Cố Tích Cửu: "......" Chẳng lẽ nó đã đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình?!
Sao nàng luôn có cảm giác đây lại là bẫy của Đế Phất Y?
Có lẽ hắn sớm đã chuẩn bị công bố chuyện này ở đây, nhưng vẫn không lên tiếng, đến khi nàng nói rằng nàng đã đính hạ hôn ước với Dung Già La, hắn mới đánh đòn cảnh cáo đối với mọi người, thật đúng là phúc hắc!
Nàng không nhịn được lại nhìn về phía Dung Già La. Vị Thái tử này đã giúp nàng mấy lần, rất chân thành với nàng, không ngờ nàng lại khiến hắn bị tổn thương ở đây......
Nếu sớm biết như vậy, nàng sẽ không đồng ý với kế hoạch của Dung Già La! Lúc này nó giống như một trò hề.
Khi nàng còn đang xuất thần, bàn tay bỗng nhiên bị người cầm lấy. Nàng cứng đờ, nghiêng đầu nhìn qua, thấy Đế Phất Y hơi cong môi, cười như không cười nhìn nàng, nhưng đáy mắt lại không hề ấm áp. Hắn dịu dàng truyền âm hỏi nàng: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Đang nghĩ về mục đích của ngươi ——" Cố Tích Cửu buột miệng thốt ra.
Sau khi nói xong, nàng cảm thấy có chút hối hận. Nàng là người luôn luôn bình tĩnh, nhưng ở trước mặt người này, nàng lại thường xuyên xúc động.
Người này thật sự có đôi mắt rất sắc. Dưới đôi mắt nhìn chăm chú của hắn, người ta thực sự dễ dàng nói ra những lời trong lòng.
Nàng nói hơi lớn, may mắn thay mọi người trong đại sảnh đều đang bận rộn thảo luận chuyện này, vì thế không ai nghe thấy.
"Hả?" Đế Phất Y cúi đầu nhìn nàng: "Vậy nàng đã nghĩ ra được chưa?"
Cố Tích Cửu lắc đầu.
Đế Phất Y nhìn nàng một lát: "Vậy nàng hãy nghĩ tiếp đi, bổn tọa hiếm khi mới đính hôn một lần, có thể có mục đích gì? Không phải bổn tọa làm chuyện gì cũng phải có mục đích......"
Cố Tích Cửu nhíu mày, đêm nay nàng đã uống khá nhiều rượu, não không hoạt động tốt giống như ngày thường, cũng không đủ linh hoạt, đành phải theo bản năng đáp lại một câu: "Ngươi làm chuyện gì mà không có mục đích?"
Đế Phất Y: "......"
Nàng có vẻ như rất hiểu biết hắn!
"Được thôi, vậy nàng nói xem ta có mục đích gì? Hãy đoán lý do đáng tin cậy nhất......"
Cố Tích Cửu nhướng mày, trong đầu nhanh chóng suy đoán lý do đáng tin cậy nhất, trong lòng vừa động, một lần nữa buột miệng thốt ra: "Ngươi muốn mang ta ra làm lá chắn?"
Đế Phất Y: "......"
Hắn lặp lại một câu: "Lá chắn?" Hắn dường như có chút khó hiểu: "Vì sao bổn tọa lại cần dùng hôn thê để làm lá chắn?"
Hắn đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, cười cười, chẳng qua nụ cười có chút lạnh lẽo: "Được thôi, vậy nàng hãy làm lá chắn!"
Cố Tích Cửu không ngờ hắn sẽ thành thật như thế, nhất thời nghẹn lại: "Vì...... vì sao lại là ta? Ta cảm thấy ngươi nên cưới một người yêu ngươi......"
"Bởi vì nàng tương đối thích hợp." Đế Phất Y vỗ vỗ tay nhỏ của nàng, nghiêng người sát vào nàng, hô hấp ấm áp gần như thổi vào vành tai nàng: "Chỉ có nàng biết...... xu hướng giới tính của bổn tọa, vì thế nàng là người thích hợp nhất."
Hắn thật sự là đoạn tụ?! Hắn muốn nàng làm Đồng Thê?!
Mẹ nó!
Nàng bỗng nhiên quay đầu, không hề nhận ra rằng hắn đang dựa vào nàng rất gần, cánh môi nàng lướt qua môi hắn......
Hai làn môi khẽ chạm nhau một lúc, môi hắn ấm áp giống như có dòng điện chạy qua. Mặt đẹp của Cố Tích Cửu nóng lên, vội vàng ngã người ra phía sau, nhưng chiếc ghế không vững, nàng lại ngã quá nhanh, cả người lật xuống từ trên ghế ——
Mắt thấy cả người cả ghế gần như ngã xuống mặt sàn, đột nhiên vòng eo bị siết chặt, có người đã ôm ngang lấy nó......
Một loạt động tác xảy ra với tốc độ quá nhanh, chờ đến khi Cố Tích Cửu trở lại bình thường, nàng đã ngồi ở trong vòng tay của Đế Phất Y!
Hắn mặc một chiếc áo choàng rộng với ống tay dài, Cố Tích Cửu nhỏ xinh ở trong vòng tay của hắn có một loại ảo giác đang bị vây quanh, trong mũi là mùi hương thoang thoảng đặc trưng ở trên người hắn, dường như có thể thấm nhập vào trái tim nàng.