CHƯƠNG 400: CHỜ THÁI ĐỘ CỦA MỘT NGƯỜI

Nhà họ Trần, ngoài chi mười ba do Tần Cung Diễm kiểm soát và chi trưởng do Trần Ứng Long kiểm soát, hầu như tất cả mọi người trong mười một chi khác đều muốn anh chết!

Sức mạnh của mười một chi này đã sớm lớn đến mức một người bình thường không thể tưởng tượng nổi, nhà họ Sở hoàn toàn không thể ngăn cản.

Cho dù Sở Trấn Quốc đích thân ra mặt cũng vô dụng.

“Sở Thanh Từ đã hiểu ý của anh Trần, nhưng tôi không nghĩ rằng nhà họ Trần thậm chí sẽ còn không nể mặt ông nội. Nếu ông nội đích thân ra mặt, không dám nói có thể bảo vệ anh cả đời, nhưng ba bốn năm thì nhất định không thành vấn đề.” Sở Thanh Từ nói. Việc nói có thể bảo vệ Trần Dật Thần ba bốn năm, mà không phải nhiều hơn, bởi vì năm nay lão chiến thần đã 98 tuổi, chắc cũng chỉ có thể sống thêm ba bốn năm nữa thôi.

Nếu lão chiến thần ra đi, nhà họ Trần sẽ như cao ốc sụp đổ, tất cả những vinh quang hôm nay sẽ chỉ còn là quá khứ.

Khi đó, đừng nói là bảo vệ Trần Dật Thần, chỉ e nhà họ Sở muốn bảo vệ mình cũng khó.

“Anh Trần, ông nội đã từng nói anh là một con rồng ấn mình, nếu cho anh ba bốn năm, anh nhất định có thể vươn mình làm nên nghiệp lớn, có được thực lực có thể đối đầu trực diện với nhà họ Trần.”

“Thứ duy nhất anh đang thiếu chính là thời gian. Mà ông nội tôi chính là một trong số ít người trên thế gian này có thể cho anh thời gian.”

Sở Thanh Từ vẫn hơi không cam lòng tiếp tục khuyên bảo. Cô ta hiểu rõ ông nội muốn khuyên Trần Dật Thần, ngoài chuyện muốn giúp cô ta trả ơn cứu mạng, còn vì lòng riêng của mình nữa.

Lòng riêng này chính là nhà họ Sở.

Nhà họ Sở bây giờ đã sớm ngoài mạnh trong yếu.

Có lẽ trong mắt người ngoài, nhà họ Sở là một trong bốn gia tộc đứng đầu Trung Hải, thực lực cho dù so sánh với sáu nhà đứng đầu Hoa Hạ cũng không kém hơn là bao.

Nhưng chỉ có một số ít người nhà họ Sở biết rất rõ, sự thịnh vượng của nhà họ Sở bây giờ chỉ là trăng trong nước mà thôi.

Bởi vì tên tuổi của lão chiến thần quá vang dội, nên con cháu nhà họ Sở đều sống dưới hào quang của ông cụ, dựa hơi lão chiến thần, đi đâu cũng nhắc tới ba chứ lão chiến thần này, rồi tự hào vì chuyện mình là hậu duệ của ông cụ.

Nhưng không ai có chí tiến thủ cả.

Đều chỉ muốn sống bằng tiền để dành.

Vì vậy mới dẫn đến hậu quả thế này, nhà họ Sở bây giờ thiếu bóng nhân tài.

So sánh với ba gia tộc lớn ở Trung Hải khác, nhà họ Sở hoàn toàn không có thành tựu gì trong ba giới quân sự, chính trị và thương nghiệp.

Đã không ai làm quan chức, lại không có ngôi sao nào đang lên.

Một khi lão chiến thần đi về cõi tiên, nhà họ Sở sẽ như tòa cao ốc sụp đổ, tất cả sự thịnh vượng đề sẽ tan thành mây khói.

Cái danh một trong bốn gia tộc đứng đầu Trung Hải sẽ trở thành một trò cười.

Lão chiến thần nhìn xa trông rộng, tất nhiên đã sớm ý thức được vấn đề này, nên mấy năm nay ông cụ vẫn luôn mưu tính tìm lỗi thoát cho nhà họ Sở.

Nhưng vẫn mãi chưa chọn được người thích hợp.

Cho đến khi Trần Dật Thần xuất hiện, mới khiến ông cụ nhìn thấy một tia hi vọng.

Nếu như nói lão chiến thần muốn bảo vệ Trần Dật Thần, thì không bằng nói ông cụ đang đặt cược vào Trần Dật Thần.

Ông cụ đánh cược, cược Trần Dật Thần không phải người tài chí bình thường, cược tương lai anh sẽ có thực lực đối đầu trực diện với nhà học Trần.

Nếu như ông cụ cược đúng, nhà họ Sở sẽ tìm được đường sống.

Ông cụ không tin, sau khi mình khuất núi, Trần Dật Thần chuyển mình thành công sẽ không nâng đỡ nhà họ Sở một phen.

Trần Dật Thần im lặng hồi lâu, Sở Thanh Từ nói rất đúng, thứ anh cần nhất bây giờ là thời gian, chỉ có cho anh thời gian, anh mới có thể trưởng thành.

Nhưng lão chiến thần thật sự có thể cho anh ba bốn năm ư?

Nhà họ Trần thật sự sẽ để lão chiến thần bảo vệ anh ba bốn năm sao?

Hồi lâu sau, Trần Dật Thần lắc đầu: “Cô Sở, tôi vẫn giữ câu nói kia, tấm lòng của ông cụ, tôi xin nhận, nhưng trước mắt tôi chưa thể tới nhà họ Sở được.”

“Tôi phải chờ thái độ của một người.”

Chờ thái độ của một người?

Sở Thanh Từ giật giật mí mắt, không thể nghi ngờ, thái độ của người người trong miệng Trần Dật Thần là mấu chốt quyết định anh có tới nhà họ Sở hay không.

Chỉ là, rốt cuộc người này là ai?

Chẳng lẽ thái độ của người này còn quan trọng hơn cả thái độ của ông nội?

“Được.”

Sở Thanh Từ gật đầu, thầm nhớ kỹ những lời này, đợi tới khi trở về, cô ta nhất định phải hỏi xem người Trần Dật Thần nhắc đến rốt cuộc là ai.

“Ngọc Nhi?”

“Ngọc Nhi?”

“Ngọc Nhi?!”

“Hả! Sao vậy?”

Trần Dật Thần mật đàm với Sở Thanh Từ trong phòng thay đồ, Lâm Ngọc Nhi bên ngoài phòng thay đồ lại hơi thất thần. Tiêu Thuần gọi hai tiếng mà cô ta vẫn chưa có phản ứng gì, mãi đến tiếng thứ ba, cô ta mới tỉnh hồn.

“Ngọc Nhi, cậu đang nghĩ gì mà tập trung như vậy?” Tiêu Thuần không nhịn được hỏi.

“Không… không có gì.” Lâm Ngọc Nhi hơi chột dạ phủ nhận.

“Thật sự không có gì sao?” Tiêu Thuần cười giảo hoạt, chỉ cần là người có đôi mắt tinh tường thì có thể nhìn ra vừa rồi trạng thái của Lâm Ngọc Nhi khác lạ thế nào, ánh mắt thường liếc về hướng phòng thay đồ.

“Ngọc Nhi, có phải cậu đang ghen với Sở Thanh Từ không?”

“Không… không có.” Lâm Ngọc Nhi càng thêm hoảng loạn. Cô ta thật sự rất thích Trần Dật Thần, nhưng cô ta cũng hiểu mình vốn không xứng với anh.

Phụ nữ bên cạnh Trần Dật Thần ai ai cũng xinh đẹp, ngay cả ngôi sao lớn như Sở Thanh Từ này cũng có ý với anh.

“Còn nói không đi, vị chua từ người cậu cánh đến mười dặm cũng có thể ngửi thấy được.” Tiêu Thuần trêu chọc một câu.

Lâm Ngọc Nhi đỏ mặt, bất giác cúi thấp đầu.

“Ngọc Nhi, thật ra cậu không cần ghen với Sở Thanh Từ, có thể nhìn ra anh Dật Thần không hề có ý với cô ta.”

“Còn Sở Thanh Từ đối với anh Dật Thần… chuyện này mình không chắc, nhưng khả năng rất lớn là không có gì đâu. Dẫu sao Sở Thanh Từ cũng là ngôi sao lớn đang rất nổi trong nước, đàn ông theo đuổi cô ta có thể xếp hàng dài đến nước Pháp, loại đàn ông nào mà cô ta chưa từng gặp chứ? Tuy rằng anh Dật Thần ưu tú, nhưng nếu so với những người đàn ông theo đuổi cô ta thì chỉ sợ vẫn kém hơn không ít.” Tiêu Thuần phân tích. Cô ta tạm thời chưa hiểu rõ thân phận của Trần Dật Thần, nhưng cô ta lại hiểu rất rõ thân phận của Sở Thanh Từ.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra sự chênh lệch giữa hai người này.

Lâm Ngọc Nhi cắn môi, cũng không nói gì nữa. Có lẽ trên đời này có không ít đàn ông ưu tú hơn Trần Dật Thần, nhưng trong mắt cô ta, anh lại là người tốt nhất.

Người không thể thay thế nhất.

“Đúng rồi, rốt cuộc anh Dật Thần đang làm gì vậy? Mình thấy rất kỳ lạ, rõ ràng trông thì là xấu xấu bẩn bẩn, nhưng thế mà lại có bạn bè là ngôi sao lớn như Sở Thanh Từ.”

“Còn cả lần trước nữa, ông chú đi cùng anh Dật Thần đến cứu cậu ấy, biết không? Ông chú ấy lái một chiếc Land Rover chống đạn đấy.”

“Người bình thường hoàn toàn không thể lái được chiếc xe này ở trong nước…”

“Mình vẫn luôn cảm thấy anh Dật Thần có thân phận gì khác nữa. Ngọc Nhi, nếu cậu thật sự định ở bên anh ấy, cậu nhất định phải hỏi rõ ràng những chuyện này.” Tiêu Thuần ngồi bên vô tư đề nghị.

Lâm Ngọc Nhi sắc mặt phức tạp liếc nhìn cô ta: “Chị Tiêu Thuần à, mình chưa từng định ở bên anh Dật Thần.”

“Thật ra anh ấy… đã kết hôn rồi.”

“Cái gì?!” Tiêu Thuần khiếp sợ trợn trừng mắt: “Cậu nói anh Dật Thần đã kết hôn rồi?!”

“Ừ.” Lâm Ngọc Nhi gật đầu: “Anh Dật Thần là con rể tới ở rể, vợ anh ấy rất xinh đẹp.”