Lâm Vân giật mình, trước giờ Lâm Vân chỉ là một cậu bé nhà nghèo, chưa từng chạm tới
chuyện này.
“Vân, nói thật với cháu vậy, trong đoạn thời gian này, ông đã sai Cô Lang bảo vệ cháu trong bóng tôi.

Ồng không muốn đứa cháu ngoại cục cưng của mình gặp chuyện.” Liễu Chí Trung cười nói.
“Vậy sao? Cảm ơn ông.” Lâm Vân đột nhiên gật đầu.
Lần trước Lâm Vân bị bắt cóc, Lâm Vân đã thấy được tính mạng của mình không được bảo vệ an toàn rồi.
Giờ nghĩ lại, hóa ra ông đã nghĩ
đến vấn đề an toàn cho bản thân anh, cho nên nếu bọn bắt cóc không thả anhra thì có lẽ Cô Lang đã cứu anh ra rồi.
“Nhưng mà ông, dù sao thì anh ta cũng chỉ có một mình, làm sao mà lấy ít thắng nhiều được, nếu thật sự gặp phải nhiều đối thủ, một mình anh ta phải bó tay mà thôi.” Lâm Vân lắc đầu.
“Tiểu thiếu gia, câu đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?” Giọng nói Cô Lang khàn khàn.
“Đây không phải là nghi ngờ, mà tôi chỉ nói theo thực tế mà thôi.”
Lâm Vân khoát tay.

“Haha, Cô Lang, cậu hãy cho nó xem thử đi.” Liễu Chí Trung cười nói.
Cô Lang gật đầu, sau đó xoay người đấm vào tường.
“Rầm!”
Chỉ với một cú đấm, một vết nứt như mạng nhện xuất hiện tại chỗ mà nắm đấm đánh trúng!
“ừng ực! Chuyện này…”
Lâm Vân không khỏi nuốt nước
miếng.
Con mẹ nó chứ, quá ác liệt rồi, một cú đấm có thể làm nứt tường? Điều này đã vượt quá sự hiểu biết trước đây của Lâm Vân.
Nếu cú đấm này đánh vào người nào đó, chẳng phải sẽ trực tiếp giết chết người sao? Lâm Vân cảm thấy sợ khi nghĩ đến điều đó!
“Tuyệt vời!”
Lâm Vân giơ ngón tay cái lên.
Liễu Chí Trung thấy vậy liền cười
nói: “Lâm Vân, từ hôm nay, ông chính thức giao Cô Lang lại cho cháu.


Từ nay về sau, cậu ấy sẽ là vệ sĩ đảm bảo an toàn cho cháu.

Cô Lang tuyệt đối trung thành với ông nên cháu cứ yên tâm đi.”
“Vậy thì cám ơn ông.” Lâm Vân cười, không có từ chối.
Lần bị bắt cóc lần trước khiến Lâm Vân hiểu được cho dù giàu mà không có võ công, thì nếu thật sự gặp phải chuyện kẻ thù trả thù, thì điều quan trọng nhất là phải có vệ sĩ xung quanh.
“Cô Lang, chào hỏi tiểu thiếu gia
đi.” Liễu Chí Trung nói với Cô Lang.
Cô Lang gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Lâm Vân, cúi đầu chào: “Tiểu thiếu gia!”
“Cô Lang, anh yên tâm, đi theo tôi, tôi sẽ không bao giờ để anh phải chịu thiệt!” Lâm Vân cười nói.
Lúc này Liễu Chí Trung lại lên tiếng: “Cháu ngoại, ông cũng có một yêu cầu.

Cô Lang chỉ ra tay khi tính mạng nguy cấp.

Trong hoàn cảnh bình thường, Cô Lang cũng chỉ sẽ ở trong bóng tối thôi,
như vậy thì tốt hơn cho sự rèn luyện của cháu.”
“Không sao ạ!” Lâm Vân trực tiếp trả lời, ý của ông rất có lý..