Mộ Như Yên dần dần có chút mê say mà ôm lấy Hạo Thiên lưng.


Trong xe hương diễm kích thích chỉ số không ngừng tăng vọt.


.......................................!
Hạo Thiên hai tay nhiệt tình mà xoa bóp mông nàng , qua một lớp váy làm hắn không cảm nhận được chân thật , thế là hắn đưa tay vén lên váy nàng.

Nhưng ngay sau đó phát hiện bên trong còn một lớp quần thật dầy nữa.

Nhớ tới lúc đi Mộ Như Yên là mặc quần giả váy , trong lòng có chút ghi hận người thiết kế.


Bàn tay loay hoay một chút , sau đó thành công tìm kiếm được cái kia cúc quần.


Đang muốn tiến thêm một bước hành động thời điểm , Mộ Như Yên bỗng nhiên bắt lấy tay hắn.

Hai người môi cũng rời môi.


Mộ Như Yên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng , lắc lắc đầu nhìn hắn , nói :
- Ta không muốn ở chỗ này.


Nàng là vừa rồi bừng tỉnh.

Sau đó vôi vàng ngăn cản hắn.


Chính bản thân mình mặc dù rất yêu thích Hạo Thiên , cũng không phản cảm nam nữ loại chuyện này , nói đúng ra nàng còn có chút chờ mong.

Nhưng mà chính nàng lại không muốn ở tại chỗ này đem lần đầu cho hắn.


Đây là ở trong xe a , hơn nữa lại là ban ngày ban mặt trong bãi đỗ xe.


Hạo Thiên cũng cưỡng ép chính bản thân mình tỉnh táo.

Đè ép lại trong lòng nguyên thủy dục vọng , hướng về phía Mộ Như Yên nói một câu xin lỗi , sau đó hắn đi ra khỏi xe.


Đứng ngoài xe , Hạo Thiên trong lòng như có điều suy nghĩ.

Vừa rồi bản thân mình giống như mất khống chế.


Hắn thừa nhận Mộ Như Yên rất xinh đẹp , nhưng chính bản thân từ khi nào định lực thấp như vậy rồi ?
Hạo Thiên ở bên ngoài xe suy nghĩ , mà ở trong xe Mộ Như Yên lúc này cũng nhìn hắn bóng lưng trầm mặc.

Trên người quần áo lộn xộn nàng cũng không có chút ý tứ nào muốn sửa lại.


Ta từ chối hắn.

Hắn có phải hay không là tức giận nha ?
Đây là Mộ Như Yên trong lòng suy nghĩ.


..............................................!
Bên ngoài Hạo Thiên vẫn đang trầm tư suy nghĩ.


Chính mình từ khi nào trở nên háo sắc như vậy rồi ?
Ngay tại lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ , bỗng nhiên khục khục tiếng ho khan đánh thức hắn.


Đưa ánh mắt nhìn sang , chỉ thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ.

Tuổi tác ít nhất bảy mươi.

Ông lão cầm trong tay một cái đài phát thanh dạng nhỏ , tay chống gậy gỗ , chậm rãi lướt từng bước từng bước đi vào nhà để xe.


Đài phát thanh nhỏ lúc này vang lên một bài hát.

60 năm cuộc đời.


Anh ơi có bao nhiêu? 60 năm cuộc đời
20 năm đầu, sung sướng không bao lâu
20 năm sau, sầu vương cao vời vợi
20 năm cuối là bao

Ơ là thế! đời sống không được bao
Ơ là bao! đời không lâu là thế
Ơ được bao năm sống mà yêu nhau
Anh ơi có bao nhiêu 60 năm cuộc đời
Khi xa anh rồi em biết yêu thương ai
Nên khi yêu nhau thì yêu cho trọn đời
Anh ơi ta sống được bao.


Nghe được bài hát này , Hạo Thiên trong đầu vốn dĩ bao nhiêu suy nghĩ hiện tại liền thông suốt.


Đúng nha , cuộc đời của con người được bao nhiêu năm.

Hiện tại còn trẻ nếu như cứ gò bó mình lời nói , sau này về già chắc chắn sẽ để lại tiếc nuối.


Háo sắc thì làm sao ? Mất khống chế với bản thân thì sao ? Ta chỉ là yêu thích mỹ nữ , háo sắc với mỹ nữ.

Thế giới có nam nhân nào không như vậy , họ ngược lại là che che giấu giấu , ta chỉ là thẳng thắn hơn một chút , thành thật hơn một chút mà thôi.


Ta chỉ là sống theo những gì bản thân mình mong muốn mà thôi.


Suy nghĩ thông suốt sau đó , Hạo Thiên quay trở lại xe.

Lần này hắn ngồi vào ghế lái vị trí.


- Đại mỹ nữ , chúng ta tiếp đó đi đâu ?
Mộ Như Yên liếc mắt nhìn Hạo Thiên , thanh âm có chút không xác định hỏi :
- Hạo Thiên ngươi không tức giận ?
- Tức giận ? Ta tại sao phải tức giận ?
- Bởi vì ta ...!
Mộ Như vậy thanh âm ngượng ngùng , không biết như thế nào mở miệng.


- Là ta quá nóng vội.

Tốt , không nói cái này.

Ngươi muốn đi đâu tiếp theo ?
.......!
...............................................................!
Hạo Thiên trở về nhà đã là trời tối thời điểm.


Vào tới cửa đã thấy trong phòng bếp Lý Minh Nguyệt thơm nức đồ ăn , nàng còn đang hát cái bài hát gì đó.


Xem ra cô nàng này hôm nay tâm trạng không tồi.


Nhẹ nhàng đi vào phòng bếp , hắn như kẻ trộm vậy , nhẹ nhàng linh hoạt , không để Lý Minh Nguyệt phát hiện.


Hạo Thiên đứng ở phía sau nàng , lặng lẽ vươn hai tay ôm chặt lấy nàng.


A.

.

.

!
Lý Minh Nguyệt bị hù hồn cũng bay mất , ý nghĩ đầu tiên là bản thân bị cái người xa lạ ôm lấy.

Như vậy tình huống là mình có thể bị cưỡng hiếp ?
Lý Minh Nguyệt hoảng sợ , nàng liều mạng giãy dụa , chỉ bất quá nàng còn chưa kịp hô to cứu mạng thì một cái tay ngăn chặn miệng nàng.


Hạo Thiên vốn dĩ đùa giỡn một chút , không nghĩ tới nàng phản ứng như vậy lớn , vội vàng vội vàng nói :
- Là ta a , bảo bối.


Thẳng đến thanh âm quen thuộc vang lên , Lý Minh Nguyệt đình chỉ giãy dụa.

Thần sắc cũng hoà hoãn lại.


Gặp Lý Minh Nguyệt không tiếp tục kêu sợ hãi , Hạo Thiên buông lỏng tay ra.



- Ngươi ....!ngươi làm ta sợ muốn chết , ngươi biết rõ ta vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi sao?
Nhìn thấy thật sự là Hạo Thiên , Lý Minh Nguyệt từ sợ hãi , hoảng sợ biến thành ủy khuất , tức giận đến khóc , sắc mặt của nàng đều có chút tái nhợt , nước mắt cũng đã tràn ra khóe mắt.


Nếu như không phải Hạo Thiên , nàng vừa rồi tuyệt đối sẽ cùng đối phương liều mạng , coi như mất đi tính mạng cũng sẽ không thể cho đối phương đạt được ý đồ xấu.


Sao lại nói ý đồ xấu đây ? Đơn giản bởi vì trời thì tối , người lạ tự tiện xâm nhập vào nhà ngươi , lại ôm chầm lấy ngươi , như vậy không phải trộm cướp cũng là dâm côn.


Chỉ cần vừa nghĩ tới nếu như chính mình bị người cưỡng hiếp , không sạch sẽ , Lý Minh Nguyệt cảm giác chính mình mất hết can đảm đối mặt với Hạo Thiên.


Nhìn xem Lý Minh Nguyệt sắc mặt tái nhợt , Hạo Thiên cũng biết rõ vừa rồi thật hù doạ sợ nàng.


Bất đắc dĩ cười cười , Hạo Thiên tranh thủ thời gian dỗ dành Lý Minh Nguyệt , cũng ở nàng trên gương mặt nước mắt hôn sạch sẽ.


- Sau này không cho phép như vậy doạ ta.


Ở Hạo Thiên cật lực dỗ dành , Lý Minh Nguyệt không lâu sau đó cũng trở lại bình thường.

Nàng u oán nhìn hắn liếc mắt.


Lý Minh Nguyệt cô nàng này bị hắn khai phát qua về sau , là càng ngày càng đẹp , thân hình cũng càng lúc càng đầy đặn , nóng bỏng.


Nắm vuốt Lý Minh Nguyệt trắng như tuyết cái cằm , tại nàng dưới ánh mắt , cúi đầu xuống hôn một cái.


Ô.

.

.


Lý Minh Nguyệt cảm giác ngọt ngào cực kỳ , nàng hai tay vòng qua ôm lấy Hạo Thiên cổ , tích cực đáp lại.


Gần một phút sau đó hai người mới tách ra , Lý Minh Nguyệt nhớ tới gì đó , trừng mắt nhìn Hạo Thiên , nói :
- Bại hoại ngươi thả ta ra.

Ta còn đang nấu cơm đâu.


Hạo Thiên cười cười nói :
- Tốt a.


Mặc dù nói như vậy , nhưng hắn lại không chút nào tránh ra ý tứ.

Ngược lại hai tay ôm eo nàng càng chặt.


- Aaaa ngươi mau buông tay nha.

Nếu không tối nay không có gì ăn.


- Ta ăn ngươi là đủ no rồi.


Được rồi , Lý Minh Nguyệt thật sự là bắt Hạo Thiên không có cách nào.

Nàng cố hết sức xoay xoay người , đưa lưng về phía hắn , tiếp tục chính mình nấu ăn công việc.


Hạo Thiên cứ như vậy đứng phía sau ôm lấy Lý Minh Nguyệt , cằm tựa vào trên vai nàng.

Thỉnh thoảng lại ở bên tai nàng trêu đùa vài câu , khiến Lý Minh Nguyệt cười vui không ngừng.


Hai người cứ như vậy trải qua một cái ấm áp ngọt ngào thời gian.


............................................!
- Hạo Thiên , sắp tới nghỉ hè ngươi ý định thế nào ?
Lý Minh Nguyệt ngồi trong lòng Hạo Thiên , tay gọt vỏ quả táo , hỏi.



- Sắp nghỉ hè rồi ?
- Ngươi không biết ? Lớp ngươi chủ nhiệm không thông báo ?
- ...!
Hạo Thiên đúng là thật không biết.

Lên lớp thời gian hắn ngoại trừ ngủ ra thì vẫn là ngủ , nào có biết cái này.


Từ ngày cùng Liễu Tình Tư về nhà sau , hắn lên lớp thời gian càng không kiêng nể gì cả.

Bất chấp giờ giấc , môn học ...!Chỉ có ngủ.


- Vậy bảo bối ngươi có ý định gì ?
- Ta ...!Ta cùng ba mẹ về quê.


- Về quê ?
Hạo Thiên nheo mắt lại hỏi.

Theo hắn nhớ được thì Lý Minh Nguyệt là Thành đô người.


Lý Minh Nguyệt đút cho hắn một miếng táo , nói :
- Ta vốn dĩ cũng không phải Thành đô người.

Ba ta còn trẻ có chút tiền lên mua nhà ở Thành đô.

Hiện tại bởi vì bệnh tật cho lên đã bán.

Khỏi bệnh tất nhiên là phải về quê sống nha.


- Ồ.


Hạo Thiên ồ một tiếng.

Sau đó nhớ tới điều gì , liền hỏi :
- Bảo bối ngươi định về quê tới hết nghỉ hè.


- Đúng nha.


- Không được.


Hạo Thiên quả quyết phản đối.


Nói đùa , hắn làm sao có thể thả nàng chạy thời gian dài như vậy.

Ba tháng a , hắn ôm ai ngủ , ăn uống ai lo liệu ....!
- Tại sao lại không được ?
- Ba tháng quá dài.


- Ngươi chiếm hữu ta lâu như vậy , hiện tại khó khăn lắm mới có thời gian ở cùng ba mẹ.

Ba tháng thời gian ngươi cũng nói dài ?
Lý Minh Nguyệt trợn mắt nhìn hắn.


Hạo Thiên càng như vậy dính lấy nàng nàng càng vui vẻ , nhưng mà dù sao nàng cũng có ba mẹ nha.

Không thể quanh năm không về nhà được.


- Ta không biết.


Hạo Thiên chơi xấu , nói :
- Nhiều nhất mười ngày.

Mười ngày sau đó ngươi phải trở lại.


- Hai tháng.

Hai tháng sau ta nhất định sẽ trở lại bên cạnh ngươi.


- Nha Lý Minh Nguyệt , ngươi gan lớn rồi đúng không.

Không nghe lời chủ nhân nữa rồi.

Đừng quên ta còn có cái kia tờ giấy.


Lý Minh Nguyệt ánh mắt u oán nhìn hắn.

Tên này hiện tại còn lấy lúc trước cái kia giao dịch ra uy hiếp nàng ?
- Bại hoại , ngươi tin hay không ta về quê sau đó không lên nữa ?
- Aaaa ...!Ngươi định cho ta đội mũ ? Giả bộ về quê sau đó cùng nam nhân bỏ chốn ?
- Im miệng.


Ngươi nói cái gì đâu.

Ai cho ngươi đội mũ.

Ta trong lòng chỉ có thể có ngươi một cái nam nhân , vừa nghĩ tới nam nhân khác liền có chút buồn nôn , đặc biệt ghét bỏ.


Lý Minh Nguyệt tức giận nói.


Hạo Thiên kinh ngạc nhìn nàng.

Nhìn nàng phản ứng không chút nào giống giả bộ , trong lòng bị vui sướng lấp đầy.

Hắn thầm nghĩ , không uổng công ta ngày đêm " thương " ngươi.


- Thật?
- Ừm!
Lý Minh Nguyệt gật gật đầu.


Hạo Thiên cố nén vui vẻ xúc động , hắn hít sâu một hơi , sau đó làm bộ thở phì phò tức giận.


- Hạo Thiên , ngươi không sao chứ !
- Không có việc gì!
- Ngươi lừa gạt quỷ đâu.


- ....!
- Ngươi rốt cuộc làm sao ? Ta làm ngươi tức giận rồi ?
- ...!
Thấy hắn vẫn không nói gì.

Lý Minh Nguyệt tung ra bản thân mình đòn sát thủ.

Nũng nịu kêu lên
- Lãooo cônggg.


Lý Minh Nguyệt tiếng hô này khiến Hạo Thiên trong lòng mềm nhũn.

Hắn không biết bao nhiêu lần thất bại dưới sát chiêu này của nàng.


Hạo Thiên cắn răng nhịn xuống , sau đó vẻ mặt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi , hỏi :
- Ngươi ở cùng với ta, vì sao lại nhớ tới nam nhân khác?
Lý Minh Nguyệt vẻ mặt oan uổng , nói :
- Ta nào có!
- Chính ngươi vừa nói a , nghĩ tới nam nhân khác liền buồn nôn, kháng cự.

Đây không phải là ngươi nghĩ tới nam nhân khác ?
Lý Minh Nguyệt không có nói gì , cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn.

Một phút sau nàng nước mắt bắt đầu chảy xuống.


Hạo Thiên cái này hoảng a.

Hắn chỉ đùa cợt một chút , không nghĩ tới nàng phản ứng lớn như vậy.

Trực tiếp khóc ?
- Bảo bối , ngươi đừng khóc.

Ta chỉ giỡn chút xíu.

Bảo bối.


Hắn không nói còn đỡ , vừa nói lên Lý Minh Nguyệt liền oà lên khóc lớn.

Nước mắt như mưa.


Bởi vì bị Hạo Thiên ôm chặt lấy , Lý Minh Nguyệt là không thể cử động được người.

Nàng hai tay bùm bùm mà đánh lên lưng hắn.

Thanh âm nức nở , đứt quãng không thành tiếng , nói :
- Có ngươi ....!như thế đùa giỡn sao ? Người ta cái gì cũng cho ngươi ....!vì ngươi liêm sỉ ....!cũng không cần , ngươi còn nói như vậy ta.


Lý Minh Nguyệt không phải là một cái hư hỏng nữ sinh.

Nàng lần đầu tiên cho hắn , tâm cũng cho hắn.

Bình thường càng là vứt bỏ tự tôn cùng xấu hổ mà mặc những cái kia thiếu vải quần áo.


Vì để thoả mãn hắn yêu thích , nàng cái gì không làm qua ? Thậm chí lần trước ban ngày ban mặt , ngay ở sau nhà bể bơi cùng hắn bạch nhật tuyên dâm.


Hiện tại bị hắn trò đùa như vậy , nàng làm sao không ủy khuất cho được.