai biết Tưởng Minh có phải cũng có với nàng hay không?

"Phương pháp thứ hai, chính là để Triệu Kim Ca đứng ra, đến Tưởng gia đem ngươi mua lại, ký giấy bán thân... Đương nhiên, giấy bán thân này chúng ta không cần, chính ngươi giữ, ngươi chừng nào thì muốn lập gia đình, có thể từ trong nhà này xuất giá." Tưởng Chấn nói.

"Đại ca..." Tưởng Tiểu Muội nhìn thấy đại ca của mình ôm đồm nhiều việc như thế, hơi có chút xoắn xuýt. Phía trước làm cho nàng lấy chồng cũng coi như được đi, phía sau lại như vậy... đại ca nàng là đến ở rể Triệu gia, như vậy không tốt lắm đâu?

Nàng cũng biết đại ca nàng ở bên ngoài cũng kiếm lời một chút bạc, nhưng năm mươi lượng bạc không phải số lượng nhỏ, đều có thể mua hai mẫu ruộng...
"Ngươi muốn thế nào?" Tưởng Chấn lại hỏi.

"Đại ca, ngươi có bạc sao?" Tưởng Tiểu Muội nhỏ giọng hỏi.

Tưởng Chấn không nghĩ tới Tưởng Tiểu Muội cư nhiên lại đnag lo lắng cái này, lập tức nói: "Có bạc." Hắn nói, liền mở ra hai cái tay nải bên cạnh.

Ngoại trừ y phục cho Triệu Lưu thị Triệu Phú Quý, trong cái tay nải còn để mấy trăm lượng bạc định cho phu thê Triệu Phú Quý còn có một ít đồ trang sức, vàng rực.

Tưởng Tiểu Muội trong lúc nhất thời đều nhìn đến sửng sốt, nàng sớm muộn phải gả ra ngoài, là người ngoài, cho nên Tưởng lão thái đều không cho nàng thấy bạc trong nhà, nàng trước đó trên tay cũng chỉ có mấy cái đồng bạc, còn chưa từng gặp nhiều bạc như vậy...

"Đại ca, ngươi mua ta đi!" Tưởng Tiểu Muội ngay lập tức liền nói.

Tưởng Chấn cũng cảm thấy ý này càng tốt hơn: "Ngươi trước tiên ăn bữa cơm rồi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta đi mua ngươi ngay."
"Cám ơn đại ca." Tưởng Tiểu Muội nói.

Trước đó sau khi Tưởng Chấn hoàn toàn biến dạng, Tưởng Tiểu Muội liền cũng có chút sợ hắn, nhưng bây giờ... Nàng đột nhiên phát hiện người đại ca này, kỳ thực cũng không phải dọa người như thế.

Gian nhà Triệu gia không lớn, Tưởng Chấn cùng Tưởng Tiểu Muội đối thoại, phu thê Triệu Phú Quý cùng Triệu Kim Ca đều có thể nghe được.

Bất quá bọn họ đối với việc Tưởng Chấn muốn bỏ bạc "Mua" Tưởng Tiểu Muội, tất cả đều không có ý kiến.

Triệu Kim Ca tự nhiên không cần phải nói, y biết Tưởng Chấn cỡ nào có bạc, dùng chút ho Tưởng Tiểu Muội thật không tính bao nhiêu. Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị tuy rằng nghĩ bạc trên bàn đã là toàn bộ gia sản của Tưởng Chấn, nhưng nghĩ đây đều do Tưởng Chấn kiếm được, đừng nói Tưởng Chấn chỉ dùng một phần cho Tưởng Tiểu Muội, cho dù hắn muốn dùng hết, bọn họ cũng không có lập trường ngăn cản.
"Không nghĩ tới Kim Ca thậm chí có hài tử..." Triệu Lưu thị một bên thu thập cơm nước, một bên không ngừng mà nháy mắt của mình, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống.

"Sau này cuộc sống chúng ta sẽ càng ngày càng tốt." Triệu Phú Quý nói, động tác gϊếŧ gà gọn gàng vô cùng, không có chút nào đau lòng.

"Lúc trước ta còn lo lắng đến kinh thành, Tưởng Chấn có thể hay không bị tiểu yêu tinh khác thông đồng... Bây giờ nhìn hắn và Kim Ca tình cảm thật tốt, ta an tâm rồi." Triệu Lưu thị lại nói.

"Ừm." Triệu Phú Quý gật đầu.

"Đời ta, đã viên mãn."

"Ừm." Triệu Phú Quý tiếp tục gật đầu.

"Nói chuyện với ngươi thật không thú vị!" Triệu Lưu thị nói, suy nghĩ rõ ràng xong, liền muốn cùng người trong thôn nói một chút. (Bao: Hai vợ chồng này hài quá, với lại tình cảm của họ cũng đẹp nữa)
"Ngươi đừng đi ra ngoài nói lung tung, Lý gia còn muốn làm tang sự đó." Triệu Phú Quý nói.

Triệu Lưu thị lúc này mới phát hiện mình trong lúc cao hứng, cư nhiên quên mất Lý Nguyên, lập tức ngậm miệng lại.

Bữa cơm này nên tính là bữa trưa.

Người Hà Tây thôn, bữa trưa đều là tùy tiện đối phó một chút, nhưng bữa cơm này của Triệu gia lại làm đặc biệt phong phú.

Một con gà trống lớn luộc nửa con, làm gà luộc, nửa con còn lại thì kho, Triệu Lưu thị còn chưng một con cá mè nuôi trong vại nước, rồi tách thịt ra bỏ vào bên trong nước luộc gà, sau đó bỏ thêm gia vị làm một nồi canh cá đặc sệt.

Bây giờ đã bắt đầu mùa đông, rau dưa phương bắc lúc này có thể ăn không nhiều, nhưng ở Hà Tây thôn vừa vặn ngược lại, Hà Tây thôn bên này, bây giờ rất nhiều rau dưa lớn thật vừa lúc, ít nhất cải xanh củ cải đậu ván bông cải rau chân vịt gì đó, mọi người chính là gieo trồng ở trước khi trời triệt để lạnh xuống.
Cải xanh này, ngươi nếu như chỉ luộc trong nước, không có khả năng sẽ ăn ngon lắm, nhưng nếu như bỏ được để dầu xào một chút...

Triệu Lưu thị xào cải xanh, rút mấy cây củ cải cắt thành sợi đem kho, lại đem lá tỏi mới vừa mọc ra non non cắt nhỏ trộn vào trứng gà đem xào...

Ngoại trừ gà luộc, các món ăn khác đều làm rất nhanh, Triệu Lưu thị ỷ vào trong nhà có hai cái nồi, không bao lâu liền thu thập xong một bàn thức ăn, sau đó bắt đầu gọi mọi người ăn cơm.

"Nương, ta đã sớm đói bụng..." Triệu Kim Ca cùng Triệu Lưu thị tiến vào nhà bếp, muốn hỗ trợ bới cơm, sau đó..."Nương, cơm đâu?"

Một nồi luộc gà, một nồi xào rau, sau đó... Triệu Lưu thị liền quên nấu cơm.

Triệu Lưu thị cứng đờ, tùy tiện nói: "Ta làm nhiều thức ăn như vậy, chính là để cho các ngươi dùng bữa, nhanh đi ăn đi, rót chút rượu cho ngươi cha cùng Tưởng Chấn với." Nói xong, Triệu Lưu thị liền vội vã đi nấu cơm.
Lúc trước rượu Tưởng Chấn đưa cho Triệu Phú Quý, Triệu Phú Quý sau khi uống một chút vẫn cất đi không cam lòng uống thêm, lúc này liền đem nó mở ra, kết quả... Rượu kia đều chua luôn rồi.

Tuy nói rượu để càng lâu sẽ càng thơm thuần, đó cũng phải là rượu ngon chưa mở mới tính được...

Triệu Phú Quý cuối cùng ngâm một bình trà đậm, cùng Tưởng Chấn vừa uống trà vừa ăn thức ăn, Triệu Kim Ca cùng Tưởng Tiểu Muội hai người thì lại múc tràn đầy một bát canh cá, sau đó bắt đầu từ từ ăn.

Tưởng Chấn sáng sớm liền chạy về, kỳ thực đói bụng cực kì rồi, thức ăn trên bàn tuy nhiều, nhưng Triệu Lưu thị chưa vào bàn, mọi người cũng chỉ ăn thoáng qua mấy đũa, hơn nữa trà đậm... Hắn có loại cảm giác càng ăn càng đói bụng.

Nấu cơm cũng không tốn nhiều thời gian. Bất quá cơm bên trong nồi sắt phải nấu thêm chốc lát bằng không hạt cơm sẽ có chút cứng...
"Kim Ca, ngươi ăn nhiều chút, ngươi bây giờ chính là ăn cho hai người đó." Triệu Lưu thị sau khi vào bàn, liền bắt đầu khuyên Triệu Kim Ca ăn cơm, lại gắp cho Tưởng Tiểu Muội cái đùi gà: "Tiểu Muội, ngươi cũng ăn nhiều chút, phải hảo hảo bồi bổ."

"Nương, ta ăn đủ nhiều rồi." Triệu Kim Ca nói, cũng đi bắt chuyện với Tưởng Tiểu Muội, để Tưởng Tiểu Muội ăn nhiều chút.

Tưởng Tiểu Muội xác thực ăn rất nhiều, nàng hai ngày trước trong lòng khó chịu, không muốn làm việc, Tưởng lão thái liền nói phải bỏ đói nàng hai ngày làm cho nàng tỉnh táo một chút, kể từ đó, nàng đã hai ngày không ăn được cái gì, cũng sớm đã đói gần chết.

Hơn nữa, cơm nước của Triệu gia, thật ăn quá ngon rồi!

Tưởng gia trước đây lúc gia cảnh tốt, ngày lễ ngày tết cũng có thể ăn thịt, bình thường thỉnh thoảng cũng có thể ăn trứng gà, nhưng Tưởng lão thái cũng không phải người nguyện ý tiêu tốn thời gian ở chuyện ăn uống.
Tỷ như trứng gà, bà bình thường chính là lúc ăn cơm để ở trên giá chưng một chút, còn ăn thịt, bà cơ bản đều trực tiếp bỏ vào trong nước luộc.

Thịt kho tàu gà kho gì đó, Tưởng Tiểu Muội trước đây thậm chí xưa nay chưa từng được ăn.

Tưởng Tiểu Muội miệng lớn ăn cơm ăn thức ăn, sau khi ăn thật nhiều rồi, mới có hơi lúng túng để tay xuống bát, vừa âm thầm hối hận, hối hận mình ăn nhiều.

Tưởng Chấn lúc này, nhưng lại gắp một khối thịt gà cho nàng: "Ăn được thì ăn nhiều chút." Dưới cái nhìn của hắn, tiểu cô nương chưa thành niên mười sáu, mười bảy tuổi, nên trang phục ngăn nắp xinh đẹp, không buồn không lo mới đúng, đương nhiên, đây là cổ đại, đến cùng không phải ở hiện đại.

Tưởng Tiểu Muội đôi mắt đau xót.

Kỳ thực nàng trước đây đối với đại ca của mình cũng không phải rất tốt, bất quá là rất đồng tình đại ca nên mới lén lút giúp một chút, thật muốn nói đến, nàng làm cho hai người ca ca khác, có thể nói nhiều hơn so với Tưởng lão đại nhiều nhiều lắm.
Rất nhiều y phục của hai người Tưởng Thành Tài Tưởng Thành Tường, đều do nàng làm, nhi tử Tưởng Thành Tài, nàng từ nhỏ cũng là đã hỗ trợ chăm, hỗ trợ giặt tã trẻ con.

Kết quả, Tưởng Thành Tài bị người lừa gạt, lại muốn bán nàng.

Tất cả mọi người đều rất có thể ăn, cuối cùng một bàn thức ăn, đều ăn sạch sành sanh, tất cả cũng đều phi thường thỏa mãn.

Triệu gia có thể nói là hòa thuận vui vẻ, một bên khác, Tưởng gia lại vừa lúc tương phản.

Hai mẫu tử Lương gia bị thủ hạ Tưởng Chấn ném khỏi thôn không nói, thủ hạ Tưởng Chấn còn đe dọa bọn họ một phen, bọn người Tưởng gia làm sao cũng không ngăn được, liền chỉ nghe được lời Lương Hồ thị trước khi đi ném lại, nói là dù như thế nào cũng sẽ không lại đi thú Tưởng Tiểu Muội.

Chuyện này... Phải làm sao mới ổn đây? Không còn Tưởng Tiểu Muội, bọn họ phải bán bao nhiêu ruộng mới trả hết bạc?
"Cha, nương, các ngươi không nên mãi chiều nhị ca! Hắn căn bản không có bản lĩnh gì, còn muốn kiếm bộn bạc... Đồng bạc lớn có dễ kiếm như vậy sao? Nếu như bạc thật dễ kiếm như vậy, cõi đời này, sợ rằng mỗi người đều có thể giàu to rồi!" Tưởng Thành Tường không nhịn được nói.

Đồ trong nhà này, sau đó nhất định sẽ chia đều cho hắn và Tưởng Thành Tài, bây giờ bị Tưởng Thành Tài bại mất nhiều như vậy, thời điểm đó hắn có thể chia được, không phải ít hơn sao?

Tưởng Thành Tài cũng biết mình làm không đúng, vì đuối lý, hắn cúi đầu không nói.

"Hiện giờ còn tiểu muội bị Tưởng Chấn mang đi, qua hai ngày nữa, cũng đã đến thời điểm trả nợ... Cha nương, ta muốn phân gia!" Tưởng Thành Tường đột nhiên nói.

"Phân gia?" Tưởng đồ tể sửng sốt.

"Cha nương, các ngươi hiện tại cho ta cùng nhị ca phân gia, sau đó theo ta, vẫn có thể được sống tốt, bằng không sau đó, cả nhà đều phải đồng thời uống giá Tây Bắc!" Tưởng Thành Tường nói. Hắn cảm thấy, cùng với trước tiên giúp Tưởng Thành Tài trả nợ, sau đó sẽ phân gia hắn lại không được chia thứ gì, không bằng bây giờ liền phân gia, sau đó để Tưởng Thành Tài bán phần gia sản của bản thân đi trả nợ đi!
"Không phân! Tưởng Thành Tường ngươi quá ác độc, ngươi đây là muốn bức tử anh của ngươi a!" Hoàng Mẫn lập tức nhảy lên, hiện tại nếu như phân gia, đất đai Tưởng Thành Tài được phân đến sau khi bán trả nợ, phỏng chừng không còn sót lại cái gì, sau đó bọn họ dựa vào cái gì để sống?

"Chẳng lẽ muốn cho hắn liên lụy hết cả nhà, một trăm ba mươi mấy lượng bạc, đây cũng không phải là số lượng nhỏ gì!" Tưởng Thành Tường nói.

"Trong nhà cũng không phải không bỏ ra nổi bạc này đến! Tưởng Thành Tường ngươi làm sao lại ác độc như vậy!" Hoàng Mẫn đặt mông ngồi dưới đất, khóc lên: "Ngươi muốn phân gia, được đó! Xong rồi ta liền treo cổ ở cửa phòng ngươi, để người ta biết ngươi bức chết tẩu tử đang mang hài tử!"

Hoàng Mẫn đương nhiên sẽ không nỡ chết, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng nàng kiên trì ưỡng cái bụng há mồm liền dùng cái chết để uy hiếp người.
Đừng thấy Tưởng Thành Tài đặc biệt lười biếng, đối với bà nương mình cũng khá, huống chi, hắn cũng biết nếu như lúc này phân gia, hắn liền xong.

Nhào tới Tưởng Thành Tường, Tưởng Thành Tài trực tiếp liền cho Tưởng Thành Tường một đấm.

Tưởng Thành Tường cùng Tưởng Thành Tài cứ như vậy đánh thành một đoàn.

Chu Thục Phân nhìn thấy tình cảnh này, liền nghiêm mặt trở về phòng.

Nàng hiện tại rất hối hận, hối hận gả cho Tưởng Thành Tường.

Nhưng mà... Xem xem bụng đã nhô ra của mình, Chu Thục Phân chỉ có thể nhận.

Người đều là ích kỷ, nàng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng của mình một chút mới được... Chu Thục Phân sau khi trở về phòng, thu thập một ít thứ, liền về nhà thân nương, dự định đi tìm người nhà thân nương lại đây, buộc Tưởng đồ tể phân gia cho hai đứa nhi tử.
Nàng cũng không muốn tiếp tục cùng hai người Tưởng Thành Tài Hoàng Mẫn ở cùng một chỗ!

Bất quá, Tưởng đồ tể cùng Tưởng lão thái, đều có thể theo phu thê bọn họ, hai người này vẫn không tính là quá già, hai người này đều có một đóng khí lực, có khả năng sống rất lâu.

Tưởng gia bên này động tĩnh rất lớn, rất nhanh liền đưa tới người chung quanh xem trò vui, những người này nhìn trò khôi hài của Tưởng gia, cảm khái không thôi.

"Trước đây thời điểm Tưởng Chấn còn ở trong nhà này, người nhà này cuộc sống trải qua thật tốt, lúc này mới bao lâu..."

"Kỳ thực trước đây ta chỉ muốn nói, ba nhi tử của Tưởng gia này, cũng chỉ có lão đại có khả năng một chút."

"Tưởng gia a, sau này chỉ sợ sẽ phải tan..."

"Tưởng Chấn, nói không chừng thật sự là người có phúc khí..."
...

"Tưởng Chấn có phúc khí, này cũng không chắc... Lần này đi ra ngoài, hắn không phải cũng gặp phải phiền toái sao?"

"Nghe nói bọn họ gặp phải thủy phỉ, Lý Nguyên đều chết đi."

"Người đi ra ngoài đều không mang về thứ gì, ta nhìn bọn họ sợ là không kiếm được bạc gì."

"Người a, vẫn là nên mua đất trồng trọt chân thật làm việc tốt hơn, làm ăn không thể thiếu phải lỗ vốn uổng phí công sức."

...

Người nông thôn, đều tôn thờ tiền của không lộ ra ngoài, bằng không bị người đánh cắp thì làm sao bây giờ? Vì cái này, những người Tưởng Minh tuy rằng có không ít bạc, nhưng tất cả đều không nói tiếng nào, cho nên người trong thôn đều cảm thấy Tưởng Chấn bọn họ chuyến này sợ rằng không được thuận lợi.

Việc của Tưởng gia, Tưởng Chấn cũng biết, nhà Tưởng Bình cách Tưởng gia không xa, Tưởng Minh sau khi nhìn thấy tình huống Tưởng gia, liền chạy đến sinh động như thật nói cho Tưởng Chấn nghe.
"Những người kia..." Tưởng Chấn hừ lạnh một tiếng.

Kỳ thực Tưởng Thành Tài Tưởng Thành Tường, bản thân cũng chưa chắc hư hỏng cỡ nào, nhưng bọn họ bị Tưởng lão thái làm hư, này lại không nghi ngờ chút nào.

Trong nhà nhiều việc như vậy, Tưởng lão thái chưa bao giờ để bọn họ làm, chỉ sai khiến một mình Tưởng lão đại...

Liền nói hiện đại đi, có ít gia đình trọng nam khinh nữ, để nữ nhi làm việc nhi tử lại cái gì cũng không cần làm, gia đình như vậy nuôi đi ra nữ hài không nói tư tưởng như thế nào, ít nhất đều phi thường có khả năng ôm đồm được cả trong ngoài, bọn họ nuôi ra nhi tử thì sao? Tuyệt đối chai dầu đổ cũng không đỡ.

Không còn Tưởng lão đại nhẫn nhục chịu khó ở nhà, bằng vào những người này, cái nhà này liền phải như thế nào chống đỡ được?
Có một số việc, vẫn nên sớm kết thúc thì tốt hơn... Tưởng Chấn nhìn về phía Tưởng Minh: "Ngươi đi nhìn chặt chút, bọn họ khi nào đánh đến không sai biệt lắm, liền đến nói với ta một tiếng."

"Được!" Tưởng Minh ngay lập tức liền chạy đi.

Tưởng Chấn quay đầu lại, liền thấy Tưởng Tiểu Muội đang nhìn phương hướng Tưởng Minh ly khai, ánh mắt kia...

Thôn nhỏ bên này, cũng không có quy củ không cho cùng họ thành thân, chỉ cần hai nhà không có quan hệ thân thích gì là tốt rồi, mà nhà bọn họ cùng nhà Tưởng Bình, kỳ thực cũng không có quan hệ gì.

Nếu như Tưởng Tiểu Muội thích... Tưởng Chấn nghĩ, hắn có thể sáng tạo cho hai người một ít cơ hội tiếp xúc một chút, thử xem thích hợp hay không.

Còn cái khác, hắn cũng liền không quản.

Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường đánh nhau một trận, cuối cùng bị Tưởng đồ tể cùng một ít thân bằng hảo hữu Tưởng gia kéo ra.
Cũng chính lúc này, Tưởng Chấn đến.

Tưởng Chấn... Tới làm cái gì?

Tưởng Thành Tài nhìn thấy Tưởng Chấn, ngay lập tức liền đầy mặt tức giận nhìn sang, Tưởng lão thái càng hận không thể nhào tới mới hả dạ, mà phía sau Tưởng Chấn theo tới không ít người...

Tưởng Minh người này rất khiêu thoát, hắn từ nhỏ hoàn cảnh gia đình không tệ, còn xem qua mấy thoại bản, cũng thường đi nghe diễn, lúc này Tưởng Chấn vừa vào Tưởng gia, hắn liền đi đem cái ghế tốt nhất ở Tưởng lấy tới: "Lão đại, ngài ngồi!"

Tưởng Chấn sững sờ, sau đó ngồi xuống, xem xem thủ hạ của mình xung quanh, lại nhìn người nhà họ Tưởng sưng mặt sưng mũi trước mặt mình, đột nhiên có loại của cảm giác mình là lão đại xã hội đen.

"Các ngươi muốn bán Tiểu Muội đúng không?" Người nhà họ Tưởng không nói lời nào, Tưởng Chấn liền mở miệng trước.
"Cái gì bán? Chúng ta chỉ tìm cho nàng mối hôn nhân! Làm cho nàng đến huyện thành hưởng phúc!" Tưởng lão thái nói.

"Lời nói ngược lại nói thật dễ nghe." Tưởng Chấn cười nhạo nói.

"Tưởng Chấn, ngươi tốt nhất đem Tiểu Muội trả lại! Bằng không ta liền đến nha môn cáo ngươi lừa bán!" Tưởng Thành Tài ước chừng là bị buộc nóng nảy, đột nhiên đứng lên nói.

Hắn sợ Tưởng Tiểu Muội nếu không trở lại, Tưởng lão đầu Tưởng lão thái sẽ thật muốn hắn cùng Tưởng Thành Tường phân gia... Coi như không phân gia, không có bạc bán Tưởng Tiểu Muội, cuộc sống sau này của nhà bọn họ cũng nhất định sẽ không dễ chịu lắm.

"Tưởng Chấn, ngươi trước đây không sợ ta cáo ngươi, hiện tại thế nào? Ngươi có bản lĩnh như ngươi nói trước đây, gϊếŧ vào trong nha môn đi a! Thời điểm đó người thứ nhất xui xẻo chính là Triệu gia, chính là Triệu Kim Ca!"
Tưởng Thành Tài càng nói càng cảm thấy mình nói không sai, đối với Tưởng Chấn cũng không sợ như trước đó nữa.

"Đi đem hắn đánh một trận." Tưởng Chấn nói với Tưởng Minh.

Tưởng Minh đi lên liền một cái tát đánh vào trên mặt Tưởng Thành Tài, tiếp liền là một cước... Người này đầu óc không rõ ràng bị lừa mất bạc, còn muốn bán đi muội muội, quả thực không phải là người.

Vội vã tới khuyên can trưởng thôn đại nhân đầy mặt lúng túng, chuyện này... Chuyện này... nhi tử ông làm sao cũng đánh người rồi?

"Có chuyện hảo hảo nói..." Tưởng Bình hữu khí vô lực nói rằng.

"Cha, chúng ta đang hảo hảo nói nha." Tưởng Minh buông Tưởng Thành Tài ra, hì hì nở nụ cười.

Tưởng Thành Tài mới rồi còn la hét muốn đi nha môn cáo Tưởng Chấn, bị đánh cho một trận, cũng không dám lên tiếng nữa.
Tưởng Chấn đối với người nhà này, đã có thể nói là cực kỳ phiền chán, hắn cũng lười cùng những người này nói nhiều, lập tức nói: "Đúng, ta hiện tại đã không như trước kia nữa, thoát không được... Cho nên ta lần này đến, chính là hảo hảo nói chuyện với các ngươi."

Tưởng Chấn ngồi ở trên ghế, người Tưởng gia đều đứng, nhưng bọn họ vẫn như cũ có loại cảm giác bọn họ bị Tưởng Chấn nhìn xuống.

Tưởng Chấn nói tiếp: "Các ngươi không phải muốn bán Tưởng Tiểu Muội sao? Bán cho người khác không bằng bán cho ta, từ đây, nàng cũng giống như ta cùng với các ngươi không còn quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt."

"Ngươi muốn mua Tưởng Tiểu Muội?" Tưởng lão thái ngẩng đầu lên, tùy tiện nói: "Hai trăm lượng bạc! Ngươi giao hai trăm lượng bạc đây!"

"Các ngươi đem Tưởng Thành Tài cùng Tưởng Thành Tường đồng thời đánh một trận." Tưởng Chấn rồi hướng thủ hạ nói.
Tưởng Minh vén ống tay áo lên, liền cùng Hà Xuân Sinh tiến lên.

Tưởng Bình: "..."

"Năm mươi lượng bạc, các ngươi nguyện ý muốn bán thì bán, không muốn cũng phải bán." Tưởng Chấn nói thẳng.

Ở nông thôn nuôi một hài tử, kì thật không cần dùng bạc nhiều lắm, cũng chỉ có việc thêm đôi đũa, hơn nữa hài tử nuôi đến bảy, tám tuổi, liền có thể làm việc.

Tuy rằng Tưởng Thành Tường Tưởng Thành Tài từ nhỏ đều không làm việc, nhưng Tưởng Tiểu Muội lúc rất nhỏ liền bắt đầu hỗ trợ Tưởng lão thái nấu cơm giặt giũ, đến sau đó, gà vịt trong nhà cũng căn bản để cho nàng chăm, cũng chỉ không cần xuống ruộng mà thôi.

Cho nên, Tưởng gia nuôi lớn Tưởng Tiểu Muội, tuyệt đối tốn không tới năm mươi lượng bạc.

Hắn đã rất hào phóng.

Tưởng lão thái lúc này, đương nhiên muốn cò kè mặc cả, nhưng hai đứa nhi tử của bà đang bị người đánh đó!
"Có bán hay không?" Tưởng Chấn hỏi.

Tưởng lão thái rốt cục đáp ứng: "Bán."

Tưởng Chấn nghe vậy, lập tức nói với Tưởng Minh: "Được, các ngươi đừng đánh nữa."

Trưởng thôn Tưởng Bình thấy những người này cuối cùng cũng ngừng đánh, thở phào nhẹ nhõm, liền tại lúc này, Tưởng Chấn lại nhìn về phía ông: "Trưởng thôn, cuộc mua bán này, còn làm phiền ngươi làm người trung gian."

Tưởng Bình: "..."

Người nhà họ Tưởng này cũng không phải dễ đối phó, cùng bọn họ mua Tưởng Tiểu Muội, nếu như không cái chứng từ, bọn họ tuyệt đối có thể chơi xấu không công nhận, cho nên, giấy bán thân là nhất định phải có.

Tưởng Chấn đối với giấy bán thân thời này kỳ thực cũng không biết, nhunnwg Tưởng Bình lại từng thấy, ông và người nhà họ Tưởng thương lượng một chút, lại hỏi Tưởng Chấn, rất nhanh liền viết xuống một tấm giấy bán thân.
"Lập bán tự:

Tưởng Thành Tài có một muội muội, tên Tiểu Muội, năm nay mười sáu tuổi, sau khi thương lượng, tình nguyện đem Tưởng Tiểu Muội bán cho Triệu Kim Ca làm nô tài.

Ba mặt nói rõ: Nha giới bạc ròng năm mươi lượng, nếu như sau này phát sinh tranh chấp, thì người bán chịu trách nhiệm, không liên quan tới người mua. Lập thành bằng chứng, vĩnh viễn không thay đổi, lập bán tự bảo lưu.

Người lập bán tự: Tưởng Thành Tài

Người trung gian: Tưởng Bình, Hà Xuân Sinh

Người chấp bút: Tưởng Thành Tường "

Vì để tránh cho tương lai có thể sẽ có phiền phức, thời điểm Tưởng Chấn viết giấy bán thân, để người viết bán cho Triệu Kim Ca.

Mà Tưởng đồ tể không muốn ký tên, cuối cùng liền do Tưởng Thành Tài đứng ra, bán muội muội.

Tấm chứng từ này, còn do Tưởng Thành Tường viết.
Chứng từ viết xong, ký tên đồng ý, Tưởng Tiểu Muội liền thành người làm của Triệu Kim Ca, cùng Tưởng gia không còn quan hệ.

Tưởng Chấn ném năm mươi lượng bạc, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Tấm giấy bán thân này, Tưởng Chấn liền giống như đã nói trước đó, đưa cho Tưởng Tiểu Muội, lại nói: "Trước khi chưa xuất giá, ngươi phải giữ nó cẩn thận, miễn cho những người kia tìm tới cửa dẫn ngươi trở lại."

Tưởng Tiểu Muội không biết chữ, nhưng cũng biết đây là giấy bán thân của mình, cầm một trang giấy như vậy, nàng "Oa" một tiếng liền khóc lên.

Tưởng Tiểu Muội khóc rất lâu, hôm nay thời điểm cơm tối, còn đang không ngừng mà khóc thút thít.

Bất quá, nàng mặc dù đang khóc, nhưng tốc độ ăn cơm một chút cũng không có chậm lại, hết cách rồi, Triệu Lưu thị làm cơm nước, đối với nàng mà nói thật ăn quá ngon rồi!
Triệu Lưu thị đặc biệt làm một con cá, đó là cá chép hoa cùng loài với cá mè, người Hà Tây thôn bình thường gọi nó là cá trùm đầu hoặc là cá đầu to, vì đầu cá rất lớn.

Triệu Lưu thị dùng đầu cá nấu đậu hủ, còn mình cá thì kho chua ngọt, ngoài ra, bà còn để Triệu Phú Quý đến huyện thành cắt một miếng thịt lợn trở về, làm thịt kho tàu.

Triệu Lưu thị kỳ thật cũng làm thêm vài món chay, bởi vì vội vàng nấu ăn nên bà và Triệu Phú Quý thậm chí đều không đến Tưởng gia xem trò vui.

Bất quá, ánh mắt Tưởng Tiểu Muội... chỉ ở trên mấy món mặn.

Nàng cũng không gắp nhiều, sợ bị ghét bỏ, nhưng cũng chỉ ăn thức ăn mặn —— trong miệng có vị thịt thật tốt a! Ăn đám cải xanh kia vị gì đều không có!

Còn có, con cá này sao lại ăn ngon như vậy... Tưởng lão thái ngay cả cá hấp đều không nỡ để dầu, món cá này của Triệu Lưu thị thì sao? Đầu cá bà dùng dầu chiên sơ, mình cá không chỉ để dầu mà còn để thêm đường dấm nước tương nha!
Tưởng Chấn nhìn Tưởng Tiểu Muội vừa khóc thút thít vừa ăn cơm, gắp cho nàng một khối thịt mỡ —— rất rõ ràng, Tưởng Tiểu Muội càng thích ăn thịt mỡ.

Về phần Triệu Kim Ca... Tưởng Chấn gắp một miếng thịt, cắn rớt thịt mỡ mới cho y ăn, lại nói: "Ngươi ăn cá nhiều chút."

Triệu Lưu thị thấy cảnh này, hơi kinh ngạc: "Kim Ca đây là có hài tử nên ngay c khẩu vị cũng thay đổi?" Làm sao lại không thích ăn thịt mỡ?

"Ừm..." Triệu Kim Ca đáp một tiếng, chưa nói y kỳ thật rất thích ăn thịt mỡ, nhưng Tưởng Chấn không cho y ăn nhiều... Bất quá, Tưởng Chấn tuy rằng không cho y ăn nhiều thịt mỡ, nhưng mỗi ngày cho y ăn cá ăn thịt, tại Hà Tây thôn, phỏng chừng chưa từng có người nào ăn như thế.

Mà y ăn ngon rồi, đối với thịt mỡ quả thật cũng không thích giống như trước đó nữa.
"Cha nương, sau này các ngươi làm thêm chút gà vịt cùng cá đi. Nhà chúng ta nuôi gà vịt cũng đừng bán, tất cả đều để mình ăn." Tưởng Chấn nói, hắn suy nghĩ, vẫn nên ăn chút gà vịt cùng cá mới khỏe mạnh nhất.

"Nhiều gà vịt như vậy, tự mình ăn tới khi nào mới hết a?" Triệu Lưu thị bị kinh ngạc.

"Một ngày ăn một con, sẽ rất nhanh." Tưởng Chấn nói.

Chuyện này... Nào có ai mỗi ngày ăn gà ăn vịt ? Tưởng Chấn lần này đi ra ngoài mặc dù tốt xấu mang về một ít bạc, nhưng sau khi bỏ ra năm mươi lượng mua Tưởng Tiểu Muội, liền còn lại hơn một trăm lượng... Mỗi ngày ăn gà ăn vịt, này không phải miệng ăn núi lở sao?

Vì phải giải quyết việc của Tưởng Tiểu Muội, Tưởng Chấn còn chưa kịp cùng Triệu Lưu thị nói đến chuyện mình kiếm lời rất nhiều, còn Triệu Kim Ca... Y đều ngủ cả một buổi trưa.
Triệu Lưu thị tuy rằng lo lắng, nhưng nghĩ tới Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca mới trở về, còn có Tưởng Tiểu Muội đang ở đây nên cũng không có hỏi thêm.

Nhi tử xuất môn ở bên ngoài, phỏng chừng ăn không ngon uống không ngọt, Tưởng Tiểu Muội cũng chịu khổ... Mấy ngày nay trước ăn mấy con gà vịt cũng không có gì...

Tối hôm đó, Tưởng Tiểu Muội được an bài vào trong gian nhà của Tưởng Chấn trước đó để người nhà họ Tưởng giúp hắn xây.

Phòng trước đây Tưởng Chấn trụ vẫn luôn để trống, hiện tại vừa vặn có thể cho Tưởng Tiểu Muội trụ, cũng không cần mua thêm thứ gì.

Giằng co một ngày, Tưởng Chấn mệt cực kì, đi gánh nước cùng Triệu Kim Ca tùy ý rửa mặt một chút lền gục đầu ngủ, ngược lại Triệu Kim Ca ngủ một buổi trưa lại không có chút nào buồn ngủ, nhìn thấy Tưởng Chấn ngủ nhanh như vậy, không chỉ không có tới lăn lộn mình mà ngay cả hôn nhẹ sờ sờ đều không có, nên có chút không quen.
Đem tay Tưởng Chấn đặt ở trên bụng mình, Triệu Kim Ca ngáp một cái, cũng từ từ ngủ.

Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị lớn tuổi, ngủ không nhiều, hôm sau trời còn chưa sáng đã thức dậy, sau đó cầm gạo đến bờ sông vo.

Người trong thôn đều thức dậy sớm, nhìn thấy Triệu Lưu thị, mọi người dồn dập đi lên chào hỏi, còn có người hỏi Tưởng Chấn kiếm lời bao nhiêu bạc, đồng thời ám chỉ: "Ta thấy thời điểm Tưởng Chấn trở lại đều không mang thứ gì... Chuyến này sợ rằng không quá thuận lợi đi."

Triệu Lưu thị tuy rằng trong lòng vẫn luôn lo lắng Tưởng Chấn miệng ăn núi lở, nhưng bị người khác nói như vậy, nhất thời không vui.

"Là có chút không thuận lợi, Lý Nguyên đứa bé kia cũng bị mất..."

"Nhưng Tưởng Chấn a, hắn thật quá thích tiêu pha, trở về chỉ đồ trang sức thôi đã mang cho ta mấy kiểu dáng."
"Còn có a, hắn cư nhiên bảo ta mỗi ngày gϊếŧ gà vịt cho Kim Ca ăn... Ngươi nói hắn đây không phải là hồ nháo sao! Nào có ai mỗi ngày ăn gà vịt! Coi như hoài hài tử cũng không thể ăn như thế a!"

Bà nói Tưởng Chấn một hồi liền không dám nói nữa, sợ sau khi những người này phát hiện Tưởng Chấn xác thực không kiếm được bạc sẽ phiền phức, liền bắt đầu nói Triệu Kim Ca.

"Kim Ca cũng thật đúng, không phải chỉ hoài hài tử thôi sao, quả thực liền coi mình như đại gia, đồ vật không thích ăn, cư nhiên đều đưa Tưởng Chấn ăn... Triệu gia chúng ta cũng chưa bao giờ có ai kiêng ăn như thế."

"Ngày hôm qua ngay cả nước rửa chân, cư nhiên đều muốn Tưởng Chấn cho mang vào trong phòng cho nó!"

"Ngươi nói bên trong thôn này của chúng ta, ai hoài hài tử lại yếu ớt như nó a!"

...

Tưởng Chấn từ trong nhà đi ra, liền nghe thấy Triệu Lưu thị đang khoe khoang, nhất thời trong lòng cười thầm.
Triệu Lưu thị nhìn thấy Tưởng Chấn, cũng có chút lúng túng. Nam nhân bình thường, coi như ở nhà nguyện ý vì nữ nhân làm gì đó, nhưng cũng không thích nói ra bên ngoài, cảm thấy thật mất mặt.

"Nương, Kim Ca không yếu ớt, còn có, ta làm những cái đó đều là đương nhiên." Tưởng Chấn nở nụ cười với Triệu Lưu thị.

Triệu Lưu thị nhất thời có loại cảm giác viên mãn, eo càng ưỡng càng thẳng, nhìn người chung quanh đầy mặt đắc ý.

Người chung quanh: "..."

Đắc ý cái gì a! Tưởng Chấn nhất định bị lỗ bạc, mới đi lấy lòng Triệu Kim Ca đó!

Người trong thôn yên lặng mà ở trong lòng chua một phen.

Lúc này, Triệu Lưu thị nhưng lại hỏi Tưởng Chấn: "Tưởng Chấn, ngươi sao lại thức dậy sớm như vậy? Không ngủ thêm một lát?"

"Hà Xuân Sinh kêu ta dậy, hắn nói thuyền của ta tới rồi." Tưởng Chấn nói.
"Thuyền? Chúng ta không thấy a." Triệu Lưu thị hơi nghi hoặc một chút, bọn họ ở bờ sông, căn bản không thấy cái thuyền nào.

"Tại kênh đào bên kia." Tưởng Chấn chỉ chỉ phương hướng nhà Triệu Đại Hộ.

Bên trong thuyền lớn của hắn có rất nhiều thứ muốn chuyển tới, hắn ngày hôm qua suy nghĩ một chút, liền dứt khoát để bọn Hà Xuân Sinh ngày hôm nay đi một chuyến, trực tiếp đem thuyền lớn chèo tới.

"Làm sao ở bên kia? Có phải đi lầm đường không? Ngươi đi nói với bọn họ một tiếng, làm cho bọn họ đem thuyền chèo lại đây." Triệu Lưu thị nói.

Tưởng Chấn dừng một chút: "Chèo tới không được, con sông này hơi nhỏ."