Trương Nhất Manh khó mà có được nghiêm túc, "Giai Giai, cậu đừng tự xem nhẹ bản thân.
mình, cậu vẫn luôn rất tốt, rất ưu tú, cậu phải tin vào chính bản thân mình, nhưng mà..."
Ninh Giai Kỳ nâng mắt nhìn cô, chờ đợi câu tiếp theo.
Trương Nhất Manh cười một cái "Nhưng mà cậu thích Cảnh Nhược Đông thích lâu như vậy bây giờ anh ấy mới phản ứng, cậu không nên vội vàng.
Cậu xem, anh ấy nói thích cậu, sao cậu phải Vội vàng lập tức qua đó kia chứ."
".....Vậy nên."
"Vậy nên cậu liền phải câu dẫn anh ấy, làm dục vọng nổi lên gần thì không gần xa cũng chẳng xa, đến khi lòng anh ấy ngứa ngáy nhịn không được, khóc lóc cầu xin cậu, cậu hãy đồng ý anh ấy."
Khoé miệng Ninh Giai Kỳ khẽ giật giật, "Cậu đang nói cái gì vậy..."
"Tớ nói đều là chân lý! Này, có thể cậu không tin." Trương Nhất Manh chỉ chỉ vào trán cô nói "Anh ấy không phải đang bị thương sao, cậu đấy,
bên anh ấy mà lắc lư, nhưng mà không cần tỏ thái độ, trêu chết anh ấy."
Ninh Giai Kỳ "Như vậy, có được không?"
Trương Nhất Manh "Được chứ, cho anh ấy biết cậu không có anh ấy cũng không sao, cậu giúp anh ấy, cứu anh ấy không phải vì thích anh ấy, hiểu không."
"....."
Sau khi gặp mặt Trương Nhất Manh, Ninh Giai Kỳ bắt xe quay về căn hộ.
Đẩy cửa đi vào, trong phòng rất tốt, rèm cửa không được kéo ra, đèn cũng không bật.
Ninh Giai Kỳ thay đổi dép lê, đi vào phòng khách mới phát hiện, trên ghế sô pha có một người đang nằm.
Cảnh Nhược Đồng người cao chân dài, chiếm toàn bộ số pha.
Một mảng yên lặng, trong lòng Ninh Giai Kỳ căng thẳng, vội ngồi xổm xuống bên cạnh anh.
"Anh? anh Nhược Đông?" Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Ninh Giai Kỳ vội vàng vươn tay đặt lên trán anh, tuy nhiên, khi cô vừa đặt tay lên trán đã bị anh đè xuống.
Ninh Giai Kỳ hoảng sợ, liền thấy người đàn ông vốn đang ngủ chậm rãi mở mắt, anh không nói lời nào, đôi mắt anh như một vũng nước sâu, sâu
không thấy đáy.
Ninh Giai Kỳ "Anh không sao chứ, em nghĩ anh..."
"Tại sao lại trở về." Cảnh Nhược Đông mở miệng, giọng nói có chút khàn.
Ninh Giai Kỳ nghi hoặc "Em không trở về, vậy vết thương của anh phải làm thế nào."
Cảnh Nhược Đông sửng sốt một chút, nhíu mày nói "Ngày hôm qua tôi đã nói, em cũng không ngốc, hôm nay cũng không cần ngốc."
Ninh Giai Kỳ rút tay ra, đứng dậy "Em ngày hôm qua chưa trả lời anh, em cũng không nói em không muốn ở lại."
Cảnh Nhược Đông trầm mặc, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Ngay khi ánh mắt anh trở nên nghiêm túc, Ninh Giai Kỳ liền sinh ra ảo giác như thể cô đã làm sai chuyện gì, trong lòng cô hoang mang rối loạn, vội lùi lại một bước, đổi chủ đề "Cái kia, anh ăn rồi sao."
Cảnh Nhược Đông ngồi xuống "Chưa."
Ninh Giai Kỳ kinh ngạc "Đã hai giờ rồi anh còn chưa ăn sao? Em đi đến phòng bếp xem có gì để ăn không."
Nói xong, cũng không đợi Cảnh Nhược Đông
trả lời, vội vàng đi về phía phòng bếp.
Quả thật Cảnh Nhược Đông từ lúc tỉnh dậy vẫn chưa ăn cơm, anh từ trong phòng ngủ đi ra nhìn căn phòng trống vắng, nghĩ rằng cô sẽ không trở lại.
Chuyện ngày hôm qua, trong lúc xúc động, anh đã làm cô sợ.
Anh vẫn luôn để cô có sự lựa chọn, anh cũng luôn nghĩ, mặc dù cô có người mình thích anh sẽ không quấy rầy, phá hỏng.
Anh sẽ từ từ dụ dỗ, đối xử với cô thật tốt, dẫn cô rơi vào bẫy mà anh đã sắp đặt.
.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.