“Giao ước với hắn sòng phẳng rõ ràng bằng không hắn trực tiếp lấy ra, không phải ta chịu thiệt lớn sao.”
Điều Từ La đang nghĩ đến, hiển nhiên là đụng chạm cơ thể.
Từ phía sau Hắc Nguyệt lão, Hắc Nguyệt Chinh Sa vừa tỉnh táo nhìn thấy một màn tức giận hét lớn:
- Hỗn đản, chỉ là tiểu tốt Luyện Thể Cảnh sâu kiến, dám ngang nhiên vũ nhục Tộc lão của Đoàn Gia, ta thấy ngươi thật đúng là chán sống rồi.
Hàn Phi trước đó quan sát cục diện, biết rõ Hắc Nguyệt Chinh Sa nịnh nọt thế lực kia, nghe được lời hắn khinh bỉ mình, dường như đã liệu sẵn.

Hàn Phi xuất trường kiếm, vận lực triển khai Lục Bộ thức thức ba, kiếm khí uy mãnh hướng thẳng đỉnh đầu Hắc Nguyệt Chinh Sa, phong bạo vô ảnh bắn tới.

Hắc Nguyệt lão chắn phía trước nghiênngười đón đỡ, hô lên:
- Thiếu gia cẩn thận, kiếm khí quá nhanh cắt xuống một bên tai Hắc Nguyệt lão chỗ bị thương máu phun ra như vòi hoa sen.
Hàn phi thu kiếm, không nhìn đến Hắc Nguyệt Chính Sa, lạnh giọng:
- Nói thêm một câu, mạng ngươi mất!
Chiêu kiếm vừa rồi Hàn Phi xuất chủ ý hù dọa, hắn hiện tại chưa muốn kết oán, nhưng tự tôn cũng nên giữ một chút.

Hai Hắc Nguyệt lão câm lặng, nuốt tức vào cổ họng mặt đỏ rần rần, chỉ biết nghiếng răng ken két thầm rủa:
“Tiểu cẩu ngươi dám ám toán công tử nhà ta, xem ta hồi phục có vồ chết ngươi không!”
Hai gã Đoàn lão lắc đầu thở dài:
- Tuổi trẻ chưa trải sự đời làm việc nóng hổi!

Nhị lão bà Huyết Vân, ánh mắt thâm thuý, tiếu dung dung đắc ý xém chút phụt cười:
- Tuổi trẻ khí thịnh, một câu không hợp liền cướp, một lời không thích liền nộ khí trùng thiên.

Xem ra người già chúng ta làm việc còn không kiên quyết bằng lớp hậu bối.
- Cửu tỷ nhìn xem, khí độ ngang ngạnh quyết đoán này, chúng ta có từng thấy qua nơi nào đó phải không.

Nhị lão bà kẻ quẳng đi, người ném lại trước sau là ngầm ám chỉ nhiều đối tượng, nhưng cũng chỉ có bọn họ hiểu, lấy hoàn cảnh làm tiêu khiển cho chính mình.

Nói dứt lại ném điệu cười khinh khỉnh về hướng mấy người vừa ăn thiệt.
Đoàn Đông Nhơn vừa tỉnh táo một chút đã sững mắt một cảnh kia, Y họ nhẹ điềm đạm hướng Hàn Phi nói:
- Vị bằng hữu này xin lượng thứ, huynh đệ của ta có chút nóng tính, ngày thường là người thẳng thắn Không tiếp súc với hắn nhiều rất dễ hiểu sai, không biết các hạ xưng hô thế nào!
Hàn Phi vờ như không nghe thấy, đi tới đi lui lẩm bẩm tính toán về tài nguyên này vật phẩm nọ.
Đoàn Đông Nhơn tinh ý, nhận dạng bị đối phương bỡn cợt, đành muối mặt cười gượng lấp lời:
- Các hạ nếu có thể trượng nghĩa, giúp bọn ta hồi phục về sau đến Đoàn gia có thể gia nhập đội vệ binh, mọi việc trước đó xem như hiểu lầm Đoàn Đông Nhơn ta có thể đảm bảo.
Hàn Phi điệu ngữ nhàn nhạt:
- Không có hứng!
Ngay lúc này trên bầu trời phía xa liên tục mười tiếng nổ lớn từng lượt vang lên, nhóm người Đoàn Đông Nhơn nghe thấy mà lạnh hết sống lưng, vừa trải qua một trận khổ chiến Yêu Thú phát nổ, lần đầu tiên bọn họ gặp qua, trước nay còn chưa nghe ai nhắc tới liền thiếu phòng bị dẫn đến bọn hắn trọng thương thảm hại.
Vụ nổ vừa nghe phát ra âm thanh lẫn uy lực chấn động còn muốn gấp mười lần so với lúc trước.

Không ai dám hình dung phía đó là gì, dù khôi phục lực lượng đỉnh phong, cả đám người cũng không dám tiến đến xem xét.
Hán Phi câu thông với Huyết Hồ nhận được tin tức!
“Huyết Điểu, Ngũ Lang, Tứ Hổ đều bỏ mạng, Hắc Hổ tuy cường hãn cũng bị đánh cho thừa chết thiếu sống trọng thương, nguyện dâng Nội Đan đổi mệnh, chí ít không có 1000 năm không dễ hồi phục.”
Huyết Hồ xin cho Hắc Hổ một tia sinh cơ, tu luyện đến Địa Thú thất giai hậu kì là không dễ.

Hàn Phi liền đồng ý.
Yêu Thú tu luyện đến Địa Thú thất giai liền có hai tinh Đan, gọi là Nội Đan và Ngoại Đan.

Lấy đi một viên vẫn sống được.

Mất Ngoại Đan tu vi giảm, một thời gian rất lâu mới vun đắp bù vào được.

Mất Nội Đan xem như mất nửa cái mạng, có tu luyện đủ năm tháng trở lại, cũng không đi xa hơn cấp bậc ban đầu.
Hàn Phi câu thông Huyết Hồ:

“Ngươi cho bọn Hắc Miêu qua bên này vận động một chút, gặp ta cũng không nên tỏ ra thân thiết”
Huyết Hồ hồi âm tuân mệnh.
Hàn Phi cười giảo hoạt, quay sang nói với đám người Đoàn Đông Nhơn:
- Hướng phát tiếng nổ khi nãy, ta vừa ở đó qua, bên đó không ít Yêu Thú cao giai đang tranh đấu, xem chừng bọn chúng sắp qua đây.
Hàn Phi muốn tranh thủ vơ vét thêm lợi ích nhưng với thực lực hiện tại không dễ phá ấn ký Túi Trữ Vật của cao thủ cao cấp, nhiều lần.

Chỉ có thể tìm kế, ép bọn hắn tự nguyện đem ra.
Đoàn Lão vừa bị cướp mất Túi Trữ Vật, ánh mắt căm phẫn quát giận:
- Có quỷ mới tin ngươi Yêu Thú cao giai đến ngươi không lẽ không chạy, còn rảnh rỗi báo cho bọn ta.
Hàn Phi thái độ coi trọng lão, lắc đầu thở dài, điệu ngữ lương thiện:
- Đều là võ giả Nhân Loại, giữa đường thấy người gặp nạn sinh lòng trắc ẩn.
- Ta không sợ vì trên người ta có Thần Dược tổ tiên chín đời truyền lại, hễ bôi nó lên người thì Yêu Thú không tấn công, cho nên ta có thể sống khỏe đến bây giờ.
Hắc Nguyệt lão bĩu nôi phản bác, thiếu điều hơi lực lố đà muốn phun cả nước bọt ra:
- Ta sống mấy trăm năm còn chưa nghe nhắc đến trên đời từng tồn tại loại thần dược như vậy.
Đoàn Đông Nhơn như nghĩ đến điều gì, điềm đạm hỏi:
- Ta có nghe tổ phụ nói qua, trên đời đích thị có một loại thần dược phục dụng trên người, cách Yêu Thú ngoài trăm mét có thể thong thả ẩn trốn, nhưng còn chưa tận mắt gặp được.

Huống chi các hạ nói thần dược trên người có thể ngăn Yêu Thú tấn công.

Không biết là ở cự li nào?
Hàn Phi nhanh miệng đáp:
- Cự li như ta với ngươi!
Đoàn Đông Nhơn nhíu mày, nửa nghi hoặc nửa tò mò:

- Còn thần kì đến vậy, các hạ có thể lấy ra vài bình cho ta xem thử không nếu như các hạ muốn bán, ta nguyện ý xin mua lại.
Tiếng gầm Yêu Thú từ phía sau truyền đến mỗi lúc gần, khiến cả đám người Đoàn Đông Nhơn trong lòng hoang mang dâng lên.
Ngô Mĩ Lan cũng đã tỉnh táo, vịn lấy cánh tay Đoàn Đông Nhơn lay lay mếu máo:
- Đông Nhơn ca, ta không muốn bị Yêu Thú ăn thịt đâu..
Đoàn Đông Nhơn mềm lời dỗ dành:
- Mĩ Lan muội yên tâm, Đông Nhơn ca ở đây, ca sẽ bảo vệ muội.

Hàn Phi đảo mắt toàn trường, xem sắc độ từng kẻ, tựa lão gian thương nhìn đoàn người xa xứ, nói tới nói lui cũng là tìm điểm sơ hở yếu lòng của ai đó mà mạnh dạn nắm bắt thời cơ chào hàng rao bán.

Lúc này đã phát giác một màn anh hùng nghĩa cử mĩ nhân ải, nhanh tay lấy ra tám bình ngọc, không quên kẹp chúng vào khe hở của các ngón tay đung đưa gây chú ý, điều đặn hơi thở nói:
- Tổ tiên nhà ta chín đời truyền lại chỉ có chín phần, ta đã phục dụng một phần, đáng lí ta nên giữ lại một ít để dùng.
Nói một câu, vờ vô tư mặt hướng nơi khác, khoé mắt lại kín đáo nhìn đám người xem bọn họ có đang tập trung theo sát mình không, mới thở dài điệu ngữ nửa muốn nửa không, một đoạn lại dứt khoát chắc giọng:
- Ài..

ai bảo ta có tính thương người, các ngươi ai trả giá cao ta liền để cho người đó vậy.
Đoàn Lão nhịn không nổi bộ dáng giả tạo quá lố kia, mạnh miệng hắt lời:
- Ta khinh...