“Chuyện gấp? Còn chuyện gấp gì có thể so bì với mấy anh em chúng tôi?” Thanh niên tên Đỗ Thanh Định hừ lạnh.

Trần Dật Thần liếc nhìn Đỗ Thanh Định, rồi lạnh nhạt hỏi: “Cậu cảm thấy mình rất quan trọng?”

Sắc mặt Đỗ Thanh Định hơi thay đổi, ánh mắt này của Trần Dật Thần, làm anh ta cảm thấy rất áp lực, nhưng trước mặt nhiều người thế này, anh ta không thể chịu thua được.

“Không phải tôi quan trọng, mà là mấy anh em chúng tôi quan trọng, mặc dù hiện nay cậu Trần đang nắm giữ 39% cổ phần Quốc Tế Cửu Long, nhưng nếu gộp lại cổ phần mà mấy anh em chúng tôi đang nắm giữ, thì cũng không thua kém cậu Trần bao nhiêu, nếu cậu Trần cứ xem thường chúng tôi như thế, thì hơi quá đáng rồi đấy.” Đỗ Thanh Định trầm giọng nói, anh biết rõ, bản thân mình hoàn toàn không thể chống lại Trần Dật Thần, đành phải kéo người khác về phía mình, như vậy mới có thể đọ sức với anh ta.

Ngoài Dương Thái, mấy người còn lại đều không có ý phản bác, rõ ràng đang ngầm thừa nhận lời nói của Đỗ Thanh Định.

Quả thật Trần Dật Thần là cổ đông lớn nhất, nhưng nếu gộp mấy người chúng tôi lại cũng không dễ trêu đâu!

“Đỗ Thanh Định, cậu đừng đứng đây ăn nói lung tung nữa, không phải cậu Trần xem thường các cậu, mà cậu Trần…” Dương Thái nóng lòng muốn giải thích, nếu mấy người Đỗ Thanh Định thật sự đối đầu với Trần Dật Thần, chỉ sợ Quốc Tế Cửu Long không cần người ngoài ra tay, cũng tự tan rã từ trong nội bộ.

Đúng lúc này, Trần Dật Thần giơ tay lên, cắt ngang lời Dương Thái.

“Dương Thái, anh đừng giải thích nữa, quả thật tôi đang xem thường bọn họ.” Trần Dật Thần khẽ cười, chỉ là mấy tên nhà giàu trong gia tộc hạng hai thôi, nếu bọn họ nghĩ có thể lấy cổ phần Quốc Tế Cửu Long mà họ đang nắm giữ, để ngồi ngang hàng với mình, vậy thì bọn họ quá khinh thường Trần Dật Thần anh rồi.

Mấy người kia nghe vậy thì sắc mặt nhất thời trở nên lạnh lẽo, Trần Dật Thần đã nói thế, thì chuyện này không còn đường lui nữa rồi.

Dương Thái rất buồn bực, không hiểu hôm nay Trần Dật Thần đã xảy ra chuyện gì, mà tức giận như vậy, cho dù anh ấy thật sự xem thường mấy người Đỗ Thanh Định, cũng không nên nói ra thế chứ?

“Nếu cậu Trần xem thường mấy anh em chúng tôi, vậy hôm nay không cần tiến hành cuộc họp cổ đông này nữa, anh Thái, tôi đi trước.” Đỗ Thanh Định hừ lạnh, rồi trầm mặt định rời đi, anh không muốn làm gì Trần Dật Thần cả, vì dù gì Dương Thái cũng đang ở đây, nếu anh ra tay với anh ta, sẽ làm Dương Thái rất khó xử.

“Đỗ Thanh Định, cậu chắc chắn không nể mặt tôi đúng không?” Dương Thái trầm giọng nói, chuyện đã đến nước này, anh cũng không thể đứng ngưỡng giữa được nữa, đành phải chọn một phe để đứng, giữa mấy người Đỗ Thanh Định và Trần Dật Thần, tất nhiên đáp án rất rõ ràng.

“Anh Thái, không phải tôi không nể mặt anh. Mà tiền đề của bất kỳ vụ hợp tác nào cũng bình đẳng lẫn nhau, nhưng trong lòng cậu Trần lại xem thường mấy anh em chúng tôi, anh bảo chúng tôi phải hợp tác với anh thế nào đây?” Đỗ Thanh Định tức giận nói.

Trên thực tế, giờ Đỗ Thanh Định cũng cảm thấy rất kỳ lạ, không ngờ Dương Thái lại chọn đứng về phía Trần Dật Thần, phải biết rằng, Quốc Tế Cửu Long có tới sáu cổ đông như anh, mà phía sau sáu người này là sáu gia tộc hạng hai, nếu gộp lại cũng không thua kém gì gia tộc hạng một, Dương Thái đã kinh doanh ở Kim Lăng gần mười năm, mới lôi kéo được sáu gia tộc này. Vậy mà giờ anh ta lại vì cậu chủ nhà họ Trần ở Yến Kinh, mà từ bỏ thế lực mình khổ tâm kinh doanh gần mười năm như thế, lựa chọn này của Dương Thái thật sự không hề lý trí.

Dương Thái thở dài, quả thật Đỗ Thanh Định nói rất có lý, nhưng vị Trần Dật Thần này, là người thừa kế của nhà họ Trần ở Yến Kinh, bọn họ hoàn toàn không hay biết, rốt cuộc thân phận người thừa kế này có ý nghĩa gì với họ.

Giờ Dương Thái hơi thấy hối hận, trước đây anh không nên che giấu chuyện Trần Dật Thần phế Bạch Quảng Nghĩa và Dương Thanh trong Quốc Tế Cửu Long, và chuyện anh ấy là một võ giả.

“Đỗ Thanh Định, đừng nói tôi không cho cậu cơ hội, giờ cậu đứng lại đây xin lỗi cậu Trần, cậu Trần là người rộng lượng, sẽ không so đo với cậu.” Dương Thái vẫn chưa cam lòng, cố gắng níu kéo Đỗ Thanh Định lại.

Nhưng Đỗ Thanh Định lại hừ lạnh: “Anh Thái, tôi xin nhận ý tốt của anh, còn chuyện xin lỗi… Đợi khi nào cậu Trần hạ cái tôi của mình xuống, thì tôi tới xin lỗi cậu ấy cũng không muộn.”

“Đỗ Thanh Định, tốt nhất cậu đừng hối hận!” Dương Thái hít sâu một hơi rồi nói.

Đỗ Thanh Định khinh thường bĩu môi, hối hận? Trong từ điển của anh ta, chưa từng có từ hối hận này?

Hơn nữa đây là Kim Lăng, chứ không phải Yến Kinh, cho dù Trần Dật Thần đó có lợi hại đến đâu, cũng không thể làm gì mình trong địa bàn của mình được?

Đúng lúc này, một vệ sĩ mặc đồ đen gấp gáp xông vào phòng.

“Cậu Thái, bên vườn săn bắn xảy ra chuyện rồi!”

“Chuyện gì mà ầm ĩ thế hả? Cậu không hiểu quy tắc ở đây à?” Dương Thái tức giận quát.

Vệ sĩ mặc đồ đen nuốt nước bọt, vội lên tiếng xin lỗi: “Cậu Thái, tôi xin lỗi, nhưng chuyện này thật sự rất gấp.”

“Cậu nói đi!”

“Bên vườn săn bắn có một người phụ nữ đã đắc tội với cô Đỗ, nên bị cô Đỗ ném vào động sói đen rồi!”

“Vườn săn bắn?” Sắc mặt Trần Dật Thần nhất thời thay đổi, rồi cả người bật dậy lao ra khỏi phòng hội nghị như một kẻ điên.

Mọi người đều nhìn nhau, không hiểu Trần Dật Thần bị gì nữa.

“Đỗ Thanh Định, có phải em gái cậu có ân oán gì với vợ cậu Trần đúng không?” Dương Thái vội hỏi, nếu người phụ nữ bị Đỗ Tử Duyệt ném vào động sói đen đó, thật sự là vợ Trần Dật Thần, chỉ sợ hôm nay toàn bộ Quốc Tế Cửu Long sẽ tiêu đời!

“Vợ cậu Trần?” Đỗ Thanh Định mơ màng, mặc dù anh rất thương Đỗ Tử Duyệt, nhưng hiếm khi hỏi chuyện đời tư của cô, nên anh thật sự không biết cô có ân oán với ai.

Dương Thái tức tối giậm chân nói: “Đỗ Thanh Định, giờ tốt nhất cậu nên cầu nguyện, người phụ nữ bị đứa em gái ngu xuẩn của cậu ném vào động sói đen không phải là vợ cậu Trần, bằng không nhà họ Đỗ của cậu cứ đợi chôn cùng mợ Trần đi!”

Nhà họ Đỗ chôn cùng? Đỗ Thanh Định bĩu môi khinh thường: “Anh Thái, anh coi trọng tên Trần Dật Thần kia quá đấy, tôi thừa nhận, ở Yến Kinh nhà họ Trần thật sự rất lợi hại, nhưng đâu ai biết nhà họ Trần có bao nhiêu người thừa kế, hơn nữa nơi này là Kim Lăng, anh bảo anh ta có thể khiến nhà họ Đỗ chúng tôi chôn cùng vợ anh ta, có đánh chết tôi cũng không tin.”

“Cậu đúng là tên ngu xuẩn! Đợi đến khi cả nhà họ Đỗ của cậu bị diệt sạch, cậu sẽ biết ông đây có nói thật hay không?” Dương Thái tức giận mắng, đến lúc này rồi mà Đỗ Thanh Định vẫn chưa biết, rốt cuộc nhà họ Trần lợi hại thế nào?

Diệt môn? Đỗ Thanh Định không khỏi cả kinh, sao lại liên lụy đến mức diệt môn chứ?

“Anh Thái, anh đừng dọa tôi, nếu vợ anh ta chết thật, chẳng qua nhà họ Đỗ chúng tôi chỉ bỏ ra chút sức lực, tìm một cô vợ xinh đẹp hơn cho anh ta, anh ta đâu thể vì một người phụ nữ mà tiêu diệt nhà họ Đỗ chúng tôi đúng không?”

Tìm một cô vợ khác? Dương Thái cười khẩy, rồi đi thẳng ra ngoài với vẻ mặt tái mét, mấy người Đỗ Thanh Định nhìn nhau, rồi đuổi theo Dương Thái.