Cô ta hâm mộ, ghen tị, hận! Rồi
lại không thể làm gì.

Có một người bạn trai nhiều tiền cho Vương Tuyết làm chỗ dựa, cô ta còn đấu với Vương Tuyết thế nào được nữa?
Khi Linh Linh rót rượu, Vương Tuyết đột nhiên mở miệng nói.

“Linh Linh, không ngờ cô ngồi lên chức vị quản lí là đổi bằng thân thể của mình, cô đang làm gì thế, có đáng giá hay không?
Trước kia Vương Tuyết nhìn thấy Linh Linh, cô luôn luôn tự ti, luôn có cảm giác không bằng Linh Linh, nhưng từ giờ trờ đi, cô
không còn cảm giác này nữa.

Hơn nữa, trải qua chuyện vừa rồi, cơn tức trong lòng cô cũng đã tan thành mây khói.

Lâm Vân cũng mờ miệng nói: “Một người lấy thân thể đổi lấy chức quản lí, còn thường lấy ra khoe khoang với người khác, đúng là không biết mặt dày cỡ nào.

Linh Linh nghe xong, xấu hổ đỏ mặt, hận không thể tìm cái lỗ trốn vào, cảm giác ưu việt trước mặt Vương Tuyết của cô ta đã mất từ lâu rồi.

“Linh Linh, hôm nay chỉ cho cô chút khiển trách nho nhỏ, sau khi cô về nhớ nói cho mẹ biết, sau này hai mẹ con các người còn dám châm chọc khiêu khích Vương Tuyết, tôi có thể cam đoan cả nhà hai người xong rồi!” Lâm Vân nheo mắt nói.

“Tôi… tôi biết rồi.

” Giọng Linh Linh có hơi run rẩy, gật gật đầu.


Cô ta biết, một người có thẻ VIP kim cương hãng buôn kia, muốn đối phó cô ta rất dễ dàng, cho nên từ nay về sau, dù cho cô ta 100 lá gan, cô ta cũng không dám đi trào phúng Vương Tuyết.

Sau khi rời khỏi quán bar.

Trên mặt Lâm Vân và Vương Tuyết đều hơi hồng.

Ngày thường, hai người cũng không uốn rượu, nhưng vừa nãy ở quán bar, hai người uống Louis XIII và Lafite gần hết.

Đương nhiên lúc tính tiền, Vương Tuyết cũng không nhìn thấy hóa đơn, cô không biết rượu này đặt đến mức nào, nếu không chỉ sợ là cô cũng chẳng dám uống.

Lâm Vân vây taxi đưa Vương
Tuyết về nhà.

Ở cửa nhà Vương Tuyết.

“Lâm Vân, cảm ơn cậu! Hôm nay tôi thật sự rất vui!” Vương Tuyết nở nụ cười ngọt ngào động lòng người.

Ngay sau đó, Vương Tuyết bước lên nhón chân, hôn nhẹ lên mặt Lâm Vân.

Hôn xong, Vương Tuyết thẹn thùng vội vàng xoay người vào nhà.

“Này…”

Lâm Vân thấy bóng dáng xinh đẹp của Vương Tuyết biến mất, lại sờ hai má được hôn, Lâm Vân cảm thấy trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng, Lâm Vân không đến trường, mà đến tập đoàn Hoa Đỉnh trước.

Hôm qua Lâm Vân đã hiểu rõ tình hình trong nhà Vương Tuyết, dĩ nhiên là anh phải giúp cô.

Nhưng mà Lâm Vân không thể đưa tiền
trực tiếp cho Vương Tuyết, như vậy cô sẽ cự tuyệt.

Cho nên, cách mà anh nghĩ ra chính là lấy danh nghĩa làm từ thiện của tập đoàn Hoa Đỉnh, để Lưu Ba đến nhà họ Vương, sắp xếp bệnh viện tiến hành trị liệu giúp mẹ Vương, rồi lấy danh nghĩa giúp đỡ cho Vương Tuyết một khoản tiền.

Như vậy, có thể giúp được Vương Tuyết, cũng không làm cho Vương Tuyết biết chính mình làm, lạl càng không sợ cô cự tuyệt.

“Chủ tịch Lâm!”
Lúc anh vào cửa, hai người bảo vệ vội cung kính cúi chào Lâm Vân.

“ừm, tinh thần các anh rất tốt, cố gắng phát huy!” Lâm Vân vỗ vai hai người, sau đó bước vào công
ty.

Hai người kia được Lâm Vân cổ vũ như vậy, kích động không thôi, bọn họ chính là bảo vệ, thân phận địa vị thấp kém, nếu là được kia, quản lí cao tầng trong công ty cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

“Chủ tịch của chúng ta thật tốt!”
“Đúng vậy đúng vậy! Thấy chủ tịch là thấy thân thiết! Đi theo chủ tịch như thế, không sợ có không tương lai!”
Hai bảo vệ mừng rơn nói.

“Chủ tịch của chúng ta thật tốt!”.