Điều này nằm trong dự liệu, Nguyên Nhược đã sớm đoán được, không ngạc nhiên chút nào.

Giang Thính Bạch đã sớm lén lút ra tay liên hệ, ông lão cũng đã lên tiếng, Mạnh Tri Hành đích thân đến thành phố C để đón em ấy, đâu có thể nào chỉ đơn giản là quay về từ biệt ông lão như vậy.

Vả lại, nếu thực sự là vậy, Thẩm Đường cũng sẽ không về đó.

Về đưa tang cho mấy người máu lạnh Mạnh gia, ngẫm lại là không thể nào. Cái chết của Thẩm Lê không thể tách rời quan hệ với Mạnh Tri Hành, mấy người trong gia đình đó cũng không phải là người tốt, không đáng được Thẩm Đường đối xử chân thành.

Nguyên Nhược sẽ không can thiệp quá nhiều vào quyết định của Thẩm Đường, suy tư một chút, trầm giọng hỏi: "Em muốn ở lại bao lâu?"

"Vẫn chưa biết được", đối phương nhẹ giọng nói, "Có thể sẽ khá là lâu".

Nguyên Nhược ậm ừ, nhưng không nói gì.

Cô ủng hộ quyết định của bạn nhỏ, tin tưởng người kia trăm phần trăm, trong lúc xa nhau thế này cô không thể làm gì cả, ngay cả những lời an ủi cũng có vẻ vô ích. Suy nghĩ một hồi, cô nhẹ nhàng đáp: "Vậy thì chị đợi em".

Trong điện thoại di động có tiếng gió thổi nhẹ, người này hẳn là đang gọi điện thoại ở trên ban công hoặc là bên ngoài, đoán chừng là sau khi tách khỏi người Mạnh gia thì lặng lẽ gọi về, không để người khác phát hiện.

Hai người nói chuyện về đại học B, dù sao thì tháng chín cũng phải về đó, Thẩm Đường quá nửa là không về thành phố C được, Nguyên Nhược phải cân nhắc đến chuyện sau đó, quần áo này nọ phải gửi đi, Nhưng những thứ quan trọng phải tách riêng ra, chờ khi Thẩm Đường đến thành phố B thì gửi sau cũng được hoặc là có khả năng Nguyên Nhược sẽ tự mình đem qua.

Thẩm Đường đi vắng một thời gian, Nguyên Nhược cần phải giải quyết nhiều việc.

Trong phòng vắng lặng nhưng không còn quạnh quẽ như vậy, có thêm hai phần ấm áp. Nghe được bạn nhỏ ở bên kia nhẹ nhàng nói chuyện, Nguyên Nhược không khỏi nhếch khóe miệng, có điều cô không cười lên tiếng, cô sờ sờ tai, nhớ ra đã khá muộn, không thể không nhắc nhở đối phương: "Được rồi, nên cúp thôi, nhanh đi ngủ đi".

Một cuộc điện thoại bốn mươi mấy phút, cảm giác còn chưa nói được mấy câu, thời gian trôi qua trong nháy mắt. Cuộc gọi quá lâu, máy hơi nóng lên, kề sát ở bên tai cảm nhận được rõ ràng.

Nguyên Nhược trước nay không tham lam, tuy rằng ban ngày rất phiền lòng, luôn nghĩ về đối phương, trạng thái của cô rất không ổn, nhưng bây giờ biết đối phương ở bên kia vẫn ổn, cô cũng yên lòng, không còn quá sốt ruột.

Thẩm Đường không nói gì, chỉ hỏi: "Chị muốn ngủ sao?"

Nguyên Nhược mỉm cười, "Muộn rồi."

"Vậy khi có thời gian em sẽ gọi lại cho chị".

"Được".

Bên kia trầm mặc một hồi, có vẻ muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào.

Nguyên Nhược ở chỗ này yên lặng chờ đợi, cuối cùng nói trước: "Ngủ ngon".

Thẩm Đường đáp: "Ngủ ngon."

Cô cúp điện thoại trước, sau đó nằm lại trên giường. Thật ra cô cũng không muốn kết thúc cuộc gọi, còn muốn trò chuyện nhiều hơn nữa, nhưng đã muộn như vậy, cô đoán chắc là bạn nhỏ ở bên kia nhất định là không dễ chịu, chắc chắn là cũng mệt mỏi nên cô để đối phương có đủ thời gian nghỉ ngơi.

Khoảng cách xa nhau như vậy có rất nhiều chuyện khó nói, đêm nay hai người đều tương đối kiềm chế, có những lời không nói ra miệng nhưng họ đều hiểu, không nhất định cần phải nói ra.

Nguyên Nhược siết chặt chăn bông, nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, mi mắt chậm rãi nhắm lại.

Thời tiết ở thành phố C thay đổi rất nhanh, giao mùa xuân hạ chỉ mấy ngày ngắn ngủi, khiến người ta khó có thể cảm nhận được. Hồi trước vẫn còn mặc áo khoác mà hai ngày nay nắng chói chang, nhiệt độ tăng vọt, mặc áo ngắn tay còn thấy nóng.

Thời tiết chuyển biến khắc nghiệt là một đặc điểm thường xuyên ở đây, mọi người cũng đã quen với điều này, nhưng những thay đổi như vậy luôn có cảm giác hoảng hốt mơ hồ, phảng phất thời gian trôi qua nhanh chóng, quá khứ đang dần lui mất trong dòng chảy dài của thời gian.

Mấy ngày nay, Nguyên Nhược dần thích ứng với cuộc sống hiện tại, không giống như trước nữa. Cô gần đây đã bắt đầu tu thân dưỡng tính, tựa như đang dưỡng lão sớm vậy. Ngoại trừ bận rộn làm việc trong cửa hàng thì bình thường cũng không đi đâu, ngay cả mấy người chị Văn mời ăn cơm cũng không đi, ngược lại mỗi ngày đều đợi ở trong nhà, thường xuyên không thấy tăm hơi.

Mấy người chị Văn đã biết chuyện của cô và Giang Thính Bạch, cho dù không biết toàn bộ câu chuyện nhưng vẫn đứng bên cô vô điều kiện, lại một lần nữa ở trong cửa hàng gặp mặt, chị Văn trấn an vài câu, cũng tự ngẫm lại bản thân không nên giới thiệu loại người như vậy cho bạn bè, quả thực giống như đẩy bạn bè vào hố sâu.

Nguyên Nhược buồn cười, "Có chỗ nào hại em đâu, không phải chị đã giúp em kiếm được một khoản tiền sao. Em với cô Giang không hợp là chuyện khác, ai cũng không thiệt thòi. Nếu không có chị sao em kiếm được khoản tiền này".

Người ta cũng là tốt bụng, ai mà ngờ được giang thính bạch lại cùng Thẩm Đường có tầng quan hệ kia chứ. Nguyên Nhược sẽ không trách chị Văn, trái lại thực sự cảm ơn sự giúp đỡ của chị ấy, từ khi mở cửa hàng đến nay, chị Văn thực sự đóng góp rất nhiều công sức, chị ấy thật sự rất nghĩa khí, đáng giá kết giao sâu nặng.

Chị Văn cũng không phải loại người quá câu nệ, xoắn xuýt hai lần liền cho qua, sau đó chị ấy đơn giản nói sang chuyện khác. Lần này chị ấy đến đây không phải vì nói chuyện phiếm, tất nhiên là có chuyện đứng đắn.

"Em đã trả hết nợ cho anh trai mình chưa?"

Không biết đây là vì cái gì, Nguyên Nhược nói thật: "Cũng sắp rồi, còn một ít thôi ạ".

"Lợi nhuận trong cửa hàng của em như thế nào, tốt hơn bên Hà Dư không?"

Khẳng định là không sánh bằng, cà phê sách lợi nhuận so với cửa hàng bánh phải cao hơn rồi, đặc biệt là vào mùa hè và mùa thu, tiệm bánh tuy không tệ nhưng một năm bốn mùa cũng có hai, ba tháng là thu không đủ chi, kinh doanh theo hộ cá thể thì chỉ có thể tính theo từng giai đoạn chứ không thể xem tổng thể được.

Nguyên Nhược cũng không giấu giấu diếm diếm, đem tình huống thực tế nói tất cả.

Chị Văn nhíu nhíu mày, "Bằng vào thời điểm này năm sau em có thể tiết kiệm được bao nhiêu?"

Vấn đề này thực sự rất kỳ lạ, nhưng Nguyên Nhược vẫn nói một tiếng, "Có chuyện gì vậy, chị cần mượn tiền sao?"

Chị Văn mỉm cười nói: "Làm sao có khả năng? Bản thân chị có tiền tiết kiệm, với lại chồng chị cũng có mà, có gì thì cũng nhất định là không mượn em đâu".

Chị ấy dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Phố Tân Dân bên kia sắp được mở rộng phát triển, Ước tính là vào năm sau. Hãy nắm bắt cơ hội."

Chồng chị Văn rất có năng lực, bản thân chị ấy cũng không kém, hai vợ chồng quan hệ xã giao tốt, luôn có thể nhận trước một số tin tức. Bên trên dẫn đầu khai thác bên kia, vậy khẳng định là có thể chiếm trước cơ hội để kiếm bộn tiền, chậm một chút chỉ có thể uống canh, chậm hơn nữa thì chỉ có thể vớt vát một ít hành ngò thôi. Chị Văn đặc biệt lại đây nói với Nguyên Nhược một tiếng, đơn giản chính là muốn cố gắng hết sức giúp cô một tay, dù sao Hà Dư và Khương Vân đã sớm ổn định tài chính rồi, không thiếu tiền, hiện tại trong vòng bạn bè coi như còn một mình Nguyên Nhược là kém nhất. Thời điểm như thế này có thể kéo liền kéo, dù sao thì cũng không có tổn thất gì.

Nguyên Nhược làm sao không hiểu ý của chị Văn, cười lắc đầu, "Em làm sao có số vốn đó, không ăn không uống mà tiết kiệm đến sang năm thì cũng không đủ để góp một phần, thôi quên đi".

Tức giận chọc vào eo cô, chị Văn thấp giọng nói: "Mua nhà thì biết mượn tiền của người ta, hiện tại thì không thèm mở miệng hỏi, tui với mấy người Khương Vân sẽ không cho cô mượn sao?"

Các chị em bây giờ đều là bà chủ không thiếu tiền, hầu bao luôn rủng rỉnh.

Nguyên Nhược suy nghĩ một chút, biết được chị Văn chắc chắn sẽ không lừa mình, lần này chắc chắn có thể kiếm lời không ít. Thời điểm như thế này nói không động lòng thì quá giả dối rồi, nhưng cô không lập tức trả lời, chỉ nói là: "Để em suy nghĩ thêm một chút, trước hết đừng vội".

Chị Văn cũng không thuyết phục cô quá, tiến đến bên tai cô thì thầm vài câu, cuối cùng nửa là khuyên lơn nửa là khẳng định nói: "Làm theo chính sách khẳng định không sai đâu, hai năm qua thành phố C phát triển rất nhanh, bên trên đã quyết định khai thác rồi, có cơ hội thì phải biết nắm lấy. Chị nhất định là sẽ giành một suất, nếu như em muốn liền sớm cho chị câu trả lời chắc chắn, đừng đợi đến lúc đó thì không còn kịp nữa, tranh không kịp thì chị cũng không còn cách nào, biết không?"

Biết rằng đây là một ý tốt, Nguyên Nhược ậm ừ: "Dạ biết".

Việc này cô ghi nhớ, trở lại từ từ suy nghĩ.

Ở trước mặt chị Văn, Nguyên Nhược không biểu hiện ra dáng vẻ quá quan tâm, vẫn bình tĩnh, nhưng sau khi bình tĩnh lại, thật ra cô cũng nghĩ tới, dù sao thì bên trên muốn khai thác phát triển, nắm bắt sớm một chút nhất định là có thể kiếm được một khoản lớn, chỉ là cô không có số vốn đó cho nên rất do dự.

Mấy người chị Văn có thể dễ dàng đầu tư một triệu tệ, nhưng Nguyên Nhược thì không được, khắp toàn thân từ trên xuống dưới, lật trái lật phải đều không thể gom đủ một triệu tệ. Cô chỉ là một người bình thường kinh doanh một cửa hàng nhỏ, nào có nhiều tiền như vậy. Hơn nữa cho dù có một triệu tệ cô cũng không biết phải làm thế nào.

Phố Tân Dân là phố cổ, bên trên muốn làm được điều này phải có kế hoạch lâu dài, trong ba, bốn năm tuyệt đối sẽ không để nó "ngủm". Đến thời điểm đó lượng người lui tới bên đó nhất định sẽ tăng vọt, rất thích hợp để kinh doanh ăn uống. Nói trắng ra là phố Tân Dân tương lai chính là Phố Bắc thứ hai của Thành phố C.

Thấy thế nào đều là một khoản đầu tư chắc chắn.

Liên tiếp mấy ngày, Nguyên Nhược đã suy nghĩ về vấn đề này.

Vì chưa quyết định chắc chắn được nên khi một lần nữa tò chuyện cùng Thẩm Đường cô ngắt đầu bỏ đuôi mà nhắc tới chuyện này, muốn nghe một chút ý kiến của em ấy.

Thẩm Đường chưa từng làm chuyện đầu tư nhưng cũng nói một cách chắc chắn, "Có thể thử."

Nguyên Nhược hỏi: "Em cảm thấy ok sao?"

Thẩm Đường ấm áp nói: "Chị đã do dự lâu như vậy rồi, đương nhiên là chuyện đầu tư tốt, nếu không chị sẽ không xoắn xuýt nhiều ngày như vậy, trong lòng chị cũng muốn làm chỉ là không dám quyết định".

Một lời nói liền đem tâm tư Nguyên Nhược nhìn thấu, mỗi câu đều có lý.

Đúng vậy, nếu thật sự là một khoản đầu tư không đáng tin thì Nguyên Nhược đã sớm làm ra quyết định rồi. Chần chờ lâu như vậy đơn giản là tiền trong tay cô không đủ, co tay co chân không dám làm. Trong lòng cô đều sớm nghĩ xong rồi, chỉ cần người khác đẩy một cái mà thôi.

Nghe được lời của Thẩm Đường, Nguyên Nhược mỉm cười, không có phủ nhận.

Thẩm Đường nói: "Em có tiền, chị đừng mượn mấy người chị Văn, đến thời điểm em sẽ đưa cho chị. Trước tiên chị cứ báo với chị Văn một tiếng là được, đừng lo lắng chuyện khác."

Nguyên Nhược sửng sốt một chút, sau đó cười hỏi: "Em lấy đâu ra tiền?"

"Mạnh gia chia cho em", Thẩm Đường thành thật nói, "Cũng không ít".

Biết bên kia phân chia tiền cho người này, Nguyên Nhược không hỏi chi tiết, chỉ nói: "Ai muốn tiền của em chớ, tự em giữ lấy đi, chị sẽ nghĩ cách".

Đối phương lại nói: "Tìm người khác cũng là đi mượn thôi, tìm em thì không như thế".

Không cùng với em ấy tranh luận, Nguyên Nhược không quan tâm lắm nói: "Không giống nhau".

Cuộc gọi lần này ấm áp lạ thường, từng lời nói không tách rời tiền bạc nhưng không có chút nào xa lạ. Bạn nhỏ đề nghị giúp Nguyên Nhược che mưa chắn gió, Nguyên Nhược cảm thấy ấm áp trong lòng, cho dù cô không chấp nhận điều này, cô vẫn thấy cảm động.

Bởi vì cuộc gọi hôm nay tương đối sớm, hai người trò chuyện rất lâu, sau đó là điện thoại của Nguyên Nhược sắp hết pin nên cuộc gọi cũng kết thúc.

Cúp máy, bên kia bất ngờ gửi WeChat.

[Em sẽ trở lại một chuyến vào tối Chủ nhật]

Không có thời gian cụ thể, chỉ là dự định tạm thời.

Sạc pin trước, Nguyên Nhược ngay lập tức trả lời: [Em cứ làm việc của mình trước].

Việc này cũng chỉ là đề cập đến một chút, sau đó cũng không tiếp tục nói về nó.

Vì bên kia không hề nói gì về việc đặt vé máy bay hay làm thế nào, nên Nguyên Nhược cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ đó là một câu nói thuận miệng mà thôi.

Chủ nhật, Thẩm Đường vẫn không đề cập đến những chuyện này, ban ngày cũng gửi một tin nhắn khiến Nguyên Nhược nghĩ em ấy không trở về nên cũng không hỏi tới. Trời tối liền đi đến phòng tắm tắm rửa, dự định đi ngủ sớm một chút.

Tắm rửa được nửa đường, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động, có người vào phòng, cô dừng một chút, thật lâu sau mới có phản ứng.

"Tiểu Đường?", cô ngập ngừng gọi.

Đối phương đáp một tiếng.

Nguyên Nhược sững sờ, sau đó giật lấy khăn tắm quấn quanh người, đi chân trần mở cửa phòng tắm.

Thân hình gầy gò của Thẩm Đường đứng ở nơi đó, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn, sau đó ở ngay trước mặt cô cởi bỏ áo khoác, tiến đến ôm cô vào lòng.

Trên người Nguyên Nhược còn ướt sũng, lập tức đẩy người ra.

"Em làm gì vậy..."

Thẩm Đường vòng tay ôm eo cô, hôn một cái vào mặt cô, "Đi vào trước đã".