“Tát cô thì tát cô, cần đợi ngày sao?”
Kiều Lệ My cũng không thể nghe nổi nữa, bao nhiêu năm qua cô chịu uất ức.

từ khi ông nội bị bệnh, cô bị mọi người trong nhà dày vò.

Chú ba cùng chú tư ép cô lấy chồng.
Viện cớ xung hỉ cho ông nội, vậy hỉ ở đâu.

Thâm tâm cô biết, họ chỉ là muốn rút bớt đi quyền lợi từ cô.
“Kiều Lệ My, cháu đừng quên cháu mang họ Kiều, cháu xin lỗi em cháu ngay.”
Kiều Phong tức giận quát.
“Họ Kiều, mọi người coi cháu là họ Kiều sao? Ép cháu lấy một tên vô dụng, ở nhà thì chèn ép cha con cháu.

Cái họ này có ý nghĩa gì chứ?”
Bao nhiêu uất ức Kiều Lệ My đều bộc phát ra bên ngoài, mà bình thường cô vẫn kiềm nén.

Thật ra chính do Diệp Đông bắn ra một tia linh lực về phía Kiều Lệ My.
Linh lực tồn đọng trong người sẽ tạo cảm giác bùng nổ, người nhận linh lực nếu đang bị áp chế cảm xúc sẽ tự động tuôn ra.
Đây là hiệu quả Diệp Đông muốn có, thực ra anh muốn tìm dịp nhưng tìm dịp không bằng gặp thời.

Dù sao thì Kiều gia cũng không đáng để họ phải ở lại.
“Còn không phải vì ông nội thương chị nhất sao? Một chút việc cũng không làm được thì uống phí rồi.”
Kiều Hoàng Uy bĩu môi khinh khi.
“Cháu tự biết thân phận đi, đứa em gái còn đi học của cháu là do ai chu cấp.

Đừng nháo loạn.”
Bên này Kiều Phong cũng chắc thầm nắm được điểm yếu của Kiều Lệ My, dù mạnh mẽ đến đâu, cô có điểm yếu là gia đình.

Chỉ cần là gia đình, cô sẽ mềm lòng.
Nhưng hôm nay tác động linh lực quá lớn, cảm xúc của cô không thể áp chế lại được.
“Em gái cháu? Chu cấp? Vậy ai là người đem về dự án lớn nhỏ? Ai là người ngày đêm làm việc trong khi các người ung dung tự tại?”
“Hỗn xược, cháu còn được ở Kiều thị nên xem đó là may mắn.

Nếu không phải thì cháu có giá trị gì?”
Kiều Phong tức giận quát lớn hơn, đúng là Kiều Lệ My mang về dự án lớn nhỏ, cũng chính cô thực hiện dự án.

Nhưng Kiều Phong cảm thấy tôn nghiêm bị động chạm.
Ông không tin không có Kiều Lệ My thì Kiều gia sẽ bại.
“Vậy cháu cùng người cha vô dụng, tên chồng phế vật kia biến khỏi Kiều gia.

Từ nay ngoài cái họ Kiều, cháu cùng gia đình sẽ không còn được Kiều gia chu cấp.”
Bỗng nhiên Kiều Lệ My khựng lại, chua chát thay lời Kiều Phong nói là đúng.

Cô là dựa vào Kiều gia, giờ nếu cô đưa cha đi, thì lấy gì nuôi sống họ.
Nhưng Diệp Đông không để họ phải suy nghĩ nhiều.
“Đi thì đi, còn sợ không có đất sống sao?”
“Anh điên à.”
Kiều Lệ My gắt giọng với anh.
“Không! Anh nói là thật, dù sao ở đây em và cha đều bị sỉ vả.

Không đi thì ở làm gì? Để bị làm nhục?”
Diệp Đông nhỏ giọng nói với Kiều Lệ My.
Khi cô đang phân vân, anh nhỏ giọng nói.
“Anh vừa trúng số nha, độc đắc, một trăm tỷ.

Chúng ta đi, gầy dựng lại, không hơn ở Kiều gia sao?”

Nghe tin này, Kiều Lệ My bất ngờ như không tin nhìn Diệp Đông.
“Anh đừng ở đó làm lớn chuyện.

Mẹ anh ở kia còn chờ anh đó.”
Nhưng Kiều Lệ My không thực sự tin tưởng Diệp Đông.
“Mẹ anh đã được chuyển viện, đến nơi chữa trị tốt hơn rồi.

Không tin em có thể hỏi đi.”
Kiều Lệ My bán tính bán nghi, nhưng chợt nghĩ, dù Diệp Đông trúng số đi nữa thì liên quan gì cô.
Số tiền đó vẫn nên để cho mẹ anh chữa bệnh, hai người vẫn chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực mà thôi.
“Tôi sẽ để em tám mươi tỷ để gầy dựng cơ nghiệp.

Dù sao cũng tình cờ tôi biết với một người bạn, anh ta có thể giúp em.”
Diệp Đông như nhìn ra suy nghĩ của Kiều Lệ My, đồng thời phải viện cớ nào đó hợp thức hóa số tiền anh sắp bỏ ra vì cô.
Tuy trúng số nghe ngớ ngẩn nhưng không thể có cách nào có ngay một trăm tỷ được.

Nguồn gốc số tiền làm người khác nghi ngờ.
“Thật? Nhưng…”
“Không nhưng gì cả, xem như anh trả ơn nhà em.

Bệnh tình mẹ anh cũng đã ổn rồi.

Hai mươi tỷ kia đủ cứu sống mẹ tôi rồi.”
Thật Diệp Đông biết nếu nói để cả một trăm tỷ cho Kiều Lệ My cô sẽ từ chối.


Nhưng nếu để một phần thì cô sẽ suy nghĩ lại.

||||| Truyện đề cử: Tội Lỗi Và Dục Vọng |||||
Như để tăng quyết tâm của cô, Diệp Đông không ngại bồi thêm.
“Chúng tôi đi, sau này Kiều gia với chúng tôi ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nếu có chuyện đừng tìm đến chúng tôi cầu xin.”
Mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, sau đó phá lên cười như nghe được chuyện cười gì đó rất thú vị.
“Ôi cười chết tôi rồi.

Kiều gia đi cầu xin bọn mày? Điên rồi hóa rồ à?”
Kiều Hoàng Uy cười không ngậm được miệng.
“Được! Để xem không có Kiều gia các người sống sao? Tôi muốn xem là ai cầu xin ai.”
Như mở cờ trong bụng, Kiều Phong mong nhà Kiều Lệ My đi còn không được.

Như vậy Kiều thị 100% thuộc về ông ta rồi, thiếu Kiều Lệ My, Kiều thị không chết được.
“Đi thôi, họ đã cạn tình, không cần nhiều lời.”
Diệp Đông đỡ cha vợ và ra hiệu cho Kiều Lệ My thu dọn đồ rời khỏi..