Tư Thẩm thở dài: "Dung Già La không nói với ngươi, ở trong rừng rậm hắc ám, không được tạo ra vụ nổ nào hay sao?"
Cố Tích Cửu dừng lại một lát, nghi ngờ hỏi: "Nếu xảy ra vụ nổ sẽ như thế nào?"
"Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ giống như ở trên núi tuyết, khi có một tiếng động lớn sẽ khiến tuyết lở. Trong rừng rậm hắc ám, vụ nổ sẽ khiến đất nứt ra, khiến người ngã xuống khe hở!"
Cố Tích Cửu: "......" Dung Già La quả thật không nói với nàng điều này, nhưng với tính cách của Dung Già La, hắn có lẽ sẽ không giấu nàng chuyện này. Rất có khả năng, hắn cũng không biết."
Nàng bỗng nhiên giống như nhớ tới điều gì, trong lòng trầm xuống!
Trước khi tiến vào rừng rậm hắc ám, Vân Thanh La muốn đưa cho nàng mấy cái phù chú sấm sét, nhưng đã bị Đế Phất Y trực tiếp chắn trở về.
Lúc ấy nàng cảm thấy Đế Phất Y đang cố ý chỉnh nàng. Bây giờ nghĩ lại, Đế Phất Y thật ra đã may mắn giúp nàng ngăn chặn nó. Nếu không, nàng sớm đã phóng mấy cái phù chú sấm sét để dọa đám hung thú tới lui ùn ùn không dứt!
Chẳng lẽ hắn ngăn cản Vân Thanh La là vì muốn tốt cho nàng?
Vân Thanh La rốt cuộc có biết luật lệ này của rừng rậm hắc ám hay không?
Nàng ta đưa phù chú sấm sét cho nàng, có phải vì lòng dạ khó lường? Hay là có lòng muốn làm chuyện xấu?
Cố Tích Cửu nhíu mày suy tư.
"Này, tiểu Tích Cửu, hiện tại không phải là lúc xuất thần. Ngươi nên tìm đường nhanh chóng chạy ra ngoài trước." Tư Thẩm ngồi ở nơi đó mở miệng.
Cố Tích Cửu thuận miệng trả lời một câu: "Không phải ngươi nói, ngươi là nam nhân có trách nhiệm hay sao? Chuyện tìm đường không phải nam nhân nên làm hay sao?"
Tư Thẩm thở dài: "Được thôi, tiểu nha đầu, xem như ngươi có lý!" Hắn muốn đứng lên, nhưng bỗng nhiên cả người loạng choạng, gần như sắp ngã. Cố Tích Cửu sớm đã có đề phòng, giơ tay đỡ lấy hắn: "Có chuyện gì vậy?"
Trong khi nói chuyện, nàng đã yên lặng tra xét mạch môn của hắn một chút, ngay lập tức có chút áy náy. Có vẻ như nàng thật sự đã khiến hắn bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ!
"Tức ngực, cổ họng hơi ngọt......" Tư Thẩm nói giọng rầu rĩ, ra vẻ kiên cường: "Nhưng không sao, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."
Thân mình cao lớn đĩnh bạt của hắn nửa dựa vào trên người Cố Tích Cửu. Cố Tích Cửu trông có vẻ nhỏ nhắn khi ở bên cạnh hắn.
Thân thể hai người tiếp xúc nhau, có thể ngửi được hơi thở của nhau.
Cố Tích Cửu đặt hắn ở một tảng đá màu xanh nhô lên: "Được rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi trước." Nàng lại đưa qua một viên được cho hắn: "Ăn thứ này vào, ngươi sẽ hồi phục nhanh hơn một chút. Chờ ngươi đỡ hơn chúng ta lại đi."
Tư Thẩm: "......"
Hắn thở dài: "Tiểu nha đầu, ngươi thật vô tình! Ta cho rằng ngươi sẽ đỡ ta đi."
"Tiểu nha đầu đại nha đầu cái gì, ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu!" Cố Tích Cửu rốt cuộc mở miệng sửa đúng hắn.
Tư Thẩm này nhìn qua chỉ khoảnh mười bảy mười tám tuổi, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một chút trẻ con. Rõ ràng hắn vẫn là một hài tử, vậy mà cứ mở miệng ra liền gọi nàng là tiểu nha đầu!
"Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi thế nào?"
"Gọi thẳng tên của ta là được."
"Không được! Gọi cả tên lẫn họ thì quá xa cách."
"Vậy ngươi gọi ta là Tích Cửu?" Cố Tích Cửu nhường một bước.
Tư Thẩm lại lắc đầu: "Những người khác cũng gọi ngươi như vậy, ta không thích giống như người khác!"
Gia hỏa này cầu kỳ vậy sao?
Cố Tích Cửu nói không nên lời, không muốn tranh cãi với hắn về chuyện này: "Vậy tùy ngươi thích gọi gì thì gọi."
"Tiểu Tích Cửu?"
Cố Tích Cửu run lên.
"Tiểu Cửu Cửu?"
Cố Tích Cửu lại run lên! Cuối cùng không nhịn được nói: "Ta từng có một nhũ danh gọi là A Sanh, ngươi có thể gọi ta tên này."
"A Sanh...... Sanh Sanh, Sanh bảo bối......" Tư Thẩm bắt đầu tự động kéo dài...
Cố Tích Cửu có một loại xúc động muốn đá hắn một chân!
"Gọi ta là A Sanh, hoặc gọi tên của ta. Nếu còn thêm sửa lung tung, ta sẽ đá bay ngươi!" Cố Tích Cửu hung tợn uy hiếp hắn.