CHƯƠNG 398: ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP
Rất nhanh, không ít sinh viên đại học Trung Hải đã nghĩ tới Trần Dật Thần.
Dù sao Trần Dật Thần cũng thu hút được mọi người, hơn nữa tài hoa còn hơn người, là một tay chơi piano xuất sắc.
Sao khi Sở Thanh Từ nhắc đến người bạn cũ, ánh mắt lập tức di chuyển về phía sau sân khấu, cười nói: “Không biết là người bạn cũ này có cho tôi mặt mũi hay không đây?”
Phía sau sân khấu, sau khi nghe thấy lời Sở Thanh Từ nói, Trần Dật Thần không khỏi cười khổ.
Đương nhiên là anh biết rõ, người bạn cũ mà Sở Thanh Từ nói là ai.
Nhưng anh không ngờ là Sở Thanh Từ lại đưa ra yêu cầu này.
“Anh Thần, người bạn cũ mà Sở Thanh Từ nói không phải là anh đấy chứ?” Sau khi tầm mắt của Sở Thanh Từ hướng về phía sau sân khấu, Tiêu Thuần lập tức hiểu ra, người bạn cũ mà Sở Thanh Từ nói rất có thể là Trần Dật Thần?!
“Là tôi.” Trần Dật Thần cười khổ gật đầu.
“Thật sự là anh sao?!” Tiêu Thuần trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy cô lại vừa phải chịu một cú shock lớn, không ngờ là Trần Dật Thần lại quen biết cả Sở Thanh Từ!
Trần Dật Thần lắc đầu, không muốn giải thích nhiều với Tiêu Thuần, anh đi thẳng về phía sân khấu.
Trong tầm mắt của hàng vạn người, Trần Dật Thần lại xuất hiện trên sân khấu lần nữa.
Phía dưới sân khấu lập tức bùng nổ.
“Trời ạ, không ngờ bạn của nữ thần Sở lại là vương tử đàn piano?!”
“Vương tử đàn piano này rốt cuộc là ai? Đàn piano tốt thì cũng thôi đi, không ngờ lại còn là bạn tốt của nữ thần Sở.”
“Hình như cậu ta là người đàn ông đầu tiên hợp tác với nữ thần Sở ở trường hợp công khai như vậy.”
“Không phải hình như, mà chính xác là vậy! Quả thực cậu ta chính là người đàn ông đầu tiên hợp tác với nữ thần Sở ở trường hợp công khai.”
“Xong rồi, đảm bảo các tin tức hôm nay đều sẽ bị chuyện này chiếm cứ cho xem.”
“Kiếp trước tên này đã giải cứu ngân hà sao? Quen biết với tiên nữ Lâm Ngọc Nhi thì cũng thôi đi, bây giờ còn có quan hệ với cả nữ thần Sở nữa.”
Trần Dật Thần vừa xuất hiện đã bị vô số ánh mắt đố kị nhìn chằm chằm vào.
Nếu ánh mắt có thể giết người, vậy lúc này, e là Trần Dật Thần đã chết hàng trăm nghìn lần rồi.
“Đã lâu không gặp, anh Trần!” Sở Thanh Từ cười ngọt ngào.
“Đã lâu không gặp, cô Sở.” Trần Dật Thần cười khổ, một màn này của Sở Thanh Từ khiến anh trở tay không kịp.
“Anh Trần sẽ không trách tôi quá đường đột chứ?” Sở Thanh Từ chớp mắt hỏi, cô cũng không biết tại sao suy nghĩ này lại đột nhiên xuất hiện trong đầu cô nữa.
Có lẽ là sau khi nghe xong “Gửi Alice” của Trần Dật Thần vẫn chưa đủ thỏa mãn, cũng có lẽ là chỉ đơn thuần mới hợp tác với Trần Dật Thần một lần.
Tóm lại, bất kể lí do là gì, cô cứ như bị sai khiến mời Trần Dật Thần lên sân khấu vậy.
“Nếu tôi nói có, cô Sở sẽ để tôi xuống sân khấu sao?” Trần Dật Thần cười khổ.
“Hihi, đương nhiên là không rồi.” Sở Thanh Từ cười, không dễ gì cô mới có cơ hội này, đương nhiên là sẽ không thể thả Trần Dật Thần đi được rồi.
Chiếc piano ban nãy Trần Dật Thần dùng lại được mang lên sân khấu lần nữa.
Sau khi hai người nhìn nhau,
Sở Thanh Từ đi ra chính giữa sân khấu, lấy micro lên.
Trần Dật Thần giơ tay lên.
Toàn hội trường lập tức yên tĩnh, đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ.
Mười ngón tay của Trần Dật Thần ấn xuống, đàn xen kẽ các phím đen trắng, tiếng nhạc đẹp đẽ vang lên.
Người nghe cảm thấy vô cùng thư thái.
Vài giây sau, Sở Thanh Từ mỉm cười, bắt đầu hát.
Giọng hát mềm mại lan truyền xung quanh.
Mọi người nhắm mắt tập trung, cẩn thận lắng nghe.
Tiếng piano đẳng cấp kết hợp với tiếng hát vô cùng đẹp đẽ.
Cái gì gọi là đỉnh cao của âm nhạc?
Đây chính là đỉnh cao của âm nhạc!
Trong sự nửa say nửa tỉnh, bài “Cố hữu” đã kết thúc.
Trần Dật Thần đứng dậy, cúi người cùng Sở Thanh Từ, rồi xuống sân khấu.
Lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường đại học Trung Hải, thành công rực rỡ!
Vài giây sau khi Trần Dật Thần và Sở Thanh Từ rời khỏi sân khấu, tiếng vỗ tay bên dưới cuối cùng cũng vang lên.
Như núi lửa phun trào, như sóng thần bất ngờ, một lúc lâu sau cũng chưa dừng lại!
Màn hợp tác này nhất định sẽ được ghi vào sử sách của đại học Trung Hải.
Sinh viên phía dưới cũng đã lấy điện thoại ra quay lại màn biểu diễn “Cố hữu” của hai người đăng bài lên các trang mạng xã hội như Facebook, Tiktok,…
Bất kể là chuyện gì, chỉ cần nhân vật chính là nữ thần quốc dân Sở Thanh Từ, vậy chuyện đó nhất định sẽ trở thành một sự kiện lớn.
Tối nay cũng vậy.
“Sở Thanh Từ hợp tác sân khấu với nam sinh viên bí ẩn.”
“Lô chuyện Sở Thanh Từ yêu đương.”
“Bạn trai ngoài giới giải trí của Sở Thanh Từ.”
“Sở Thanh Từ là Tuesday.”
Sau khi clip được đăng tải lên không lâu, các tin tức lá cải lề đường xuất hiện nhan nhản khắp nơi.
Một trận mưa gió vô hình.
Mà lúc này Trần Dật Thần đã trở lại phía sau sân khấu cùng Sở Thanh Từ.
Tuy trong lòng đã có dự liệu, nhưng khi nhìn thấy hai người sánh vai nhau đi tới, mọi người phía sau sân khấu vẫn rất ngạc nhiên.
Trong số đó, những tên theo đuổi Lâm Ngọc Nhi cảm thấy thảm hại nhất, ban nãy bọn họ còn chế giễu Trần Dật Thần chỉ là một tên tầm thường lái con Santana, không xứng làm bạn trai của Lâm Ngọc Nhi, kết quả, mới chớp mắt Trần Dật Thần đã được nữ thần nổi tiếng quốc dân Sở Thanh Từ mời lên sân khấu, để Trần Dật Thần làm bạn diễn của cô.
Thử hỏi xem sự vinh hạnh này, toàn nước có mấy người có được?
Sắc mặt của Vương Á Nam và vài người bạn của cô ta lúc này cũng không được tốt lắm, Sở Thanh Từ đã đích thân nói rồi, Trần Dật Thần là bạn cũ của cô ta, vậy thân phận của Trần Dật Thần đã không còn gì nghi ngờ nữa.
Tuyệt đối không thể nào chỉ giống như vẻ bề ngoài thế này được.
Trần Dật Thần đương nhiên còn có bối cảnh cao hơn, cho dù không phải tên nhà giàu bí ẩn tặng quà trên app cho Tiêu Thuần thì cũng sẽ gần như vậy.
Vừa nghĩ đến đây, mấy người lập tức hối hận đến mức ruột cũng biến thành màu xanh, trước đó sao bọn lọ lại nói mấy lời đê tiện như vậy chứ, chế giễu Trần Dật Thần, còn xem thường anh nữa.
Nếu như không có chuyện trước đó, có lẽ bọn họ đã nịnh bợ được một người có tầm cỡ như Trần Dật Thần rồi.
Nhưng vì cái miệng của bọn họ mà mọi thứ đã trở thành giấc mơ xa vời rồi.
Trần Dật Thần đưa Sở Thanh Từ đến trước mặt Lâm Ngọc Nhi và Tiêu Thuần, cười rồi giới thiệu Sở Thanh Từ: “Đây là Lâm Ngọc Nhi, trước đó cô đã từng gặp ở trạm tàu cao tốc rồi.”
“Ừm, đã từng gặp, em gái Ngọc Nhi rất xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.” Sở Thanh Từ cười gật đầu.
“Chị Thanh Từ quá lời rồi, em nào có đẹp như chị Thanh Từ chứ.” Lâm Ngọc Nhi có chút căng thẳng nói, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta gặp ngôi sao lớn như Sở Thanh Từ nên căng thẳng là điều khó tránh.
“Đây là Tiêu Thuần, ừm… cô ấy là fan cuồng của cô.” Trần Dật Thần trêu chọc nói.
“Chào chị Thanh Từ, em… em rất thích những bài hát của chị, có thể… có thể kí tên cho em không ạ?” Tiêu Thuần còn căng thẳng hơn so với Lâm Ngọc Nhi, thậm chí cô còn căng thẳng đến mức nói cũng không được lưu loát nữa.
“Đương nhiên là có thể rồi.” Sở Thanh Từ cười ngọt ngào, nhan sắc của Tiêu Thuần không kém Lâm Ngọc Nhi là bao, cũng là những người đẹp hàng đầu, cũng không biết rốt cuộc là kiếp trước Trần Dật Thần đã làm bao nhiêu chuyện tốt mà xung quanh lại toàn những giai nhân tuyệt thế như vậy.
Tuy Sở Thanh Từ lớn hơn Tiêu Thuần và Lâm Ngọc Nhi vài tuổi, nhưng dù sao ba người đều là con gái, con gái mà tụ tập với nhau, đương nhiên sẽ càng dễ có chủ đề chung hơn, vì vậy chỉ trong vài phút ngắn ngủi, quan hệ của ba người đã trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Trái tim căng thẳng của Tiêu Thuần và Lâm Ngọc Nhi cuối cùng cũng được thả lỏng, vốn bọn họ còn tưởng rằng, một ngôi sao lớn như Sở Thanh Từ thì sẽ vô cùng kiêu ngạo, ra vẻ, nhưng không ngờ là từ đầu đến cuối Sở Thanh Từ đều rất giản dị, dễ gần, cô giống như một chị gái hàng xóm thấu hiểu lòng người vậy, tạo một hoàn cảnh tiếp xúc thoải mái cho Tiêu Thuần và Lâm Ngọc Nhi.