Sáng hôm sau, Lý Thiên Nguyệt ngủ đến giữa trưa mới dậy.

Ngồi dậy sờ trán xem thì thấy đã đỡ rồi nhưng chắc triệu chứng cảm mạo vẫn còn.

Từng bước đi xuống giường thì bỗng cô khựng lại như nhớ ra điều gì.

Mạc Thiên Nhật Dạ có ngủ ở đây không?
Đang suy nghĩ xem thì có tiếng nói từ ban công vội vào.

Em thức rồi à?
Giọng nói vừa lạnh lùng xen lẫn dịu dàng trầm ổn vang lên.

" Vâng em thức rồi"
Mạc Thiên Nhật Dạ đi vào trong cẩn thận khóa cửa lại rồi bước đến bên cạnh Lý Thiên Nguyệt.

" Em thấy trong người đỡ chưa?" vừa hỏi anh vừa sờ trán của cô.


Bàn tay lạnh lạnh ấm ấm của anh vừa đặt lên trán cô thì tim đã đập loạn nhịp không biết sao có thể ngừng lại.

" Dạ cũng đỡ rồi"
Nếu Mạc Thiên Nhật Dạ đang đứng ở đây chắc là tối hôm qua anh đã giữ đúng lời hứa về phòng ngủ rồi.

" A! mà sao anh không đi làm à?"
" Không trong công ty không có gì để làm"
Mạc Thiên Nhật Dạ chắc đùa cô chắc một công ty như thao tóm mọi công ty dù lớn hay nhỏ trên đất nước rộng lớn này mà Tổng giám đốc công ty này lại nói hôm nay không có việc làm à
Không để Lý Thiên Nguyệt hỏi thêm điều gì Mạc Thiên Nhật Dạ nói tiếp " Hôm nay em muốn ăn gì để anh nói quản gia nấu cho"
" Uhmm! ăn gì cũng được miễn sao anh cùng ăn với em là được"
Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn với khuôn mặt vô cảm đó nói tiếp " Vậy em đi vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn cùng anh" ba chữ cuối theo như cô nghe thì anh cố ý nhấn mạnh hay gì đấy.

" Vâng"
Hai mươi phút sau Lý Thiên Nguyệt đi xuống nhà với bộ đồ vô cùng thanh lịch gọn gàng.


Vừa đi xuống đã thấy một bàn những món ăn sáng mà cô yêu thích rồi.

Nhưng có lẽ đây chỉ là làm theo những món yêu thích của Lý Thiên Nguyệt thật thôi còn mình chỉ trùng hợp có gu ăn như thế thôi.

Đúng là mình chỉ là đồ giả sao xứng với hàng thật chứ.

Thấy Lý Thiên Nguyệt đang đứng trân một chỗ quản gia lại chỗ cô nói " Bà chủ ơi sao người không lại bàn ăn để ăn sáng ạ?"
Giọng nói của quản gia như đưa cô về thực tại.

Dù cô có là kẻ thay thế hay không bây giờ cũng chả quan trọng nữa chuyện trước hết cô phải làm là khiến Mạc Thiên Nhật Dạ yêu cô để dễ dàng trong kế hoạch của cô.

Ngồi trên bàn ăn cô nhanh chóng cầm lấy cốc nước nóng húp một ngụm để ấm cổ.

Mạc Thiên Nhật Dạ đang định lại chỗ bàn ăn thì tiếng của người giúp việc vang lên " Ông chủ có người điện "
" Được tôi biết rồi"
Mạc Thiên Nhật Dạ bước lại chiếc cầu thang bằng đá hoa cương, chiếc điện thoại bàn được đặt trên bàn trà,Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh nhạt nói "Ai là người điện vậy?"
Người giúp việc đứng bên cạnh cung kính nói " Là điện thoại của cô Thiên Như ạ"
Mạc Thiên Nhật Dạ dừng chân, nhìn đăm chiêu chiếc điện thoại hỏi " Tại sao cô ta lại điện?"
Người giúp việc giải thích" Dạ là hôm qua cô Thiên Như điện vào điện thoại bàn hỏi bà chủ ở đâu mà không nghe máy của cô ấy, thấy thắc mắc tại sao điện thoại bà chủ cô Thiên Như lại không điện được nên tôi nhanh miệng nói là do bà chủ đang bị bệnh, rồi cô Thiên Như lại hỏi ông chủ có ở nhà không thì tôi nói hôm nay ông chủ ở nhà để chăm bà chủ thì cô Thiên Như đòi gặp ông chủ ạ"
Mạc Thiên Nhật Dạ không để phí một giây nào của mình nhanh chóng nói như cố ý nói cho người đầu dây bên kia nghe " Tôi không nghe điện thoại! Nếu cô ta muốn quan tâm đ ến sức khỏe của Thiên Nguyệt thì tự mà điện còn không thì thôi có tôi lo cho cô ấy rồi không cần người thứ hai!".