Chương 33.

“Trùng hợp quá!” Trình Uyên là người đầu tiên mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Ông đây đến để trải nghiệm cuộc sống sao?” Một câu nói dường như khiến cảnh sát cao béo cảm thấy cực kỳ sỉ nhục, anh ta đanh mặt tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Quay sang chỗ khác cho ông.” Trình Uyên và Tiêu Mục nhìn nhau, bĩu môi nói: “Đều bị còng cả rồi, còn ra vẻ cái gì?” Tiêu Mục vội vàng nói hùa theo: “Đúng đấy, bây giờ chúng ta đều bị còng lại như nhau, tại sao chúng tôi lại phải nghe lời anh?” Hai người bọn họ kẻ tung người hứng, lập tức khiến cho.

cảnh sát cao béo kia cực kỳ tức giận.

“Ông đây bước vào là cảnh sát, ra ngoài vẫn là cảnh sát, cùng lắm thì không được làm chức đội trưởng này nữa thôi, có điều chuyện đó cũng chỉ là tạm thời thôi” Cảnh sát cao béo mặt mũi tối sầm nói: “Mà các anh… Hừ hừ, các anh đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi, còn mong ra ngoài sao?” Cảnh sát cao béo cảm thấy mình chỉ bắt nhầm người, Cục trưởng Lý có tức giận cũng rất bình thường, chỉ cần chuyện này trôi qua, ông ta sẽ thả mình ra ngoài thôi, cùng lắm cũng chỉ cách chức đội trưởng này mấy ngày thôi mà.

Nhưng mà anh ta vừa nói dứt lời, cửa phòng tối đã được mở ra.

“Cũng không biết ai óc heo đắc tội người không nên đắc tội” Một cảnh sát gầy gò bước vào thở dài.

“Lý Nguy?” Cảnh sát cao béo giật mình, sau đó vui vẻ nói: “Là Cục trưởng Lý bảo anh đến thả tôi ra đúng không?” Lý Nguy cười lắc đầu: “Thật xin lỗi Cao Lượng, anh biết luật còn cố tình phạm luật, nhận hối lộ, sợ là không ra ngoài được đâu” “Cái gì?’ Cảnh sát cao béo tên là Cao Lượng dường như không nghe rõ.

Lý Nguy không để ý đến anh ta, đi thẳng đến trước mặt Trình Uyên và Tiêu Mục, tự tay mở khóa còng cho bọn họ, cũng mỉm cười nói: “Để hai vị chịu nhiều ấm ức rồi, Cục trưởng Lý của chúng tôi đã nói rồi, hai vị có yêu cầu gì cũng có thể nói ra, Cục Cảnh sát chúng tôi bày tỏ xin lỗi vì sơ suất của mình, chắc chắn cũng sẽ dốc hết sức.

thỏa mãn hai vị” Cao Lượng ngẩn ra.

Ở một chỗ khác là một diễn tiến khác.

Bạch An Tương lúc này cuống quýt xông vào biệt thự nơi ba mẹ cô đang sống, vừa vào đến cửa đã vô cùng lo lắng xông vào bên trong kêu lên: “Ba, ba ơi không xong rồi, Trình Uyên bị bắt rồi” Nhưng khi cô nhìn rõ mọi người bên trong thì lại lập tức.

ngẩn ra.

“Anh… Sao anh lại ở đây?” Bạch An Tương kinh ngạc nói.

Lý Ninh Quyên và Bạch Sĩ Câu ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, Long Thầm Vũ ngồi trên một chiếc sô pha khác, đều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Bạch An Tương.

“Ha ha, An Tương, là bác gái mời anh đến làm khách” Long Thầm Vũ cười chào hỏi với Bạch An Tương.

Lý Ninh Quyên lại cười nói: “An Tương à, mau đến đây, đúng lúc mẹ gọi thức ăn bên ngoài, lát nữa chúng ta cùng ăn một bữa cơm” Lý Ninh Quyên là một người thích hóng hớt, Bạch An Tương hiểu rõ chuyện này, bà ta có thể vào sống ở biệt thực Vịnh Ánh Trăng chắc chắn sẽ gọi điện thoại đi khoe khoang khắp nơi, lần trước khi gặp được Long Thầm Vũ ở khách sạn Tân Dương, hai người nói chuyện rất ăn ý, cho nên chuyện bà ta nói với Long Thầm Vũ rằng mình chuyển vào sống trong khu giàu có cũng rất bình thường.

Sau khi nghĩ thông chuyện này, Bạch An Tương không tiếp tục kéo dài tìm hiểu nữa, mà chỉ nói với Bạch Sĩ Câu: “Ba, Trình Uyên xảy ra chuyện rồi, anh ấy bị bắt, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?” Còn chưa đợi Bạch Sĩ Câu mở miệng, Lý Ninh Quyên lập †ức phấn khởi, bà ta vui vẻ nói: “Thật sao? Chuyện này quả thật tốt quá rồi, cậu ta phạm tội gì? Sẽ bị nhốt bao.

lâu? Bao giờ hai đứa ly hôn?” “Mẹ, mẹ có thể đừng nhắc lại chuyện ly hôn nữa không hả? Con đã nói rồi con sẽ không ly hôn với Trình Uyên” Bạch An Tương tức giận nói.

Lý Ninh Quyên không thể nào hiểu nổi: “Con bé này, mẹ thật lòng không hiểu được con bị miếng mỡ heo nào làm cho tâm trí mê muội như vậy? Trình Uyên chẳng có cái gì cả, con còn giữ lại cậu ta để làm gì?” Bạch An Tương không muốn dây dưa đề tài nhàm chán này với bà ta nữa, ngồi thẳng xuống bên cạnh Bạch Sĩ Câu hỏi: “Ba, ba mau nghĩ cách đi.” Bạch Sĩ Câu tỏ ra bất lực, cười khổ nói: “Ba có thể có cách gì được chứ?” Bạch An Tương nghe vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

Long Thầm Vũ bên cạnh ho khan hai tiếng, cười nói: “An Tương, thật ra anh cũng có chút quan hệ” Nghe thấy Long Thầm Vũ nói vậy, Bạch An Tương đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh ta.

Chỉ thấy Long Thầm Vũ hơi híp mắt, lộ ra bộ dạng như.

cười như không, cực kỳ giống sư gia thời cổ đại đang đợi nhận được lợi ích.

Chính là kiểu, tôi có thể giúp anh, nhưng mà anh nhất định phải cho tôi chút lợi ích chứ.

Bạch An Tương mím môi, hỏi: “Anh có thể cứu được chồng tôi ra ngoài không?” Cô cố gắng nhấn mạnh hai chữ chồng tôi, cũng là muốn nói với Long Thầm Vũ, cô là người đã có chồng, tốt nhất để cho anh ta chặt đứt ý đồ với cô.

Long Thầm Vũ gật đầu: “Chuyện này không to tát gì.” “Nói điều kiện của anh đi.’ Gương mặt Bạch An Tương trầm xuống.

Long Thầm Vũ cười: ‘Cũng không có điều kiện gì, chỉ là mấy ngày nữa nhà họ Long tổ chức một bữa tiệc, đến lúc đó sẽ mời rất nhiều người có danh tiếng trong giới kinh doanh, mà anh đây, còn thiếu một người bạn nhảy.” Bạch An Tương nghe nói như vậy đột nhiên tức giận nói: “Tôi đã nói với anh rồi, tôi là người có chồng” Long Thầm Vũ nhún vai: “Chẳng qua chỉ là bạn nhảy mà thôi, không liên quan gì đến chuyện em có chồng hay.

không cả, huống chi anh cũng không để ý mà” “Anh…!” Bạch An Tương lập tức nghẹn lời.

Lý Ninh Quyên đảo con ngươi mấy vòng, nói: “Theo mẹ thấy An Tương à, bây giờ con cũng là người phụ trách hạng mục mới của Bạch Thị, gặp gỡ một chút, quen biết thêm mấy người có danh tiếng trong giới kinh doanh cũng tốt mà, còn Trình Uyên… Thật sự không cần quan tâm đến cậu ta đâu.” Vốn dĩ Lý Ninh Quyên biết Chủ tịch Tập đoàn Tuấn Phong để mắt con gái mình, bà ta nhìn loại cấp bậc như Long Thầm Vũ không vừa mát rồi, nhưng thấy con gái mình dường như đã quyết tâm không ly hôn với Trình Uyên, vậy còn có cách nào nữa chứ? Long Thầm Vũ so ra cũng đã tốt hơn Trình Uyên nhiều lắm rồi.

Bạch An Tương cắn môi, sau đó lại cân nhắc đắn đo.

Long Thầm Vũ nhận ra sự do dự của Bạch An Tương, tiếp tục thêm dầu thêm mỡ nói: “Có điều tôi nghe nói người bị bắt vào Cục Cảnh sát, có thể sẽ bị đánh rất nhiều, nếu anh ta thật sự phạm tội, nếu không chuẩn bị sớm, đừng nói đến chuyện được ra ngoài, không biết chừng còn bị bắt đi dùng hình phạt luôn” Nghe thấy Long Thầm Vũ nói vậy, trong lòng Bạch An Tương lập tức giật thót.

Gần đây cô mới thật sự chuẩn bị chấp nhận Trình Uyên, thật sự chuẩn bị chung sống với anh, đồng thời cũng đã phát hiện ra Trình Uyên có rất nhiều ưu điểm, Bạch An Tương cảm thấy bây giờ mình sống rất tốt.

Cô không cam lòng để Trình Uyên gặp chuyện không may nào.

Cân nhắc một lúc lâu, không kiềm được cán răng: “Được, tôi đồng ý với anh.” Nghe thấy Bạch An Tương đồng ý, Long Thầm Vũ càng cười tươi hơn nữa.

Lý Ninh Quyên chú ý sắc mặt, muốn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, vì vậy cười nói: “Đừng nói nữa, chúng ta ăn cơm đi ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói.” Đúng lúc này nhân viên giao thức ăn cũng đến.

Sau khi bàn tiệc được dọn lên, Lý Ninh Quyên cứng rắn kéo Bạch An Tương ngồi xuống ăn cơm, còn Long Thầm Vũ ngồi ngay bên cạnh cô.

Lo lãng suốt cả bữa ăn, trong lòng Bạch An Tương lo lắng không yên.

Long Thầm Vũ ý tứ gắp thức ăn cho cô, cô hoàn toàn không có cảm giác muốn ăn.

Không biết Trình Uyên thế nào rồi.

“Tôi đợi tin tốt của anh” Thấy Lý Ninh Quyên và Bạch Sĩ Câu cũng đã ăn gần xong, Bạch An Tương đứng dậy nói với Long Thầm Vũ, sau đó đột nhiên xoay người chuẩn bị rời đi: “Tôi ăn no rồi, về trước.” “An Tương em…’ Long Thầm Vũ cũng đứng dậy theo.

Bạch An Tương mặt không thay đổi nói: “Anh yên tâm, chuyện tôi đã đồng ý với anh, nhất định sẽ làm được” Ra cửa, cô cảm thấy muốn khóc.

Khi về đến nhà, trời đã tối rồi, nhưng cô lại phát hiện thế.

mà trong biệt thự lại có đèn sáng.

Bạch An Tương nghi ngờ cẩn thận về đến nhà mình, len lén nhìn vào bên trong qua cửa sổ.

Biệt thự chỉ có hai người cô và Trình Uyên, bây giờ Trình Uyên bị bát rồi, mình lại không ở nhà, là ai bật đèn chứ?