Phù chú kia rất lạ, một khi tiếp xúc tới hai người thì lập tức biến mất, nhưng đầu và thân thể bọn họ bắt đầu khép lại, cơ bắp và da thịt cũng nhanh chóng phát triển......

Khoảng chừng nửa giờ sau, cổ của hai người hoàn toàn không thể nhìn ra dấu vết từng bị chém đứt, hoàn toàn giống như ngày thường.

"Được rồi! Đã tới lúc các ngươi nên tỉnh!" Người mặc áo choàng đen đồng thời phát ra song chưởng ở trên người Dung Ngôn và Cố Thiên Tình. Hai khối thân thể bất chợt run rẩy một chút, cùng nhau mở mắt ra......

......

Có lẽ vì đã uống quá nhiều rượu. Cố Tích Cửu không thể nào ngủ được sau khi quay về tiểu viện của mình.

Nàng đoạn tuyệt quan hệ với Cố Tạ Thiên và ra ngoài một mình. Không ngờ sau khi đi dạo ở trên phố một vòng, quay trở lại tiểu viện mới thuê thì phát hiện ra, những thị nữ bên người đều tìm tới đây. Các nàng đã xử lý gọn gàng ngăn nắp tiểu viện của nàng, giống như khi còn ở tướng quân phủ, không khiến nàng phải bận tâm.

Tối nay cũng vậy, khi nàng uống say chuếnh choáng trở về, bọn thị nữ không đợi phân phó đã chuẩn bị nước tắm cho nàng, hầu hạ nàng tắm rửa sạch sẽ.

Cố Tích Cửu nhớ tới ngày mai mình sẽ phải đi tới rừng rậm hắc ám, không biết còn mạng trở về hay không. Vì thế, nàng dứt khoát lấy hết ngân phiếu ở trên người mình ra và chia thành tám phần. Tám thị nữ mỗi người một phần, sau đó dặn dò các nàng, nếu như trong vòng nửa tháng không thấy nàng quay trở về, mấy người các nàng có thể mang theo ngân phiếu rời đi......

Cố Tích Cửu gần đây kiếm được không ít bạc, cho dù chia thành tám phần cũng đủ tám thị nữ ăn ngon uống tốt cả đời, có thể nói là một khoản tiền rất lớn.

Nhưng tám thị nữ bất luận như thế nào cũng không chịu nhận, ngược lại lần lượt quỳ xuống, nói rằng các nàng sẽ chờ chủ nhân trở về, hơn nữa chủ nhân cũng nhất định sẽ trở về! Nếu sau nửa tháng chủ nhân vẫn không trở lại, các nàng thà rằng tự sát đi cùng chủ tử!

Cố Tích Cửu có chút đau đầu, mơ hồ cảm thấy gánh nặng trên vai mình lại nặng thêm mấy cân.

Một đời này, nàng chỉ muốn sống vì chính mình, nhưng nàng cũng là người ân thù tất báo, người khác đối tốt với nàng, nàng tất nhiên sẽ đối tốt lại gấp đôi......

Nghe thấy tám thị nữ kiên quyết nói như vậy, nàng bất lực nhưng cũng rất cảm động. May mắn thay, lần này tiến vào ám rừng rậm hắc ám, Cố Tích Cửu không có ý định không ra, thậm chí còn phải liều mạng để thoát ra ngoài ——

Người kia chỉ cho nàng kỳ hạn tám ngày, còn nói đây là cơ hội duy nhất, nàng tất nhiên không muốn lãng phí cơ hội này.

Nàng vẫy vẫy tay để bọn thị nữ lui xuống, sau đó lên giường, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành để tĩnh dưỡng tinh thần. Rốt cuộc, bắt đầu từ ngày mai, nàng sẽ có một số trận đánh ác liệt cần phải chiến đấu.

Lúc đầu nàng không ngủ được, lăn qua lộn lại ở trên giường, trong đầu dường như suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng dường như lại không suy nghĩ gì.

Khí huyết trong ngực cuồn cuộn, bỗng nhiên nàng nhớ tới mình bị thương, vì thế xoay người ngồi dậy, âm thầm tra xét thương thế trên người một chút, bất giác cau mày!

Hôm trước ở tướng quân phủ, nàng bị Cố Tạ Thiên và Đao Thanh Dương cùng nhau công kích. Lúc ấy nàng không cảm thấy gì, chỉ tới bây giờ nàng mới nhận ra, mình đã bị nội thương. Tuy nhiên, nội thương này có chút kỳ lạ, vào thời điểm ấy không thể cảm nhận được gì, hiện tại lại trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều......

Ví dụ như lúc này, thương thế kia đã hoàn toàn bộc phát ra ngoài, nàng cảm thấy xương sườn đau đớn dữ dội.

Thương thế này rõ ràng là do Đao Thanh Dương lưu lại. Cố Tích Cửu chính là đại phu, tất nhiên có thể phân biệt được.

Nàng rõ ràng đã chữa trị qua, cũng dùng dược trị nội thương tốt nhất, không ngờ nó vẫn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Chẳng lẽ nàng cần phải dùng giải được độc môn của Đao Thanh Dương?!

Chẳng trách ngày đó Đao Thanh Dương dứt khoát rời đi như vậy, thì ra đã biết hậu quả do mình để lại!

Ông ta muốn nàng tới Cửu Tinh Tông xin thuốc? Khi nàng tới xin thuốc, khẳng định lúc đó ông ta sẽ đưa ra một số điều kiện......