*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu năm Kỷ Hợi, tức năm Minh Vạn Lịch thứ hai mươi bảy.
Do cuối năm trước Bố Dương Cổ ủy thác người đến nói rằng ngạch niết tại Diệp Hách nhớ thương mà sinh bệnh, muốn con gái trở về ở cạnh vài hôm. Tôi đang lo lắng bản thân ở tại Phí A Lạp sắp mốc meo hết cả lên, nghe thấy thế liền trút bỏ lòng tự trọng của bản thân mà nói lời hay ý đẹp cầu xin Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Nỗ Nhĩ Cáp Xích thế mà lại đáp ứng, chỉ là phải kéo dài qua một khoảng thời gian rất lâu, lúc tôi xuất phát lên đường đã là cuối tháng giêng.
Cuối cùng hôm nọ đã được ngồi trên xe ngựa chậm rãi rời khỏi Phí A Lạp, một lần nữa tôi được đi trên con đường ấy để quay trở lại Diệp Hách, đột nhiên có một loại xúc động như được sống lại.
Tâm trạng vẫn đang khoan thai, xe ngựa lại bỗng nhiên hơi lắc lư, cuối cùng dừng lại, không đợi tôi kịp phản ứng, màn xe đã bị vén lên, một thanh âm nhỏ nhắn non nớt kêu lên: "Cưỡi ngựa mệt rồi, ta vào xe nghỉ ngơi một chút."
Tôi đảo cặp mắt trắng dã, rất không tình nguyện xê dịch ra sau, chừa khoảng trống cho hắn nhảy vào.
Hoàng Thái Cực hồn nhiên cười, Cát Đái vội tiến lên giúp hắn vén rèm, miệng hô: "Gia của ta ơi, nhìn xem cả người ngài đầy nước mưa, lúc rời khỏi nô tài đã liền khuyên ngài lên xe rồi, vậy mà ngài vẫn cứ muốn cưỡi ngựa......"
Mắt Hoàng Thái Cực thoáng lóe lên, cười khẩy giễu cợt: "Hay cho a hoàn, chủ tử của ngươi dạy dỗ tốt thật, bắt đầu quản cả chuyện của gia bọn ta."
Sắc mặt Cát Đái trắng nhợt, run rẩy quỳ xuống: "Nô tài không dám......"
"Được rồi!" Tôi ngồi ngả sang một bên, tay cầm quyển sách, không kiên nhẫn nói: "Muốn liếc mắt đưa tình thì đừng có rành rành trước mặt ta, ra ngoài mà chơi đùa."
Cát Đái mặt tái nhợt nóng bừng lên, cúi đầu kêu: "Cách cách......"
Hoàng Thái Cực tâm tình rất tốt, dẹp qua một bên hình tượng trầm ổn kỳ quặc của thường ngày, đưa tay ra sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cát Đái: "Hay cho nha đầu, pha cho gia một bình trà đi, quay lại gia trọng thưởng cho."
"Này-------" Tôi quát to một tiếng, giơ lên ném cuốn sách đang cầm trong tay ra ngoài, không chút sai lệch đập ngay giữa đầu Hoàng Thái Cực. Cát Đái co rút bả vai, chui ra khỏi khoang xe.
Hắn cười hì hì cầm sách lên, "Sao lại mất bình tĩnh thế này? Đây thật không giống với nàng thường ngày."
"Đệ không thấy ghê tởm à? Trước đây thường tùy tiện theo ai ra ngoài vậy? Sao cái khác không học, lại đi học thành cái dạng lưu manh quần là áo lượt đầy người đó, nếu đệ còn như vậy, thì xem ta về sau có còn để ý tới đệ hay không."
Hoàng Thái Cực cười ha ha: "Ta mới bảy tuổi thôi mà, muốn học cái thói hư hỏng đó thì vẫn còn hơi sớm, có điều mấy người tứ ca ngũ ca bọn họ lại bị đám nô tài bao y của a mã dẫn ra ngoài chiêm nghiệm rồi, nghe nói mùi vị đó không tồi, ta thật sự có vài phần tò mò."
Tôi ngửa đầu ngã xuống, không nói nên lời tựa mặt trên tấm đệm êm ái, tay chân phát run. Gì......gì thế này? Giai đoạn đầu trong giáo dục vỡ lòng về giới tính cho bé trai thời cổ đại sao? Tôi ngẩng đầu liếc nhanh qua Hoàng Thái Cực, thấy hai mắt hắn lấp lánh, đen như mực, một trận hốt hoảng không lý do ập đến, vội ngồi thẳng dậy, phụng phịu: "Nếu đã biết bản thân vẫn còn nhỏ tuổi, thì phải ngoan ngoãn với ta một chút, đừng làm gì khiến nha đầu đó buồn, nếu đệ thật sự thích nàng, chờ đến khi đệ lớn lên, ta lập tức chỉ nàng cho đệ. Có điều, đệ phải đối xử tốt với nàng......"
Hắn bỗng nhiên không lên tiếng, tôi cho rằng hắn đang thẹn thùng, liền không ngừng cười trộm, lại trở mình lật sách xem.
Liên tục xem đến trang thứ mười, hắn vốn không hé dù chỉ nửa câu lại hừ lạnh một tiếng, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhịn không được lấy chân đạp hắn: "Sao nữa? Muốn ngủ thì trước hết cởi y phục ẩm ướt đó ra, coi chừng bị cảm lạnh. Nếu đệ bị bệnh, có đến Diệp Hách ta cũng mặc kệ."
"Ai cần nàng lo, biết rõ lòng dạ của nàng tàn nhẫn, cũng lười biếng để lo." Hắn rầu rĩ quay mặt sang chỗ khác, "Nàng vốn không thích ta về cùng với nàng......trong lòng nàng chắc chắn cho rằng ta là người mà a mã phái tới theo dõi nàng, nàng coi ta là kẻ thù còn không bằng, làm sao còn có thể quan tâm sống chết của ta?"
Hắn đang làm sao vậy? Thật hiếm khi được nhìn thấy một mặt trẻ con này của hắn.
Tôi nhịn cười di chuyển đến từ phía sau ôm lấy hắn, người hắn lạnh ngắt, ôm hắn không khác gì ôm người tuyết. Tôi cảm giác cả người hắn khẽ run lên, vì thế cố nén cơn ớn lạnh, dùng sức bế hắn lên: "Ngốc, sao ta có thể nghĩ như vậy được chứ? Ta biết lần này để đệ cùng ta trở về, là theo ý của ngạch niết đệ. Nàng xuất giá đã mười năm, nhớ mong người thân nơi quê nhà nhưng lại không có cách nào được gặp lại, cho nên mới hy vọng đệ có thể thay nàng quay về Diệp Hách thăm hỏi......ngạch niết đệ là một nữ tử ôn nhu hiền thục, Hải Chân nói ta biết, mấy năm nay nàng thường xuyên vì nhớ nhà mà trong đêm hôm lén rơi nước mắt, thế nhưng lại không hề nói một lời nào trước mặt người ngoài. Hoàng Thái Cực à, đệ là một đứa trẻ thông minh, tâm ý của ngạch niết đệ, đệ chắc hẳn là phải rõ hơn so với bất kỳ ai, cho nên ta không tin đệ là người Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái tới theo dõi ta, mà ta cũng không sợ đệ là người theo dõi ta."
Hắn vẫn không nhúc nhích, thân thể cứng ngắc hơn nửa ngày mới chậm rãi thả lỏng, cuối cùng lại giống như một con mèo nhỏ mềm mại nhu thuận tiến vào trong lòng tôi.
"Đông Ca......có nàng ở bên, thật là tốt......"
Lúc đoàn xe đi đến thành Tây của Diệp Hách thì đã gần xế chiều, điều làm cho người ta không ngờ được chính là Bố Dương Cổ vậy mà lại tự mình ra khỏi thành đón, hắn trong ấn tượng không phải là một người nhiệt tình.
Buổi tối đãi tiệc, Hoàng Thái Cực ngồi kề sát tôi, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ sệt người lạ tựa như nhát gan, tôi biết đây là hắn lại đang giả khờ giả ngốc. Quả nhiên, đám người Bố Dương Cổ cùng Na Lâm Bố Lộc kia khi bắt gặp dáng vẻ hèn nhát của Hoàng Thái Cực, thì từ đầu đến cuối liền không để hắn vào mắt, hoàn toàn không để ý đến hắn, đến cả nhóm người được gọi là đường đệ đường chắt, lại cũng mang theo ánh mắt khinh thường không ngừng coi rẻ hắn.
Suốt cả buổi, Hoàng Thái Cực đều vùi đầu ăn, ngay cả một câu cũng chưa nói, hoàn mỹ đóng vai một người tàng hình. Vừa nghĩ đến việc hắn vẫn còn nhỏ tuổi mà tâm tư lại kín đáo như thế, chẳng biết sẽ còn có bao nhiêu thâm trầm mà người bình thường khó có thể gánh nổi, không khỏi vừa sợ hãi lại vừa thương xót hắn, sợ là sợ lòng dạ của hắn, còn thương là thương hắn nhỏ bé yếu đuối.
Vì thế mà mất hết hứng thú, viện cớ đường xá xa xôi thân thể mỏi mệt mà từ chối, sớm dắt hắn rời khỏi buổi tiệc huyên náo.
Cát Đái đã chuẩn bị ổn thỏa hết thẩy trong phòng, đợi chúng tôi trở về. Tôi thấy tay chân nàng càng lúc nhanh nhẹn hơn lúc trước, bất giác thấy vui mừng.
"Bố Dương Cổ bối lặc gia đã chuẩn bị phòng cho bát a ca ở phía Tây, toàn bộ người đi theo đã qua bên đó rồi, nô tài muốn hỏi chút ý tứ của bát a ca, hiện giờ ngài sẽ nghỉ ngơi, hay là đợi tiêu thức ăn rồi mới qua đó?"
Hoàng Thái Cực cúi đầu không nói lời nào, tôi ngồi trước gương tháo trang sức, từ trong gương nhàn nhạt lướt qua hắn một cái: "Nếu chưa buồn ngủ thì cùng ta nói chuyện một chút đi. Nơi này không thể so với Phí A Lạp, nếu đệ ngủ không quen vậy cũng chỉ đành chấp nhận thôi." Thật ra tôi cũng có bệnh về giường, có điều vẫn còn chấp nhận được, không quá nghiêm trọng.
"Gia?" Cát Đái trông chờ câu trả lời.
Hoàng Thái Cực vẫn không hề hé răng.
"Sao vậy?" Tôi ngạc nhiên xoay người lại, "Sao mà không vui rồi? Ai vừa trêu chọc đệ khiến đệ không thoải mái à?"
"Nàng không cảm thấy kỳ quái sao?" Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, mi tâm nhíu chặt, "Cái gì mà nhớ thương con gái đến sốt ruột, lo lắng buồn rầu sinh bệnh, thế nhưng suốt cả đêm ta vẫn chưa hề nghe bọn hắn nhắc về chuyện của ngạch chút nào."
Tay đang tháo xuống bôi tai của tôi dừng giữa không trung, sững sờ hơn nửa ngày mới khó nhọc mà nói: "Có lẽ, đó bất quá cũng chỉ là một cái cớ."
"Đúng vậy, cái cớ......vậy mục đích dùng cái cớ này để lừa nàng trở về là để làm gì?" Giọng điệu hắn biến đổi, tôi phát hiện thấy biểu tình hắn nghiêm nghị, trong đôi mắt lóe lên hàn ý lạnh như băng, trong lòng liền sợ hãi, chưa kịp mở miệng, hắn đã cười lạnh, "Đêm nay ta ngủ ở đây, cũng không cần trải đệm giường, ta chỉ ngủ chung giường với nàng."
Thấy hắn nói năng thận trọng như vậy, tim tôi lại đập nhanh hơn, ngực có một loại áp lực nghẹt thở. Hắn thấy vẻ mặt tôi khó coi, sắc mặt cũng hơi bình thường lại, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là do ta nghĩ nhiều rồi."
Tôi lắc đầu, trong lòng có một bóng ma nói không nên lời liên tục bao phủ, lời của Hoàng Thái Cực không phải không có đạo lý. Bố Dương Cổ sẽ không vô duyên vô cớ gọi tôi trở về, chỉ vẻn vẹn là vì thăm hỏi đơn thuần như thế.
Nằm xuống nhưng bản thân lại không thật sự ngủ, tuy rằng nhắm mắt, nhưng trong tai lại cực kỳ rõ ràng nghe được tiếng mưa rơi dưới mái hiên, tiếng Cát Đái nghiến răng bên ngoài, cùng với bên kia khung cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng mèo kêu lên đầy thê lương.
Duy trì như vậy suốt bốn canh liền, lại nghe được tiếng gõ mõ từ xa xôi vọng lại bên ngoài phòng, ý thức mới mông lung mơ hồ thiếp đi, chỉ cảm thấy trong mơ chúng sinh đảo điên, ngổn ngang xuất hiện rất nhiều khuôn mặt dữ tợn. Những gương mặt đó dần dần phóng to ra, rõ rệt, cuối cùng hợp lại thành ba khuôn mặt, một cái là Sam, một cái là Hữu Hoành, còn một cái chính là khuôn mặt nhìn thấy từ sáng đến tối của tôi------Đông Ca.
Sam vẫn là khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một, trên mặt lộ ra sự khinh miệt, tôi thấy khóe miệng hắn ngập ngừng, như đang nói gì đó với tôi, nhưng lại không nghe ra rõ. Đang muốn đuổi theo hỏi hắn, trước mắt lại thoáng qua một cái, Hữu Hoành vọt sang bên đây, kinh hoàng biến sắc bắt lấy tay tôi, lớn tiếng hỏi: "Sao em còn chưa trở về? Em muốn ở đó đợi đến bao giờ?"
Tôi muốn trở về! Vẫn luôn muốn! Tôi sốt ruột gật đầu, muốn giữ chặt lấy anh ta để giải thích nỗi khổ sở của mình, thế nhưng trước mắt lại hoa lên, Đông Ca vẫn luôn đi theo bên cạnh đang vươn tay thê lương túm lấy tôi: "Nguyên nhân gì mà ngươi có thể thay thế được ta? Ngươi có lý do gì mà có thể thay thế được ta? Ngươi tự cho rằng mình thanh cao, coi rằng bản thân như một khán giả, một kẻ ích kỷ lạnh lùng như vậy, thì dựa vào cái gì mà ông trời muốn ngươi tới thay thế ta?"
Tôi muốn thét lên, nhưng cổ họng bị nàng ta giữ chặt, ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Lúc này, Sam đột nhiên từ phía sau nàng ta xông lên, lấy mười ngón tay của Đông Ca gỡ ra từng cái, Đông Ca hét lên một tiếng, tựa như một bức tượng thạch cao vỡ ra thành bột mịn trước mắt tôi, tan biến không dấu vết.
"A Bộ!" Sam lạnh nhạt nhìn tôi, trong ánh mắt vẫn tràn ngập sự khinh thường cùng châm chọc, "Đây là cô đó sao? Cô nghĩ rằng cô nước chảy bèo trôi*, chỉ lo mỗi bản thân, thì sau cùng sẽ trở về được à?"
*Nguyên văn là Tùy ba trục lưu随波逐流: thuận theo sóng nước mà trôi đi, ý chỉ phó mặc cho số phận, không có chính kiến cho bản thân.
"Đừng có kích động cô ấy, cậu sẽ hại chết cô ấy mất!" Hữu Hoành bên cạnh hoảng sợ kêu to, "Cậu cũng biết rõ chỉ có nỗ lực sống qua hai mươi năm này thì cô ấy mới có thể bình an trở về......ngộ nhỡ cô ấy bước sai một bước, chính là cuối cùng sẽ không về được nữa!"
"Không về được chính là không về được.......dù sao cô ta bây giờ không hề có chủ kiến, không hề tức giận! Cô ta đã không còn là A Bộ, có trở về hay không thì có ý nghĩa gì nữa? Cô ta đã không còn là A Bộ......"
Tôi mở to hai mắt, liều mạng lắc đầu! Sam đang nói gì thế? Vì cái gì mà tôi không phải là tôi? Tôi......chẳng qua là muốn trở lại thôi mà, muốn trở lại bên cạnh bọn họ thôi mà. Thế thì tôi đã làm gì sai? Vì sao anh ta lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?
"A Bộ, phải nhớ quay về! Phải quay về......" Hữu Hoành không ngừng nhắc nhở tôi, "Đừng quan tâm quá nhiều, chỉ cần thuận theo tự nhiên, chỉ cần sống sót......"
Sam đột nhiên vung tay đẩy Hữu Hoành ra, bóng dáng Hữu Hoành dần mờ đi, cuối cùng biến thành một sợi khói trong suốt, tan biến trước mắt tôi.
"Làm thế nào thì tùy cô!" Sam lạnh lùng nói, "Chỉ là Bộ Du Nhiên mà tôi biết đã đánh mất chính mình, thì trở về có ý nghĩa gì?"
Sam! Sam! Sam!
Hắn chậm rãi lùi về sau, rồi biến mất......
Sau đó cảnh tượng đột nhiên chuyển biến, rất nhiều tấm ảnh chụp hiện ra, tựa như những bông hoa từ trên trời rơi xuống, một tấm rồi lại một tấm. Tôi với tay bắt lấy, chúng lại bay đi xa. Tôi nhận ra được cảnh trong tấm ảnh kia, đó đều là tự tay tôi dùng máy ảnh tỉ mỉ chụp lại, đó là thứ quan trọng nhất đại diện cho sự tồn tại của Bộ Du Nhiên tôi......
Ầm! Một ngọn lửa cháy lên, trong chốc lát khiến cho những tấm ảnh đó hóa thành tro bụi!
Tôi tuyệt vọng thét chói tai, trong lòng biết rõ tất cả bất quá đều là cảnh trong mơ mà thôi, liền ra sức an ủi chính mình không cần sợ, không cần lo......thế nhưng lòng vẫn co rút đau đớn không chịu nổi, những tấm ảnh này......những tấm ảnh đại diện cho tôi từng là Bộ Du Nhiên......
Tôi vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể quanh quẩn giữa những tàn dư còn sót lại mà thống khổ sợ hãi, có thế nào cũng giãy dụa không ra.
"......Đông Ca! Đông Ca!"
Bên cạnh có người đang đẩy tôi, cảm giác giữa lúc hôn mê bị người nọ cấu trên tay một cái, tôi bỗng mở mắt ra.
Tất cả sự trống rỗng cuối cùng cũng biến mất, nhìn màn đỏ trên đỉnh giường, túi hương lưu tô* rủ xuống nhẹ nhàng đong đưa, tôi thở dài, cảm giác đau lòng vẫn chưa mất đi.
*Lưu tô流苏: sợi tua làm bằng lông vũ nhiều màu hoặc tơ thường được sử dụng trong váy và viền quần áo sân khấu, có móc cài, nữ giới thường dùng làm trang sức cài tóc, mũ miện của hoàng đế ngày xưa cũng thường được cài lưu tô (ví dụ thời Tần), tùy theo cấp bậc mà phân chia lưu tô. Bên cạnh đó lưu tô còn được treo trên các rèm cửa hoặc đuôi tay cầm quạt. (Ảnh cuối chương.)
"Đông Ca! Dậy nào!" Người nọ bên cạnh vẫn vạn phần lo lắng đẩy tôi.
Tôi nghiêng đầu chậm rãi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Hoàng Thái Cực, bỗng giật mình xoay người ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhứt đành ngã trở lại: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cách cách!" Cát Đái chỉ mặc mỗi chiếc áo trắng, đi chân trần, vẻ mặt khẩn trương đứng dưới giường, "Đã tỉnh rồi, người vừa mới gặp ác mộng. Nghiến răng nghiến lợi đạp chăn, có kêu thế nào cũng không tỉnh, thật sự hù chết nô tài."
Tôi hơi động đậy, nén xuống cảm giác đau nhứt ngồi dậy, Hoàng Thái Cực thuận tay cầm lấy tấm đệm nhét vào sau lưng tôi.
"Mấy giờ rồi?"
"Đã là khắc* đầu giờ Mẹo**, qua một lúc nữa trời sẽ sáng." Cát Đái rót một chén trà, giúp tôi uống, cổ họng đã mượt hơn, cảm thấy dễ thở hơn một chút, chỉ là cảm giác tim đập nhanh vẫn không tản đi, gắt gao thắt chặt trong lòng.
*Khắc: một khắc bằng mười lăm phút.
**Giờ Mẹo: từ 5 giờ sáng đến 7 giờ sáng.
"Trời sáng thật tốt......" Tôi thở dài, lúc này mới phát hiện cả người đổ đầy mồ hôi, đến cả quần áo trên người cũng bị ẩm ướt.
Hoàng Thái Cực lấy khăn cẩn thận lau mồ hôi trên trái và hai bên thái dương tôi, tôi sợ run cả người, chỉ cảm thấy mồ hôi nóng đang bị không khí lạnh dồn ép, cả người cực kỳ lạnh, vì thế liền kêu lên với Cát Đái: "Chịu không nổi rồi, lạnh chết ta, ngươi bảo người gác đêm bên ngoài giúp ta đun chút nước ấm, ta cần tắm để xua đi khí lạnh."
Cát Đái ưng thuận, qua quýt mặc quần áo vào liền đi ra ngoài gọi người. Hoàng Thái Cực lấy chăn bông của bản thân mà quấn người tôi thành một khối, lo lắng hỏi: "Còn thấy lạnh không?"
Tôi lắc đầu: "Chẳng qua là mồ hôi dính trên người rất khó chịu." Nói xong, lại cảm thấy trước mắt hoa lên, nhìn đồ đạc xung quanh lại thấy đong đưa, tôi nhắm mắt, thống khổ nói, "Buổi tối không ngủ được, đầu có hơi chóng mặt."
Vừa mới nói xong, hai bên huyệt thái dương chợt lạnh, từ đầu đến cuối là Hoàng Thái Cực đang lấy ngón tay cái nhẹ nhàng ấn ấn giúp tôi.
"Đỡ hơn chưa?"
"Ừ."
Trong chốc lát, Cát Đái do dự tức giận mà quay về, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến trắng bệch, tôi đau lòng trách cứ nàng: "Sao không mặc quần áo cho đàng hoàng rồi hả đi ra ngoài......"
"Cách cách!" Cát Đái run cầm cập, đến cả nói cũng nói không rõ ràng, "Tây phòng......cháy rồi, những người hầu hạ bát a ca......không ai thoát khỏi......" Hai chân nàng như nhũn ra, nhếch nhác co hai chân lại ngã ngồi xuống đất, bả vai kịch liệt run rẩy.
Hoàng Thái Cực từ trên giường nhảy vọt xuống, cuối cùng khi chạy đến cửa thì ngừng lại.
Tôi che miệng, chỉ cảm thấy cả người càng lúc càng lạnh, cứ như toàn bộ máu đều đã kết lại thành băng, không còn chút hơi nóng.
"Hừ......mục đích của bọn họ vốn dĩ là hướng đến ta cơ mà." Hoàng Thái Cực đang cười lạnh, người hắn vòng trở lại, lấy cung tên trên tường.
Tôi hoảng sợ la lên: "Đệ muốn làm gì đó?"
"Nàng nói xem ta còn có thể làm gì?"
"Bọn hắn cố ý phóng hỏa giết người, lẽ nào nàng cố ý lao vào đó để chịu chết à?" Tôi xốc chăn, hổn hển nhảy xuống giường tiến lên kéo hắn lại, "Đệ trở lại cho ta! Nói gì đi nữa thì ta cũng không cho phép đệ rời khỏi! Việc trước mắt bây giờ chỉ có thể bình tĩnh quan sát tình hình, ta nghĩ bọn hắn chưa đến mức xé toạc khuôn mặt ra mà trắng trợn tới hại đệ. Chờ khi trời sáng, chúng ta đi tìm Na Lâm Bố Lộc, nghe hắn giải thích thế nào cái đã, tốt xấu gì đệ cũng là cháu trai của hắn......" Giọng tôi càng nói càng thấp, người đang ẩm ướt ở trong không khí lạnh liền rét đến răng va đập, cảm giác sợ hãi trong lòng đột nhiên lớn dần lên.
Tại cái thời đại mà mạnh được yếu thua này, thì tình thân được xem là cái gì chứ? Được xem là gì đây......
Ánh mắt Hoàng Thái Cực lạnh như băng, nắm chặt cung tên, gằn từng chữ nói: "Nhất định là giữa Diệp Hách và Kiến Châu đã xảy ra vấn đề gì đó......Bối Dương Cổ ắt đã sinh dị tâm!" Hắn bỗng quay đầu, mắt chăm chú vào tôi, không ngừng biến hóa, "Là kẻ nào? Diệp Hách sức riêng ít ỏi, tuyệt đối không thể nào bội ước, phía sau nhất định có kẻ khác đồng mưu! Ô Lạp? Cáp Đạt? Huy Phát? Rốt cuộc là kẻ nào?"
Tôi nhìn thấy sắc mặt hắn hoảng loạn ngờ vực, tuy rằng cố điềm tĩnh, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ yếu đuối, cho dù bẩm sinh thông minh, mưu trí vô song đi nữa, thì cũng vẫn là một đứa trẻ bảy tuổi mà thôi! Hắn cũng sẽ cảm thấy bất lực cùng sợ hãi, đặc biệt tại nơi vốn là gia tộc của mẫu thân hắn, tâm hồn non nớt phải lập tức tiếp nhận sự phản bội cùng lừa gạt của người thân, hắn làm sao có thể chịu đựng được đây?
Nhìn thấy bộ dạng thần hồn nát thần tính, thần trí tựa như sắp sụp đổ đến nơi của hắn, tôi ra sức cắn môi dưới của bản thân, thân người đông cứng bằng băng cũng không còn run lên, chỉ đứng thẳng lưng, mờ mịt cười ra tiếng: "Không sao, đừng sợ......bọn họ lừa ta trở về, chung quy là ta có ích. Hoàng Thái Cực, đệ yên tâm, ngày nào ta còn ở đây, thì ngày đó còn đệ......"
Hoàng Thái Cực không nói lời nào, Cát Đái bị bộ dạng cắn răng cười lạnh của tôi dọa sợ, cuối cùng che mặt khóc lớn lên: "Cách cách......"
"......Ngày nào ta còn ở đây, thì ngày đó đệ còn......trừ phi, ta chết!"
Cạch! Cung tên rơi trên đất.
Tôi khẽ cười ra tiếng, bỗng nhiên cảm thấy được đã không còn thứ gì có thể đáng để tôi sợ hãi.
Gì mà nước chảy bèo trôi, gì mà chỉ lo thân mình, để hết thẩy chúng nó đi gặp quỷ đi! Nếu ngay cả một đứa nhỏ tôi cũng không thể bảo vệ, vậy thật không phải là Bộ Du Nhiên tôi đây!
A Bộ đã đánh mất chính mình, dù có trở về đi nữa, thì còn có ý nghĩa gì?
----Ảnh----
Túi hương lưu tô