Gần nhà Triệu Đại Hộ có một bãi sông rất lớn, bởi vì đất không tốt nên không có ai đi khai khẩn, bất quá trong thôn nhà nào có người tương đối rảnh rỗi sẽ đến đó trồng chút cây đậu bí đỏ gì đó, có dù có không nhiều nhưng ít nhất vẫn có thể thu được đôi chút.

Mà hiện tại, nơi đó cùng với một mảnh nhỏ cánh rừng phụ cận, tất cả đều thuộc về Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn cầm khế cấp đất của nha môn, thỉnh những nha dịch đo đạc đến nhà ăn cơm, sau đó lại cho bọn họ mỗi người một con vịt rồi tìm thuyền đưa họ trở về huyện thành.

" Tưởng Chấn thật lợi hại, những nha dịch đó đối với hắn đều khách khí nha!"

"Hắn muốn một khối đất to như vậy cũng không biết làm cái gì..."

"Các ngươi nói xem, hắn còn muốn tìm thêm thủ hạ không? Tiểu nhi tử của ta cũng muốn đi theo hắn làm ăn."


"Ngươi không sợ nhi tử ngươi cũng giống Lý Nguyên sao?"

"Vận khí tiểu nhi tử của ta sẽ không tệ đến vậy đi? Hơn nữa ngươi cũng thấy tình huống nhà ta, hắn đang tuổi trẻ phơi phới, nếu như không cho hắn đi xông pha một lần thì sau này căn bản không chịu yên!"

........

Người trong thôn đều đang nghị luận về Tưởng Chấn , mà lúc này, Tưởng gia một chút ý rục rịch cũng không có, bọn họ đều rụt đầu, sợ Tưởng Chấn tìm bọn họ gây phiền toái.

Bọn họ khiến Tưởng lão thái đi nha môn cáo trạng, phỏng chừng Tưởng Chấn đã biết, cũng không biết sẽ đối phó bọn họ thế nào....

Chỉ là ngẫm lại, bọn họ đều lo lắng, hôm đó ở nha môn khô miệng đợi, Tưởng lão thái lại bị gió lạnh thổi thật lâu về nhà liền trực tiếp ngã bệnh, hiện tại còn không xuống nổi giườn đất làm cho Hoàng Mẫn không ngừng oán giận.


Tưởng lão thái theo chân bọn họ, kết quả không thể hỗ trợ không nói vậy mà còn muốn nàng hầu hạ....

May mắn là Tưởng đồ tể đi theo Tưởng Thành Tường cũng sẽ giúp bọn họ chăm sóc đồng ruộng một chút, khiến nàng tốt xấu gì cũng cần bằng lại một chút.

Tưởng gia thì ngày ngày nơm nớp lo sợ mà thật ra Tưởng Chấn lại không có tính toán gì với bọn họ.

Chấp niệm của Tưởng lão đại đã tan, những người đó đối với hắn mà nói chỉ là một đám xa lạ khiến người ta chán ghét mà thôi.

Hơn nữa, đây là cổ đại.

Ở hiện đại, tình huống làm con cái ở với cha mẹ đều có trách nhiệm phụng dưỡng, bằng không sẽ bị mắng là bất hiếu chứ đừng nói đến cổ đại.

Nếu sự tình hắn không để ý đến thân sinh cha mẹ của mình bị nháo lớn lên thì ở niên đại này hơn phân nửa sẽ không ăn được quả ngọt; nếu lại làm gì người Tưởng gia thì xác định bêu danh trên lưng.


Rốt cuộc, ở thời điểm này rất nhiều người cho là Tưởng đồ tể và Tưởng lão thái đem hắn nuôi lớn, chỉ là đối với hắn không tốt mà thôi. Ân sinh ân dưỡng, rút xương róc thịt trả còn không hết. Hắn nếu như lẻ loi một mình giống thời điểm mới tới thế giới này thì hắn tự nhiên không có việc gì phải sợ, nhưng trước mắt, hắn tính toán ở nơi này sinh hoạt thật tốt, còn phải có con cái.

Tưởng Chấn không làm gì Tưởng gia, chỉ hoàn toàn làm lơ người nhà kia thôi, mà thái độ hắn như vậy kì thật có thể đã làm người Tưởng gia không dễ chịu lắm.

Thủ hạ của hắn, còn có người của thôn Tây cũng không phải là kiểu người đọc sách đặc biệt chú ý hiếu đạo, những người này thấy Tưởng Chấn không thích người Tưởng gia, không ít lần nhìn thấy bọn họ liền phải khi dễ một phen, thậm chí nữ nhân song nhi cũng không muốn nói chuyện với bọn họ.
Tưởng gia bị cô lập như vậy, hàng ngày ở trong thôn tất nhiên không hề tốt.

Ở thôn Hà Tây, tham gia lễ tang được gọi là "ăn đậu hủ" hoặc là "ăn cơm đậu hủ" bởi vì trong tang sự, đồ ăn được bưng lên chủ yếu chính là đậu hủ.

Ước chừng đầu năm nay thi thể không thể bảo quản tốt, trong thôn cũng không chú ý đặt linh cữu, sau khi người chết thì cùng ngày đó đem người trong tộc gọi tới, bắt đầu thương lượng tang sự phải làm sao đồng thời bắt đầu chuẩn bị đồ tang cùng đồ vật linh tinh như cắt bao tải làm mũ cho hiếu tử, hay chuẩn bị ít vải bố trắng cùng mảnh vải dài màu lam đỏ.

Mảnh vải này, là khi khách phúng viến tới mang trên đầu, cùng thế hệ hoặc là con cháu đều mang vải trắng, bối phận cao hơn mang vải xanh, tằng tôn mang vải đỏ, thấp hơn nữa thì mang vải đen.
Bởi vì vậy mà mỗi nhà đều có một ít vải, kì thật không cần nhiều tiền, đương nhiên cũng có gia đình giàu có không thiếu tiền liền không cần mảnh vải mà đưa cho người tới "ăn đậu hủ" một cái mũ màu sắc tương ứng cộng thêm dây lưng.

Nữ nhân chuẩn bị những thứ này, còn nam nhân sẽ đến từng nhà báo tang, sau đó mua đồ ăn và mượn bàn ghế chén đũa.... Vội vàng đến ngày hôm sau, tang sự chính thức bắt đầu.

Chạng vạng hôm sau, đều là bạn bè thân thích sẽ đưa tới một ít đồ vật, dập đầu trước quan tài rồi ở lại cùng người trong tang gia ăn cơm chay, qua ngày thứ ba thì hạ táng.

Ngày hạ táng, mọi người đều muốn đi đưa ma,đưa xong trở về nhà tang chủ ăn cơm, như cũ vẫn là cơm chay.

Đương nhiên, nhà nào có ít người mà thời gian chuẩn bị lại dài liền làm tang sự trong cùng một ngày đêm, cũng có người rạng sáng qua đời mà vừa lúc mùa hè thì buổi sáng cùng ngày đã báo tang xong, tới tối liền tổ chức tang sự, qua hôm sau liền hạ táng.
Lý Nguyên đã sớm qua đời, khi đem về chỉ còn một ít quần áo của hắn cho nên cũng không cần lo lắng thi thể hư thối, Lý gia cũng không làm tang sự ngay mà tìm người mù tới xem ngày thích hợp để tổ chức.

Thời gian Lý Nguyên gia nhập đội ngũ của Tưởng Chấn khá ngắn, Tưởng Chấn kỳ thật đối với hắn không mấy quen thuộc nhưng hắn rốt cuộc cũng là thuộc hạ của hắn, mà người Lý gia còn tới báo tang...

Tang sự của Lý Nguyên tổ chức vào buổi tối, Tưởng Chấn mang Triệu Kim Ca đến Lý gia, cùng lúc đó, tất cả những thủ hạ của hắn ở thôn Hà Tây cũng đều tới.

Dựa theo tập tục bản địa, khi đến nhà có tang thì khách viếng đem theo một chút đồ vật coi như là giúp đỡ, trong đó bao gồm hương nến, hoặc một miếng thịt hay trứng gà, còn có gạo và mì, mà biết chữ lại nhận biết toàn thôn thậm chí là thôn bên cạnh thì cũng chỉ có Tưởng Bình, nên ông liền nhận nhiệm vụ ký lục ghi nhớ cái rổ nào của nhà nào.
Khi người ta đem đồ tới, gia chủ sẽ dùng hết một phần, thậm chí đối với một ít nhà phi thường nghèo thì chính là dựa vào những thứ được đem tới này mà sắp xếp cho đến hết tang sự.

Nhưng gia chủ sẽ không dùng hết, ấn theo tập tục còn phải hoàn lại một ít mới được, cho nên nhất định phải nhớ nhà ai tặng cái gì, sau này gia chủ đến nhà đó "ăn cơm đậu hủ" thì sẽ đưa đồ vật tương tự.

Phía trước thôn Hà Tây có một hộ nhà phá lệ keo kiệt, đi nhà người khác ăn cơm chỉ đưa hai cái trứng gà cùng một phần gạo cũ, sau này nhà hắn làm tang sự, người khác đưa tới đồ vật tương tự, cho nên cuối cùng tang sự nhà bọn họ thiếu chút nữa không làm nổi.

Tưởng Chấn đối với việc này không hiểu biết, bất quá Triệu Lưu thị lại rất tinh thông, nàng chuẩn bị lễ vật cho Tưởng Chấn khá phong phú, có một hồ du, hai cây nến lớn, còn có hai con gà và một rổ trứng gà.
Tưởng Chấn đưa đồ, còn mặt khác cho hai lượng bạc.

Tưởng Bình xoát xoát mà ghi lại. Lúc này, người của Lý gia tới, nghị luận tang sự phải làm thế nào, cũng từ đáy lòng mà cảm thấy tang sự này làm thực thể diện.

"Quan tài kia thế mà là được sơn!"

"Các ngươi nhìn thấy không, tổng cộng hai cây nến đuốc, tám ngọn đèn dầu! Hai ngày này vẫn là muốn vẫn luôn cháy không ngừng."

"Lý gia còn thỉnh đầu bếp, thỉnh người thổi kèn xô na nữa."

"Mấy tiểu bối Lý gia cũng không mặc mấy bộ đồ rách nát như quá khứ, đều đeo mũ và đai lưng màu lam, ngay cả đồ tang của huynh đệ Lý Nguyên đều là mới làm."

............

"Lý gia có thể làm như vậy, nghe nói là do khi Lý Nguyên chết, Tưởng Chấn cho không ít bạc."

"Ta cũng nghe nói...... Lý gia tuy rằng không có nhi tử, về sau mỗi ngày lại càng tốt."
"Kỳ thật cũng không mệt......"

"Các ngươi nhỏ giọng một chút, Tưởng Chấn cùng thủ hạ đều tới rồi."

........

Mấy lời bàn tán này, Tưởng Chấn nghe được không ít, tâm tình nhiều ít có chút phức tạp.

Người ở đây đối với mạng người thật sự không quan trọng bằng ở hiện đại.... Đương nhiên, đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện xấu, nhìn một cách đơn thuần mấy ngày nay vô số người tranh nhau cướp cơ hội làm hắn thủ hạ liền biết.

Mỗi lần có người tới, người thổi kèn xô na đều sẽ thổi một lúc, mà chờ tất cả mọi người tới đủ, đưa hết đồ vật, liền khai tịch.

Thôn Hà Tây có người mất cũng không nhất thiết phải ăn chay, bất quá tang sự làm giống nhau, ngày đầu cũng chỉ có đậu hủ mà thôi, phải đợi nhập táng buổi tối ngày đó trên bàn mới có thể thấy một ít thịt...... Rốt cuộc mọi người đều nghèo.
Nhưng Lý gia này lại không giống.

Sau khi khai tịch, mỗi bàn đều có bốn chén rau xanh đậu hủ lớn, mà phía trên mấy chén đậu hủ lại thả tóp mỡ, lúc sau bưng lên thịt kho tàu có đậu hủ bên trong, cuối cùng trong canh đậu hủ còn đánh trứng gà thả thịt băm.

Bốn chén rau xanh đậu hủ, hai chén thịt kho tàu đậu hủ, còn có hai chén canh đậu hủ, trên bàn tổng cộng tám chén, mỗi cái trong chén đều có thức ăn mặn, như vậy bàn tiệc cơm chay này tuyệt đối là phong phú.

Lúc ở trên bàn có mấy hài tử ăn hết tóp mỡ còn khóc nháo muốn ăn thêm, bất quá trên bàn Tưởng Chấn ngồi chỉ có hắn cùng mấy tên thủ hạ ở thôn Hà Tây, trong nhà mấy ngày nay đều ăn không tồi, không đến mức đi đoạt đồ ăn.

Mọi người trầm mặc mà ăn, Tưởng Minh bình thường ồn ào cũng không nói một lời, an an tĩnh tĩnh.
"Rau xanh đậu hủ hương vị không tồi." Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca, sau đó bưng chén rau xanh đậu hủ trước mặt chia vào bát cơm của Triệu Kim Ca —— đây là đậu hủ là nộn đậu hủ, không thể dùng đũa gắp.

"Ừm." Triệu Kim Ca gật gật đầu, cúi đầu lùa cơm, thấy thế, Tưởng Chấn cũng tiếp tục ăn.

Mà Tưởng Chấn mới vừa động đũa, liền có một nam nhân bên cạnh lại đây, đi đến bên người Tưởng Chấn cúi đầu nhỏ giọng khẩn cầu: "Lão đại, có thể hay không đừng đuổi ta đi, ta trước kia sai rồi...... Ta nguyện ý đi theo ngươi."

"Ta luôn luôn nói chuyện giữ lời." Tưởng Chấn nhìn về phía đối phương.

Người này cũng là ở thôn Hà Tây, từng là một trong những thủ hạ đầu tiên. Lúc trước gặp được hải tặc, Lý Nguyên cùng một người khác ở Hà Tây thôn bị thương nặng, người này liền nói rất nhiều lời không hay, còn tỏ vẻ hối hận đi theo Tưởng Chấn.
Lúc ấy Tưởng Chấn cực kỳ không vui, liền nói với người này về sau đừng đi theo mình nữa...... Hắn nói như thế, nhưng lúc ấy là ở cửa ngoài nên mọi người cho rằng người này vẫn là thủ hạ của hắn.

Người này lúc ấy bị thương, sau này Tưởng Chấn đi đánh thổ phỉ không đi theo, nhưng vẫn được Trịnh Dật đưa bồi thường, Tưởng Chấn sau dù đưa tiền thưởng rất ít nhưng tiền công cũng không thiếu hắn...... Nhiều tiền như vậy, hắn liền muốn tiếp tục đi theo Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn sau này không nhắc lại, hắn còn cho rằng Tưởng Chấn đã đem chuyện này quên đi, không nghĩ tới lúc trở lại thôn Hà Tây, Tưởng Chấn liền nói cho hắn, hắn không còn là thủ hạ nữa.

Hắn từ kinh thành mang về rất nhiều đồ vật, cũng mang về rất nhiều bạc, tất cả mọi người đối hắn hâm mộ không thôi, hắn cũng có chút lâng lâng, kết quả...... Hắn liền bị Tưởng Chấn đuổi đi?
Hắn vẫn luôn không cam lòng, hôm nay mới có thể nói chuyện với Tưởng Chấn, lúc này lại nài nỉ: "Lão đại, ta về sau nhất định nghe lời......"

"Ngươi hiện tại nói cũng vô dụng." Tưởng Chấn nói.

Nhìn Tưởng Chấn đã lạnh mặt, hắn không dám nói nữa, xám xịt rời đi.

"Ta biết, hắn sớm hay muộn cũng hối hận." Tưởng Minh nói: "Đi theo lão đại thật tốt, có thể ăn sung mặc sướng!"

Tưởng Chấn liếc mắt một cái: "Về sau ta sẽ tăng thêm huấn luyện, các ngươi nếu là không hoàn thành, liền không thể ăn sung mặc sướng."

Lần này đi kinh thành, Tưởng Chấn phát hiện rất nhiều lỗ hổng, khác không nói, mấy tên thủ hạ huấn luyện thời gian quá ngắn!

Hiện giờ, hắn không thiếu bạc, đã có thể cho Triệu Kim Ca mỗi ngày sống an ổn thoải mái, nếu như thế, không bằng liền để tâm huấn luyện tốt đám thủ hạ, đánh một trận, như vậy tương lai cũng có thể phát triển càng tốt.
Đương nhiên trước đó, hắn muốn đem hàng hóa từ kinh thành mang về bán đi, lại đem phòng ở nâng cấp lên.

Sáng sớm ngày hôm sau, nhà Lý Nguyên tụ lại rất nhiều người, mọi người ở lại giúp đỡ Lý gia đã sớm tìm mảnh đất tốt đào hố, hạ táng quan tài chứa quần áo của Lý Nguyên, rồi tiến hành một ít nghi thức,ăn qua hai bữa cơm, tang sự liền kết thúc.

Cơm chay của Lý gia đối người trong thôn phải nói là cực phong phú, đặc biệt là phần tiệc cuối cùng, không chỉ có có thịt kho tàu, còn có gà luộc, chén canh đậu hủ còn dùng nước nấu thịt gà!

Bất quá, cơm canh như vậy đối Tưởng Chấn mà nói, cũng chẳng khác mấy, Triệu gia hiện giờ thức ăn cũng khá tốt.

Chỉ là, tạm thời hắn lại không về Triệu gia—— sau khi tham gia lễ tang, Tưởng Chấn liền tính toán đi một chuyến đến phủ thành, đem hàng hóa bán đi.
Buổi tối sau khi "Thai giáo", Tưởng Chấn liền nói với Triệu Kim Ca tính toán của chính mình.

"Ta cũng đi." Triệu Kim Ca lập tức nói.

"Kim ca nhi, ngươi có thai......" Tưởng Chấn có chút chần chờ, hắn đi lần này, nguyên bản không tính toán mang theo Triệu Kim Ca, Chỉ đi có mấy ngày —— đầu năm nay hàng hóa đều bán rất tốt, Trịnh Dật lại giới thiệu cho hắn mấy thương nhân, hàng hóa căn bản là không lo bán không được.

"Ta cũng muốn đi." Triệu Kim Ca nói.

Tưởng Chấn nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn đồng ý, sau đó liền để sát vào Triệu Kim Ca: "Kim ca nhi, ngươi có phải luyến tiếc ta không?"

Triệu Kim Ca "ừm" một tiếng, hắn đương nhiên là luyến tiếc Tưởng Chấn, hơn nữa...... Y cũng sợ có tiểu yêu tinh thừa dịp y không ở đó mà câu dẫn Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn nghe được Triệu Kim Ca trả lời, chỉ cảm thấy trong lòng cao hứng không nhịn được, liền nhào lên đem người áp đảo, sau đó hung hăng mà hôn mấy ngụm.
"Ngươi cẩn thận một chút......" Triệu Kim Ca ôm lấy bụng.

"Ta vẫn luôn cẩn thận." Tưởng Chấn nói, cúi đầu hôn bụng Triệu Kim Ca một cái, lại cởϊ qυầи áo Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca vẫn luôn cảm thấy thân thể của mình khó coi, hiện giờ có hài tử, càng cảm thấy đến thân thể của mình có chút xấu, may mắn hiện giờ trời lạnh, hắn luôn ủ ở trong chăn, Tưởng Chấn nhìn không tới.

Hôm nay cũng như mọi ngày, trong chốc lát Triệu Kim Ca đã bị Tưởng Chấn lột bỏ quần áo, cuối cùng trần như nhộng nằm trong ổ chăn.

Tưởng Chấn tay mò vào trong chăn sờ đi sờ lại, sờ soạng một lát, đột nhiên dừng tay.

Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, thời điểm hắn cùng Triệu Kim Ca làm việc cũng trở nên không thuận lợi, toàn bộ hành trình đều phải trong ổ chăn mới được.

Bởi vì vậy, hắn đã rất lâu không xem qua Triệu Kim Ca, rất nhiều tư thế cũng không tiện —— Triệu Kim Ca nếu không có hài tử còn tốt, y hiện giờ mang bụng bầu, hắn không thể để Triệu Kim Ca lạnh.
"Kim ca nhi, ngươi chờ ta một chút." Tưởng Chấn nói, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Triệu Kim Ca ngây ngốc, Tưởng Chấn sao lại đi rồi?

Tưởng Chấn vài bước ra ngoài, liền đi phòng bếp sau đó tìm mấy cái chậu sành, còn đi mang về một ít than.

Đem chậu sành cùng than mang về phòng, Tưởng Chấn vòng quanh giường của cả hai để một vòng chậu than.

"Ngươi đốt lửa làm cái gì?" Triệu Kim Ca khó hiểu hỏi, có chút đau lòng —— than chính là phải bỏ tiền, hắn vẫn luôn không được dùng, kết quả Tưởng Chấn còn để nhiều như vậy......

"Làm trong phòng ấm áp một chút." Tưởng Chấn nói, trong chốc lát, lại tìm ra một cái đồng thau làm lò sưởi chân.

Lò sưởi chân bằng đồng thau, là thời điểm Tưởng Chấn ở kinh thành mua, so với chậu rửa mặt thường dùng nhỏ hơn một vòng, phía dưới là đồng thau rắn chắc chế tạo, mặt trên có cái nắp đục lỗ, bên trong thả lửa than, có thể sử dụng làm ấm chân, cũng có thể dùng để hong đồ , nếu là làm nhỏ hơn một ít, thì gọi là ấm lò sưởi tay.
Một đường ngồi thuyền trở về, Tưởng Chấn không ít lần đốt lửa than ở bên trong , sau đó đem hong khô giường, bất quá thôn Hà Tây không giống trên thuyền lạnh như vậy, Triệu Lưu thị lại chỉ cần có mặt trời liền phơi chăn, bọn chúng cũng trở thành vô dụng.

Lúc này, Tưởng Chấn thả rất nhiều lửa than ở trong, lại đem nó đặt trên giường.

"Ngươi cẩn thận một chút, đừng làm nóng quá hỏng chăn." Triệu Kim Ca nói, bọn họ ngày xưa đốt nhiều lửa than như vậy ......bình thường đều dùng một ít than củi, sau đó bỏ vào rất nhiều phân tro, như vậy mới không đến nỗi quá nóng.

"Không có việc gì, ta sẽ luôn dịch vị trí." Tưởng Chấn nói.

Triệu Kim Ca gật gật đầu, sau đó lại nhịn không được nghi hoặc : "Ngươi...... Rốt cuộc muốn làm gì?"

Hắn trần trụi nằm ở trên giường, Tưởng Chấn cùng hắn chung quanh để một vòng lửa, chậu than không đủ thậm chí còn trên mặt đất để một đống lửa, này rốt cuộc là muốn làm gì?
"Ăn ngươi." Tưởng Chấn nói.

Triệu Kim Ca tưởng mình nghe lầm: "Ăn ta?" Này có ý tứ gì? Tưởng Chấn...... Hắn không ăn thịt người đi?!

"Ta nấu cơm, nấu xong liền ăn ngươi." Tưởng Chấn hướng tới Triệu Kim Ca cười cười.

Tươi cười kia ý vị thâm trường, Triệu Kim Ca ẩn ẩn cảm giác được có điểm không thích hợp, chỉ là...... Tưởng Chấn hẳn là nói giỡn đi? Đống lửa cách như vậy xa sẽ chỉ làm y có chút nóng, không nấu được y nha!

"Kim ca nhi, ngươi muốn ăn gì không? Ta nướng cho ngươi ăn?" Tưởng Chấn nhìn Triệu Kim Ca đầy mặt mờ mịt, không đùa hắn.

"Bằng không nướng khoai?" Triệu Kim Ca hỏi.

"Được" Tưởng Chấn gật gật đầu, lại đi tìm mấy củ khoai lang đỏ lại đây —— chờ hạ vận động xong rồi, vừa lúc có thể ăn khoai nướng.

Đúng rồi, trong phòng một lúc nữa ấm lên, có thể nấu cái gì đó ăn trước.
Tưởng Chấn ở trong phòng bếp tìm được một ít hạt kê, lại cầm cơm buổi tối dư lại, một khối thịt cùng ba quả trứng gà với một nồi sắt nhỏ trên thuyền.

"Cần ta hỗ trợ không?" Triệu Kim Ca từ trên giường ngồi dậy, đi mặc quần áo, y cân nhắc Tưởng Chấn nhất định là đói bụng, cho nên buổi tối mới lăn lộn như vậy, vậy...... Hẳn là sẽ không muốn cùng y làm gì......

"Không cần ngươi hỗ trợ." Tưởng Chấn không chút do dự đoạt đi quần áo của Triệu Kim Ca , đặt lên cái rương đằng xa.

Triệu Kim Ca: "......" Tưởng Chấn đây là không cho y mặc quần áo?

"Đến đây, ta làm bỏng gạo* cho ngươi ăn." Tưởng Chấn nói, sau đó liền đem thóc ném vào đống lửa.

Hạt thóc bị ném vào, phát ra tiếng "Lách tách", rất nhanh liền bạo liệt mở ra, gạo trắng bên trong cũng nổ tung như hoa.
Tưởng Chấn đem gạo nhặt lên, cho Triệu Kim Ca một nửa: "Ngươi nếm thử, hương vị không tồi."

"Ưʍ......" Triệu Kim Ca chậm rãi ăn, thứ trò nho nhỏ này y khi còn bé cũng có làm, nguyên lai bỏng gạo sao? Tên rất chính xác.

(* chổ này tác giả để bắp rang, mình lại nghĩ sao gạo vứt vô lửa lại thành bắp rồi? Nên đổi thành bỏng gạo :>)

"Ta làm cơm chiên trứng cho ngươi ăn." Tưởng Chấn lại nói, đem nồi sắt nhỏ lên.

Nồi sắt trước để một ít mỡ, sau đó đem thịt cắt mỏng xào sơ, lại để trứng gà vào xào, cuối cùng đổ cơm dư tiếp tục xào chốc lát, cơm chiên trứng liền làm thành rồi.

Tưởng Chấn ở cổ đại chưa thấy qua cơm chiên trứng, đầu năm nay mỡ quý như vậy, ai dám dùng mỡ đi rang cơm? Hắn chưa thấy qua, Triệu Kim Ca càng chưa thấy qua, chỉ là tuy chưa thấy qua, mùi cơm chiên lại làm y bắt đầu thèm.
"Đây là cơm chiên trứng, tới, ăn trước một chén." Tưởng Chấn cho Triệu Kim Ca một chén cơm, còn mình thì trực tiếp bưng nồi lên ăn.

Trù nghệ của Tưởng Chấn cũng bình thường, nhưng hắn làm cơm chiên trứng lại rất ngon, bình thường ở hiện tại hắn rất hay ăn món này.

Triệu Kim Ca dùng chăn bọc chính mình bụng ngồi dậy, cầm chén ăn một ngụm, tức khắc liền cảm thấy ngon đến không nhịn được, nhìn qua Tưởng Chấn, trong mắt tràn đầy sùng bái.

Triệu Kim Ca ăn cơm trước, đem trứng gà cùng thịt để lại, chờ đến cơm ăn xong rồi mới mỹ mãn bắt đầu hưởng thụ thịt cùng trứng gà, mà lúc này Tưởng Chấn đã sớm ăn xong , nhìn Triệu Kim Ca đang lộ ra bả vai cánh tay.

Hắn đem người uy no rồi, có thể bắt đầu ăn......

"Cơm chiên trứng ăn ngon thật." Triệu Kim Ca cầm chén cơm ăn xong, chưa đã thèm buông chén.
"Ừm" Tưởng Chấn nói, cầm chén tiếp nhận tới buông xuống, sau đó không chút do dự xốc chăn Triệu Kim Ca lên.

"Ngươi làm gì?!" Triệu Kim Ca hoảng sợ.

"Ta tới nếm thử." Tưởng Chấn hướng miệng Triệu Kim Ca hôn xuống, hôn một hồi, lại nói: "Ngươi nhỏ giọng chút, cẩn thận cha mẹ nghe được"

"Vậy ngươi đem chăn trả lại cho ta......" Triệu Kim Ca nói.

"Tướng công cho ngươi đắp chăn." Tưởng Chấn không chút do dự cởϊ qυầи áo của mình, thuận tiện nương ánh lửa xem thân thể Triệu Kim Ca.

Hắn đã có thời gian không thấy cơ thể Triệu Kim Ca, lúc này mới phát hiện, bụng Triệu Kim Ca thật sự không nhỏ, đã lồi ra rồi, nhưng vì nằm thẳng, cũng không đặc biệt rõ ràng.

Hắn là không thích bụng thịt thừa của nam nhân, nhưng bụng Triệu Kim Ca cũng không phải là thịt thừa, nơi đó của hắn có hài tử.
Hắn thích cơ thể Triệu Kim Ca, thậm chí nhìn còn có chút cảm động.

Mang thai cũng không phải là chuyện dễ dàng, cũng không thoải mái, nhưng Triệu Kim Ca giúp vẫn hắn hoài hài tử.

Tưởng Chấn đột nhiên cảm thấy, hôm nay lăn lộn lâu như vậy, cuối cùng không thể thân thiết với Triệu Kim Ca một phen, cũng đáng, ít nhất hắn có thể nhớ kỹ bộ dáng hiện tại của Triệu Kim Ca.

Đương nhiên, không có khả năng không làm gì.

Nếu là tới rồi lúc này còn ngừng, liền lãng phí nhiều lửa than......

Tưởng Chấn ăn Triệu Kim Ca, ăn trái ăn phải.

Triệu Kim Ca ngượng ngùng, không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể tùy Tưởng Chấn.

Lúc đầu còn nhớ rõ muốn che bụng, sau lại quên mất, hơn nữa...... Tưởng Chấn giống như rất thích bụng y, hôn chùn chụt.

Tưởng Chấn thích thì xem đi, kỳ thật y cũng thích, một chút cũng không thấy bụng mình xấu.
Hai người triền miên thật lâu, rốt cuộc sau khi chấm dứt, khăn trải giường đã không thể dùng.

Tưởng Chấn lấy thau nước tới cho Triệu Kim Ca lau, thuận tiện đem khăn trải giường bỏ vào, lại hỏi: "Kim ca nhi, có muốn ăn khoai nướng không?"

Triệu Kim Ca đã nằm xuống, mơ mơ màng màng mà lên tiếng: "Muốn." Y trước đó còn chưa hiểu Tưởng Chấn nói muốn ăn y là có ý tứ gì, nguyên lai là ăn thế này......

Tưởng Chấn nghe vậy, lập tức lấy khoai nướng ra từ đống lửa, sau đó mới phát hiện...... Khoai đều toàn bộ bị nướng thành than.

Tưởng Chấn: "......"

"Kim ca nhi, ta nướng cho ngươi cái khác được không?" Tưởng Chấn hỏi, lần này không nghe được trả lời, hắn qua xem liền phát hiện Triệu Kim Ca đã ngủ mất rồi.

Đơn giản thu thập một chút, Tưởng Chấn bò lên trên giường, ôm Triệu Kim Ca ngủ.
Ngày hôm sau Tưởng Chấn đi rất sớm.

Tối qua hắn như tiêm máu gà mà lăn lội thật lâu, hứng thú bừng bừng, nhưng hôm nay vừa rời giường lại đối với một mảnh hỗn độn trong mà phòng trợn tròn mắt.

Triệu Kim Ca còn ở ngủ, Tưởng Chấn xuống giường, chậm rãi dọn dẹp, dọn một hồi mới phát hiện có hai cái chậu sành bị hắn thả than lửa đốt đều bị than nung vỡ.

Yên lặng đem đồ vật chuyển ra phòng ngoài, Tưởng Chấn lại cầm khăn trải giường đi giặt —— Triệu Lưu thị Tưởng tiểu muội Nhược Nhi đều tích cực muốn giúp hắn giặt quần áo, nhưng hắn lại ngại để bọn họ đi giặt đồ dính "thứ riêng tư" này.

Sáng sớm, Tưởng Minh tới tìm Tưởng Chấn, sau đó liền thấy lão đại anh minh thần võ trong ấn tượng của mình, thế nhưng ...... giặt khăn trải giường?!

Hắn sẽ không giặt, đều là nương hắn giặt cho, về sau thì giao cho vợ, chẳng lẽ Triệu Kim Ca không giặt khăn trải giường cho Tưởng Chấn sao?
Mới vừa ở bờ sông tám chuyện thổi phồng một phen trở về, Triệu Lưu thị cũng cứng lại rồi, phía sau nàng còn có hai phụ nhân đi theo mua trứng gà nữa.

Nàng tuy rằng vẫn luôn cùng người ta nói Tưởng Chấn đối Triệu Kim Ca thật tốt thật tốt, nhưng để bọn họ nhìn thấy Tưởng Chấn giặt khăn trải giường, có phải không tốt lắm không?

Nàng thật sự không có bạc đãi Tưởng Chấn! Tuyệt đối không đến nỗi để Tưởng Chấn giặt quần áo nấu cơm!

Triệu Lưu thị theo bản năng mà nhìn về phía người bên cạnh, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt kính nể nhìn lại.

Triệu Lưu thị cùng Triệu Kim Ca thật sự quá lợi hại...... Tưởng Chấn ở nhà còn muốn tự giặt khăn trải giường......

"Tưởng Minh, ngươi lại đây có việc?" Tưởng Chấn giặt xong khăn trải giường, vắt khô liền phơi ở bên cạnh.
Chỉ là giặt cái khăn trải giường mà thôi, hắn hoàn toàn không đem chuyện này thành to tát gì.

"Lão đại, cũng không có việc gì, ta chỉ đi dạo." Tưởng Minh nói, lại hỏi: "Lão đại, có việc gì để ta làm không?"

"Có." Tưởng Chấn nói.

"Cái gì?" Tưởng Minh hỏi.

"Giúp ta đi mua mấy cái chậu than, lại mua ít than trở về." Tưởng Chấn nói, Triệu Kim Ca "ăn" rất ngon, hắn tính toán lại ăn vài lần.

Tưởng Minh lên tiếng liền đi, hai người đi theo Triệu Lưu thị trở về cũng vội vàng rời đi. Các nàng vậy mà thấy Tưởng Chấn giặt quần áo...... Đột nhiên đối với nam nhân trong nhà một chút việc cũng không làm có ý kiến.

"Tưởng Chấn, sao ngươi lại tự giặt khăn trải giường? Có thể để đó ta làm cho." Kia hai người đi rồi, Triệu Lưu thị vội vàng nói.

"Việc vặt thôi mà" Tưởng Chấn nói, không nói nguyên nhân lần này khăn trải giường dơ ...... Bình thường, hắn cũng không cho Triệu Lưu thị đi giặt.
"Về sau ngươi cứ để đó, đừng có giặt." Triệu Lưu thị nói, đang nói, liền thấy ấm sành bên cạnh: "Sao trong ấm sành toàn là tro vậy?"

"Từ từ, còn bị nứt?" Triệu Lưu thị đau lòng vạn phần: "Ai ở ấm sành đốt lửa, định đem ấm sành nung hỏng à?"

Tưởng Chấn: "......"

Triệu Lưu thị oán giận hai tiếng, liền ý thức được, ở nhà bọn họ trừ bỏ Tưởng Chấn, người khác sẽ không dám làm loại chuyện này.

"Tưởng Chấn, ngươi dùng ấm sành nướng cái gì?" Triệu Lưu thị hỏi.

"Ngày hôm qua trong phòng có chút lạnh, trong nhà cũng không chậu than......" Tưởng Chấn hơi xấu hổ mà sờ sờ cái mũi của mình.

Tưởng Chấn một đại nam nhân khẳng định không sợ lạnh, đây là vì nhi tử của mình...... Triệu Lưu thị đối với Tưởng Chấn một chút hỏa khí cũng không có, lại thừa dịp Tưởng Chấn ra cửa, đi gõ gõ cửa phòng của nhi tử, sau đó ở ngoài hỏi: "Kim ca nhi, chăn ta làm cho con có chút mỏng phải không?"
Triệu Kim Ca đã tỉnh, lúc này đang lấy quần áo trên rương,  liền cứng đờ.