Chương 43: Người tình bí mật Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, đôi mắt sáng ngời.

Chú Lục không đáng sợ như Dương Tùy Ý nói, cô bé đã hạ gục anh ngay khi vừa bắn, và cô bé không thể tìm thấy bất kỳ cảm giác thành tựu nào.

“Chú Lục, cháu có thể hủy lịch trình đã xếp trước được không?”

Lục Gia Bách nhướng mày, môi mỏng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười xấu xa.

Cô bé đã đi vòng quanh một vòng lớn chỉ để nói về nó.

Thực sự là một cô bé thú vị.

“Không phải cháu đưa chú đơn xin nghỉ phép sao? Coi như chú đã đồng ý rồi đi.”

“Hehe.” Cô bé cười khúc khích, “Cảm ơn ông chủ, sau này cháu nhất định sẽ làm việc chăm chí, phấn đấu trở thành cây đẻ tiền nhiều nhất Lục Thị.”

“…” Anh có cần dựa vào con gái để kiếm tiền cho anh không?

Buổi tối, ánh đèn sáng nhòa.

Bên trong biệt thự của họ Dương càng sáng hơn ban ngày.

Người ta cho rằng cô hai nhà họ Dương đã sinh hoàng tử cho nhà họ Lục nên mọi người thuộc mọi tầng lớp trong danh nhân đều ra mặt cho nhà họ Dương. Một bữa tiệc sinh nhật nhỏ quy tụ gần như toàn bộ những người quyền cao chức trọng trong chính trị của Hải Thành.

Những nam nữ thanh niên mặc vest, đi giày da và váy có thể nhìn thấy khắp nơi trên sân thượng rộng mở, đẩy cốc và đổi cốc, rất sôi động.

Dương Tâm bước vào từ phía sau, chính xác mà nói, cô đi vào từ sân sau qua bức tường.

Cô đến nhà họ Dương lần này không phải để Dương Thành cải chính danh phận, cũng không phải để nịnh ông ta trả lại thân phận cô chủ nhà họ Dương cho cô.

Cô chỉ muốn tìm Dương Nhã và đích thân hỏi sự thật về cái chết của mẹ cô.

Đi ngang qua khu vườn sau vắng vẻ, cô lần mò vào tận nhà chính.

Bên ngoài rất sôi động thu hút hầu hết mọi người, mặt khác khu này có vẻ hơi yên tĩnh.

“Cô cả, chính là cô sao?”

Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên sau lưng, buộc Dương Tâm phải dừng lại.

Không quay đầu lại, mắt cô bắt đầu đỏ bừng.

Dưới ánh trăng, một bóng người run rẩy đang từng bước đến gần nàng, người đi qua còn đang thì thào nói: “Là cô cả kìa, chắc chắn là cô cả, tôi chăm cô ấy lớn, sao tôi có thể nhận nhầm người được?”

Dương Tâm đột nhiên xoay người, nhìn về phía bà lão đã đi tới hắn hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói: “Bà Cù, là cháu, cháu là Dương Tâm.”

Sau khi bên kia được xác nhận, toàn thân bà bắt đầu kịch liệt run rẩy, bà run rẩy nâng cánh tay lên, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Dương Tâm.

“Thực sự là cô cả rồi. Nhìn thấy cô còn sống khỏe mạnh, tôi cũng yên tâm.”

Dương Tâm hít sâu một hơi, sau khi đè nén đau đớn trong lòng, thấp giọng hỏi: “Bà Cù, bà có biết Tôn Bích Như bây giờ đang ở đâu không?”

Bà lão trở nên cứng ngắc, như nghĩ đến điều gì, nhanh chóng vươn tay đẩy cô về phía cửa sân sau.

“Thưa cô, cô không nên về. Phu nhân và cô hai đã bày sẵn một cái bẫy. Lúc đầu, tôi không biết họ sẽ đối phó với ai. Bây giờ khi nhìn thấy cô, tôi có lẽ đã đoán được điều đó. Đi, cô mau đi đi, tránh đường bọn họ đi ra, đưng để mình rơi vào cảnh nguy hiểm.”

Dương Tâm cười nhạt nhìn bà một cái, ấm áp nói: “Bà Cù, cháu không phải cái bình hoa bị chà đạp bảy năm trước nữa rồi, cháu của hiện tại, chỉ e bọn họ không tìm tới cửa nhà, mà sợ bọn họ không tìm cháu, Tôn Bích Như đâu ạ? Bà ta đang ở đâu?”

Bà lão thấy cô bình tĩnh, khuôn mặt nở một nụ cười tự tin, lòng thầm nhẹ nhõm.

Cô cả quả nhiên khác bảy năm trước, hành động của cô cả có một sự uy nghiêm vô hình, khiến người ta không thể bỏ qua.

“Chắc phu nhân đang tiếp đãi khách ở phía trước, lát nữa sẽ không đến sân sau.”

Dương Tâm hơi nhíu mi, trầm mặc một lát mới nói: “Cháu đi tìm bà ta trước, bà Cù, sau khi xong việc cháu sẽ ôn lại chuyện cũ với bà nhé.”

“Được được, cô cẩn thận nhé, đừng trúng bẫy của mẹ con họ.”

“Vâng.”

Sân trước thoáng đãng đông đúc và náo nhiệt.

Tôn Bích Như đang đứng trong khu trái cây trò chuyện với một vài quý cô.

“Bà Giang thật sự càng ngày càng trẻ ra, cả người khí thế bừng bừng. Có phải chuyện tốt giữa cô hai và anh Lục đang đến gần không?”

“Còn phải đoán à? Chắc chắn là vậy rồi. Cô hai rất được lòng bà Lục, sinh hạ hoàng tử cho nhà họ Lục. Sớm muộn gì cuộc hôn nhân này cũng sẽ xảy ra.”

“Tôi đã nói, chị gái già à, khi con gái của chị kết hôn với nhà họ Lữ và trở thành người thân của nhà họ Lục, đừng quên chị em già chúng tôi nhé. Đến lúc ấy còn phải nhờ con rể chị chiếu cố trên thương trường đấy.”

“Đúng, đúng, đúng, ở đất Hải Thành này, chỉ cần tổng giám đốc Lục nói một tiếng là được, chị gái nhận cậu ấy làm con rể, đừng quên nói vài câu tốt về chúng tôi nhé.”

Một câu nịnh nọt khiến Tôn Bích Như cười không ngậm được miệng.

Có trời mới biết có một tài năng trẻ như Lục Gia Bách làm con rể là một đặc ân, và chỉ có bà ta mới được hưởng vinh dự này trong toàn thể quý phụ Hải Thành.

“Tất cả đều là chị em. Tôi có thể giúp là chuyện đương nhiên. Khi đứa con gái lớn bị đuổi khỏi nhà trở về, thì…”

Bà ta chưa kịp nói hết lời thì mấy bà xung quanh đã vội đồng thanh: “Chị già đừng lo, chúng tôi nhất định sẽ kể hết những việc xấu xa mà nó đã làm hồi đó, để nó mất mặt, ở đâu thì về đó luôn.”

Tôn Bích Như mỉm cười hài lòng.

Lúc này, một người giúp việc trung niên bước ra, ghé vào tai Ôn Nhiễm thì thầm vài câu.

“Cô ta ở đâu?”

“Thưa bà, ở phòng chờ ạ.”

“Được rồi, tôi đi qua ngay.” Lời nói vừa dứt, bà ta nhướng mắt nhìn những người phụ nữ xung quanh, nhẹ giọng nói: “Có chuyện cần giải quyết. Tôi đi trước đây. Mọi người ăn chơi tự nhiên nhé.”

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng, bà ta đã xoay người rời đi, với thái độ kiêu ngạo.

Sau khi nhìn bà ta rời đi, một quý phụ nhấp một ngụm chế nhạo: “Cầm lông gà làm mũi tên, còn không soi gương xem mình như thế nào, tiểu tam dựa vào con gái ngoài giá thú chiếm tổ, nếu không phải con gái của bà ta dùng bùa ngải sinh con cho nhà họ Lục, làm sao bà ta có thể có chỗ đứng trong giới quý tộc Hải Thành này? “

Một người khác thở dài nói: “Hết cách. Một người giàu sang cả họ được nhờ. Con gái bà ta có thể hình, lại mắn đẻ, ngủ với cậu Lục kia một đêm mà đã sinh được người thừa kế. Chỉ dựa vào hai điểm này, cũng đủ khiến bà ta kiêu ngạo.”

“Ôi, tự hào cái gì? Sinh con trai thì sao? Đã bảy năm rồi, tôi chưa thấy nhà họ Lục đề cập tới chuyện hôn nhân. Chỉ cần cô ta chưa lấy chồng một ngày, thì cô ta vẫn chỉ là tình nhân bí mật thôi. “

Ngay khi Tôn Bích Như bước vào phòng khách, một phụ nữ ăn mặc lộng lẫy chào đón bà ta.

“Ôn Như, bà đến rồi à.”

“Tú Hoa, mặt bà sao vậy? Ai đánh bà?”

Diêu Tú Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Bị tên khốn kiếp Lục Giang Hà đánh. Ở bên ngoài nuôi tiểu tam. Năm mươi tuổi đầu rồi còn đi câu dẫn tiểu hoa đán mới 20 tuổi. Tôi chạy đi tìm ông ta để nói lý lẽ, ông ta đánh tôi luôn, và dọa sẽ ly hôn với tôi và cưới ả tiểu hoa đán đỏng đảnh đó về nhà, Bích Như, bà phải giúp tôi, giúp tôi.”