Sau đó, trên đường rời khỏi khu vực trung tâm, Lâm Lăng cũng biết được sự tích về Mạc lão từ lời kể của Ngô Trì.
Nghe nói Mạc lão đã sống hơn trăm năm, còn số tuổi cụ thể là bao nhiêu thì Ngô Trì cũng không biết.
Lão bẩm sinh đã mù lòa, từ nhỏ si mê võ học, là một cao thủ kiếm đạo.
Sau đó lão đột phá lên cảnh giới Thánh Vực nên được giới võ tu phong là Kiếm Thánh mắt mù.
Trước kia Mạc lão cũng xuất thân từ học viện Thiên Dẫn, hơn nữa từng giữ chức đạo sư, lấy danh vọng và thực lực của lão thì dư sức để ngồi lên vị trí viện trưởng.

Nhưng Mạc lão lại hoàn toàn không có hứng thú nên đã nhường vị trí đó cho Ứng Nguyên Tử, lựa chọn ẩn mình trong học viện Thiên Dẫn.
Cũng vì có sự tồn tại của Mạc lão nên các đời hoàng đế của vương triều Đại Viêm cũng không dám mạo muội phái binh thu phục học viện Thiên Dẫn, bắt giữ Dương Thần Cơ.
“Xem ra hành động ám sát đêm nay phải tạm hoãn lại thôi.”
Sau khi biết được thực lực của Mạc lão, trong lòng Lâm Lăng càng thêm nặng nề.
Nói cách khác, lấy thực lực của Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu, cho dù thành công ám sát Dương Thần Cơ, nhưng một khi Mạc lão xuất hiện thì chỉ sợ lão phất tay một cái đã có thể tiêu diệt chúng rồi.
Tổn thất đó quá lớn so với tiền thù lao của nhiệm vụ.
Dù sao thù lao mỗi tháng của hắn cũng chỉ có ngàn vạn lượng.

Nhưng bồi dưỡng bọn động vật Công Phu Tiểu Dăng đạt tới tiêu chuẩn cấp A vương cấp như hiện tại thì tổng cộng phải tiêu tốn hơn trăm triệu!
Cứ như vậy, Lâm Lăng và Ngô Trì vừa trò chuyện vừa rời khỏi khu trung tâm.
Cũng giống như dự đoán lúc trước, cho dù muốn rời khỏi khu vực này cũng phải sử dụng lệnh bài phù văn, mới có thể mở ra vết nứt quầng sáng.
“Tiểu Chu, Tiểu Dăng, nhắm chặt mục tiêu trước, tạm thời đừng hành động.” Sau khi tạm biệt Ngô Trì, Lâm Lăng lập tức truyền ra một mệnh lệnh.
Án binh bất động.
Lần ám sát này tuyệt đối không thể hành động liều lĩnh được.
Lâm Lăng cảm thấy mình vẫn nên hoàn toàn thăm dò rõ các hoạt động của Dương Thần Cơ trước rồi mới tốc chiến tốc thắng, phải tuyệt đối nắm chắt không có sai sót xảy ra mới được.
Nếu không lỡ như ám sát thất bại thì chắc chắn sẽ rút dây động rừng, thậm chí khiến mức độ canh phòng của khu vực trung tâm gia tăng.
Đến lúc đó, đừng nói là ám sát, chỉ sợ muốn tiếp cận Dương Thần Cơ cũng khó làm được.
...
Trở lại ký túc xá, Lâm Lăng vừa đẩy cửa phòng ra thì lập tức có một mùi thơm xông vào mũi.
Mùi thơm này là mùi thịt nướng.
Cánh mũi Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, lập tức ngửi ra được.
“Oa, thật sự thơm quá đi.”
“Sắp nướng chín rồi đúng không?”
Ngay sau đó, tiếng cười của những nữ tử cũng đột nhiên truyền ra, nơi phát ra tiếng nói là ở sân sau của ký túc xá.
“Hả? Có phụ nữ ở đây?”
Lâm Lăng cảm thấy hơi kinh ngạc, lập tức đi tới sân sau.

Chỉ thấy nơi này có đặt một cái giá nướng, trên đó bày rất nhiều miếng thịt thú nhìn có vẻ không tồi, phát ra tiếng xèo xèo.
Mà bên cạnh giá nướng, Tần Vũ phụ trách làm chủ bếp, Lôi Mông thì xử lý những chuyện khác.
Ngoài ra còn có ba nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đang quay quần xung quanh, phát ra tiếng cười dễ nghe như chuông bạc.
Trên người các nàng mặc đồng phục của lớp pháp thuật, hiển nhiên là tân sinh pháp sư năm nhất.
Trong đó có một nữ tử khiến cả Lâm Lăng cũng phải nhìn lại mấy lần.
Khuôn mặt nàng thật xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi chân thật dài, nhìn dáng vẻ rất cao gầy.

Khí chất tổng thể thật tao nhã cao quý, thậm chí dung nhan tuyệt đẹp kia còn xuất chúng hơn Triệu Ngọc Nhi vài phần.
Hơn nữa càng làm Lâm Lăng cảm thấy kỳ lạ chính là, nàng có một mái tóc dài màu băng xanh.

Nhìn chất tóc thì không giống do nhuộm mà như sinh ra đã có sẵn hơn.
“Đó là đương nhiên, bằng không sao lại mời các ngươi đến đây thử chứ.” Đôi tay Tần Vũ lật miếng thịt một cách điêu luyện, khoác lác cười nói: “Nhớ năm đó, nếu ta không tu võ thì có lẽ giờ đã trở thành một Trù Thần(1) thế hệ mới rồi.”
(1) Trù Thần: Thần bếp, thần nấu ăn…
Thấy thế, Lâm Lăng cười thầm một tiếng.
Không ngờ hôm nay mới là ngày đầu tiên đi học mà Tần Vũ đã dẫn về ba nữ tử, quả nhiên lời đồn về hắn ở đế đô không phải chỉ là vô căn cứ.
“Ối trời, vai chính của chúng ta đã trở lại!” Lúc này, Tần Vũ ngẩng đầu, chú ý tới Lâm Lăng đang đứng ở ngạch cửa, lập tức nhếch miệng cười nói.
“Lăng ca, thịt nướng vừa chuẩn bị xong rồi, mau nếm thử xem.” Lôi Mông cũng vội vàng chào đón, nhiệt tình mời gọi.
Hiện giờ Lâm Lăng cũng coi như có chút danh tiếng trong các tân sinh năm nhất, cho nên nghe thấy tên của Lâm Lăng thì ba nữ tử kia lập tức quay đầu lại, đưa mắt tò mò đánh giá hắn.
“Được, vậy ta cũng không khách sáo.”
Lâm Lăng gật đầu cười khẽ, cả ngày chưa ăn cái gì nên lúc này hắn đã rất đói bụng.
Lâm Lăng cũng không chút khách sáo mà lập tức cầm lấy một miếng thịt nướng rồi bỏ vào trong miệng.
Nhưng cắn vào lại rất dai, còn kèm theo một mùi tiêu hồ quá nồng.

Mùi thơm thịt nướng vừa rồi hoàn toàn là dựa vào gia vị, bản chất thịt nướng không ngon miệng lắm.
“Thế nào, mùi vị thế nào?” Tần Vũ nhướng mày một cái, lại chuẩn bị bắt đầu khoe khoang.
“Cũng tạm được.” Lâm Lăng thản nhiên cười, cũng không nhận xét quá nhiều.
“Gì? Cái gì mà gọi là cũng tạm được?”
Tần Vũ lập tức không vui, bĩu môi nói: “Nếu không ngươi tới thể hiện trình độ xem.”
Nhìn vẻ mặt hắn có cảm giác như trẻ con muốn được khen ngợi.
“Tần Vũ, đôi mắt hắn không tiện, ngươi đừng quá nghiêm túc.” Nữ tử tóc xanh lại đột nhiên mở miệng, nói khẽ với Tần Vũ.
Nghe thấy lời này, Tần Vũ mới phản ứng lại, vội vàng cười sửa miệng và nói: “Nói giỡn, bằng không ngươi chỉ huy đi, ta làm.”
“Không cần, một mình ta cũng hoàn thành được.” Lâm Lăng lắc đầu cười nhạt, sau đó đi đến bên cạnh giá nướng.

Thị giác dùng chung với Tứ Bảo, hắn di chuyển chính xác tất cả những miếng thịt trên giá nướng vào trong mâm.
Sau đó tay phải của hắn chợt sờ vào nhẫn trữ vật, lấy ra mấy con cá trắm đen, mỗi con đều rất to béo.
Loại cá này tên là cá Thanh Linh, không phải là loài cá bình thường, chúng chuyên lấy linh thảo làm thức ăn nên chất thịt rất tươi ngon.
Trước đó khi ở dãy núi Ma Thú, hắn phát hiện không ít cá Thanh Linh trong sông nên ra lệnh cho Hỏa Lân Hổ lặn xuống bắt lấy mấy chục con.
Không thể không nói, nhẫn không gian của thế giới này có chức năng chứa đựng quá tuyệt vời, hiệu quả giữ tươi còn ghê gớm hơn tủ lạnh kiếp trước rất nhiều.

Những con cá Thanh Linh đã được làm sẵn rồi đặt trong không gian trữ vật lâu như vậy, giờ lấy ra mà vẫn còn tươi như lúc ban đầu.
Lâm Lăng thầm khen một tiếng, lại lấy ra một bao gia vị tương ớt từ nhẫn trữ vật.
Đây là nước chấm hắn tự pha chế, không chỉ có hương vị độc đáo, hơn nữa rất thích hợp để nướng thịt.
“Muốn nướng cá sao?” Tần Vũ chớp chớp đôi mắt, mang vẻ mặt mới lạ mà nhìn Lâm Lăng.
Ban đầu hắn chỉ nói giỡn, không ngờ Lâm Lăng lại làm thật, hơn nữa có đủ nguyên liệu cả rồi, nhìn có vẻ còn chuyên nghiệp hơn tay gà mờ thường dùng chiêu này để tán gái là hắn.

Nhưng hắn đã sớm ăn ngán cá Thanh Linh này ở tửu lầu, cũng chỉ là nướng chín mà thôi.
Lúc này các nữ tử gồm mỹ nhân tóc xanh cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, có vẻ các nàng cảm thấy kỳ lạ vì sao một người mù lại biết tự nướng cá.
Sau khi quét gia vị lên, Lâm Lăng nhanh nhẹn đặt năm con cá Thanh Linh lên ngọn lửa, chậm rãi quay đều để nướng.
Dưới ngọn lửa, một mùi cá nướng đã bắt đầu lan tỏa ra.
“Hả? Thơm quá ~!”
Lúc này, đôi mắt các nữ tử lập tức sáng lên, rất nhanh đã bị mùi hương này hấp dẫn.
“Ngửi rất thơm, cũng không biết ăn vào như thế nào?”
Thấy thế, Tần Vũ cảm thấy ngạc nhiên, ngửi mùi thơm bay tới mà bụng hắn không biết giữ thể diện cũng vang lên rột rột.
Lôi Mông bên cạnh cũng nhịn không được liếm môi, trực tiếp nuốt nước bọt.
Qua hơn mười phút, rốt cuộc Lâm Lăng cũng ngừng lại.
“Được rồi, ưu tiên cho nữ tử.”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong, sau đó chia ba con cá Thanh Linh đã nướng chín trước cho các nữ tử.
Nữ tử tóc xanh cầm lấy que trúc, cúi đầu nhìn cá nướng trong tay.
Chỉ thấy da cá đã hoàn toàn nướng vàng rụm, không chỉ không bị khét chút nào mà trên đó còn có một lớp dầu trơn chảy xuôi, tỏa ra mùi hương khiến người ta thèm thuồng.
Nhìn thôi đã muốn ăn rồi.
Mỹ nữ tóc xanh khẽ há đôi môi đỏ, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Rắc ~!
Trong khoảnh khắc da cá tiếp xúc đến với hàm răng, lập tức phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Thịt cá tươi rối, trong lúc thong thả cắn nhai, một chút nước thịt chảy ra, lập tức làm vị ngon độc đáo này tràn ngập toàn bộ khoang miệng, lấp đầy mỗi một tế bào trên đầu lưỡi.

Mùi vị tươi ngon khiến cho đôi mắt xinh đẹp của nữ tử tóc xanh đột nhiên sáng ngời.
Ngon, ăn quá ngon!
Chỉ là một con cá nướng mà lại ăn ngon đến như vậy?!
Chỉ cắn một cái mà nữ tử tóc xanh đã không nhịn được thầm kinh ngạc trầm trồ.
“Ôi, ngon quá.”
“Thịt cá nướng trong thơm ngon mang theo chút vị cay, quả thực quá ngon luôn!!”
Đôi mắt hai mỹ nữ tân sinh bên cạnh cũng sáng ngời, xuýt xoa tán thưởng.
“Thật sự ngon như vậy à?”
Tần Vũ lập tức nghi ngờ, vừa rồi ba nha đầu này cũng không lộ ra vẻ mặt khoa trương như vậy lúc ăn thịt nướng của mình.
Hắn lập tức cầm lấy cá nướng, thử cắn một cái.
Con...!Mẹ nó!
Chỉ cắn một cái mà sắc mặt Tần Vũ đã lập tức thay đổi, bỗng trừng lớn hai mắt, tràn đầy khó tin.
Mùi thơm này, hương vị này, đều làm người ta lưu luyến quên cả đường về!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn ăn được cá nướng ngon đến như vậy.

Đối mặt với món ngon này, hắn đột nhiên có một cảm giác dị thường, đó là không nỡ ăn quá nhanh.
Nhưng dưới sự hấp dẫn của món ngon, hắn lại không thể khống chế du͙ƈ vọиɠ muốn ăn mãnh liệt kia.

Trong lòng Tần Vũ hết sức mâu thuẫn, buồn vui đan xen mà ăn sạch toàn bộ cá nướng, tốc độ kia cũng không chậm chút nào.
“Quá đã! Quá suиɠ sướиɠ!”
Tần Vũ liếm liếm nước sốt còn thừa lại trên xương cá, trên mặt tràn đầy biểu cảm chưa đã thèm.
Mà lúc này, Lôi Mông cũng nắm lấy cá nướng, gấp không chờ nổi mà cắn lên.

Sau khi ăn vào một miếng, hắn ta lập tức nhịn không được hô to đã ghiền.
“Lâm Lăng, không...!Lăng ca! Ngươi nhất định phải truyền thụ tuyệt kỹ nướng cá này cho ta!!” Tần Vũ kích động nhìn Lâm Lăng, thậm chí thay đổi cả cách xưng hô.
Mọi người không cần nghĩ cũng biết tại sao hắn lại vội vàng muốn học như vậy, lấy tính cách của Tần Vũ thì tuyệt đối là dùng để sau này tán gái.
Cứ như vậy, sau khi một mớ cá nướng vào bụng, quan hệ của Lâm Lăng và ba mỹ nữ tân sinh cũng không xa lạ như lúc nãy nữa.
Lâm Lăng cũng biết được tên của mỹ nữ tóc xanh từ lời giới thiệu của Tần Vũ, nàng tên là Viêm Tâm Nguyệt.
“Ngươi họ Viêm?” Lâm Lăng quay mặt về hướng mỹ nữ tóc xanh, nhịn không được dò hỏi: “Viêm của vương triều Đại Viêm chúng ta?”
“Đúng vậy.” Viêm Tâm Nguyệt cười khẽ gật đầu, cũng biết trong lòng Lâm Lăng suy nghĩ cái gì.
Nàng cũng không có ý giấu giếm, lập tức nói: “Ta là người trong hoàng thất, con gái thứ ba của Viêm vương.”
Biết được thân phận của Viêm Tâm Nguyệt, Lâm Lăng không khỏi có chút kinh ngạc.

Hiển nhiên hắn cũng không ngờ nữ tử trước mắt lại là một công chúa.
Khó trách khí chất của nàng lại tao nhã cao quý như vậy, vừa rồi đã cảm thấy không giống người thường.
“Tiểu Nguyệt và ta là thanh mai trúc mã, quan hệ rất thân thiết.”
Tần Vũ cười hì hì, đang nói thì muốn duỗi tay ôm lên đôi vai ngọc của Viêm Tâm Nguyệt.
Nhưng giây tiếp theo, một dao động linh lực băng hàn lại đột nhiên dâng trào từ trên người Viêm Tâm Nguyệt, trực tiếp làm văng cái tay hư hỏng của Tần Vũ ra.

Sau đó họ nhìn thấy trên bàn tay Tần Vũ bao trùm một lớp băng sương hơi mỏng.
Có thể nhìn ra được, Viêm Tâm Nguyệt tu luyện linh lực Băng hệ.
“Quan hệ thân thiết cũng không được đụng chạm da thịt.” Viêm Tâm Nguyệt cười hì hì, nghịch ngợm thè lưỡi ra.
“Xem như ngươi lợi hại.” Tần Vũ bĩu môi hừ một tiếng, sau đó trên bàn tay hiện ra một vòng gió màu xanh lá, làm tan đi lớp băng sương kia.
Nhìn thấy hành động giữa hai người, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười.
“Không biết hiện tại tụi Tiểu Dăng có tiến triển gì không?”
Trong lòng Lâm Lăng khẽ dao động, đang muốn xoay người tiến đến phòng ngủ thì Viêm Tâm Nguyệt lại đột nhiên mở miệng gọi hắn lại.
“Lâm Lăng, không ngờ tài nấu nướng của ngươi giỏi như vậy.” Đôi mắt xinh đẹp của Viêm Tâm Nguyệt gợn lên sóng nước, mỉm cười nhìn Lâm Lăng và nói.
“Cũng tàm tạm.” Lâm Lăng cười khẽ, cũng không khoe khoang gì về điều này.
Đối với hắn, nấu nướng cũng chỉ là một kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất, không có gì đáng để khoe ra.
Mà nhìn thấy Lâm Lăng khiêm tốn và ít lời, Viêm Tâm Nguyệt đột nhiên cảm thấy hơi tò mò, rốt cục cuộc sống mù lòa trước kia của Lâm Lăng là như thế nào?
Đặc biệt là khi nàng nhìn chăm chú vào cặp đồng tử xám trắng kia của Lâm Lăng, tuy rằng không sáng ngời, nhưng lại mơ hồ lộ ra sự kiên cường, đau thương, mờ mịt...
Khó có thể tưởng tượng, ánh mắt của một người mù lại phức tạp như thế.
Bất tri bất giác, trong lòng nàng sinh ra cảm giác Lâm Lăng thật thần bí.
Cảm giác này chưa từng xuất hiện bao giờ, cứ như có một sức mạnh kỳ quái lôi kéo nàng đi nhìn trộm mọi thứ về Lâm Lăng.
“Các ngươi tiếp tục đi, hôm nay ta có lĩnh ngộ ở điện Võ Học, muốn trở về phòng nghiên cứu một chút.” Lâm Lăng mỉm cười và nói.
Tiếng nói vừa dứt, hắn cũng dứt khoát xoay người đi về hướng phòng ngủ.
“Còn như vậy nữa thì Lâm Lăng nhất định sẽ biến thành tên cuồng võ, sinh hoạt cũng quá nhạt nhẽo đơn điệu.”
Nhìn Lâm Lăng đi vào phòng ngủ, Tần Vũ âm thầm lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng lẽ cũng vì như vậy mà thê tử mới muốn giải trừ hôn nhân với hắn?”
Nghe thấy lời này, trong mắt Viêm Tâm Nguyệt hiện lên một tia kinh nghi, “Cái gì? Hắn đã thành thân?”
Tần Vũ gật đầu nói nhỏ: “Ừ, theo nguồn tin đáng tin cậy, nửa năm trước Lăng ca bị gia tộc buộc liên hôn và bắt đến Triệu phủ ở rể trong thành Thiên Vũ.”
“Mà trùng hợp là thê tử của hắn cũng ở học viện Thiên Dẫn chúng ta, trong lớp pháp thuật năm nhất.”
“Ồ?”
Biết được thân phận của Lâm Lăng, Viêm Tâm Nguyệt không khỏi có chút kinh ngạc.

Không ngờ người ưu tú như thế lại đến ở rể trong gia tộc khác.
Rốt cục trước kia hắn đã trải qua những trắc trở gì?
Viêm Tâm Nguyệt ngơ ngẩn nhìn về hướng phòng ngủ của Lâm Lăng, càng thêm tò mò về quá khứ của Lâm Lăng.
“Hả? Ta làm sao vậy?”
Đột nhiên, Viêm Tâm Nguyệt chợt ý thức được dị thường của mình, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện lên một vệt ửng đỏ.
Nàng là công chúa vương triều, các thanh niên tài năng tuấn tú luôn xoay quanh bên cạnh, cũng không thiếu người theo đuổi.
Nhưng mà, trước nay Viêm Tâm Nguyệt chưa từng cảm thấy hứng thú với đối tượng nào.

Mà hiện tại, nàng phát giác mình bắt đầu sinh ra chút cảm giác với một người mù.

Cảm giác này khiến Viêm Tâm Nguyệt chưa bao giờ yêu đương cảm thấy rất kỳ diệu...