Diệp Đông hấp thụ một luồng linh khí màu vàng, cơ thể anh lơ lửng, vô thức rơi vào một mảng không gian rộng lớn.

Trong không gian này chỉ có bụi vàng, anh cố mở để thấy rõ hơn mọi thứ.
Đột nhiên, một hồ nước cùng một cái cây to xanh hiện ngay trước mắt, như có gì đó thôi thúc, nhấc bổng anh lên rồi ném thẳng vào hồ nước kia.
“Cảm giác này…”
Diệp Đông lẩm bẩm, cảm giác đau đớn co thắt, màu nước dần đen ngòm, sau đó trở về trong vắt.

Anh cảm thấy cơ thể như nhẹ hơn, gân cốt như được thay mới, lại cảm nhận một luồng sức mạnh xẹt ngang cơ thể.
“Hoán gân tẩy tủy.”
Trong đầu anh chợt nghĩ đến chuyện này, cây xanh kia như biết đung đưa, bỗng nhiên kết những quả đỏ mọng, rồi một cành cao như cúi chào muốn anh hái trái đỏ mọng kia.
“Ngươi…”
Lá cây đong đưa như thúc giục.
Diệp Đông không chần chừ mà hái ngay vài trái, thử thưởng thức vị ngon của nó.

Vô cùng ngọt và sảng khoái.
“Đây chẳng phải là trái Hồng La, tăng cường sức mạnh mà Thượng Thuận đã nói sao.”

Người đàn ông Thượng Thuận này gặp anh lúc anh đang buồn bã say xỉn vì bị nhà vợ sỉ nhục coi thường.

Bất ngờ hơn là ông ta cho anh biết vì cơ duyên cứu lão ăn mày sáu năm trước, ông ta lại là Điện Vương nắm giữ mạch kinh tế phương Đông, chi phối quyền lực nhiều nơi khác.
Không ngờ chỉ là cơ duyên đó, cha anh bị tai nạn mất vì kẻ thù của ông ta cho rằng trên xe chở ông ta.

Chính vì sự áy náy mà ông ta trao lại chức Điện Vương cho Diệp Đông.
“Haizz, thật không biết đây là may mắn hay bất hạnh.”
Diệp Đông nhớ lại thì càng cảm thán, vì ông ta mà cha anh mất, mẹ anh ốm nặng, anh phải gán thân ở rể Kiều gia.
Nhận bao nhiêu sỉ nhục, người vợ trên danh nghĩa của anh là Kiều Lệ My cũng chịu bao nhiêu thiệt thòi.

Chỉ vì ông cụ Kiều yêu thương cô, lại cho cô nhiều quyền hạn trong Kiều thị mà cô bị đám người thân Kiều gia ép lấy chồng xung hỉ.
Càng đau đớn hơn là anh dựa vào tiền Kiều gia để cứu mẹ, anh không thể làm gì được.
Bất chợt trong người anh như muốn xé toạc, luồng ánh sáng vàng cùng màu đỏ từ linh khí của trái cây mọng nước kia như bức anh nổ tung.
Diệp Đông ngồi xuống tịnh tâm, làm theo truyền thừa của Điện Vương tiền nhiệm, bỗng trước mắt ông hiện ra một hình bóng ảo ảnh một cụ già.
Đúng là người anh đã từng cưu man, cứu sống.
“Chàng trai trẻ, ta biết khi cậu nhìn thấy thân ảnh này, ta đã ở một nơi khác.

Những gì ta có thể làm cho ân nhân chỉ có thế này.”
Thì ra Điện Vương không chỉ có quyền nắm giữ kinh tế, mà thế lực của Điện Vương vô cùng cường đại.
Bản thân Điện Vương không chỉ là một võ giả, mà còn có thể tu luyện thăng cấp tới mức thần.
Linh lực trong người Điện Vương cùng truyền thừa nhiều đời này đủ để Diệp Đông làm bá chủ một phương, thậm chỉ nếu chịu khó tu tập thì có thể xưng bá thiên hạ.
Tuy nhiên Điện Vương hưởng nhiều lợi thế cũng sẽ có trách nhiệm nhất định, đó là bảo vệ Phương Đông.
Diệp Đông nhận lãnh mọi truyền thừa, cũng như sức mạnh và bí kíp tu luyện từ Điện Vương tiền nhiệm, anh vẫn có chút thắc mắc.
“Ngài có thể cho tôi biết.

Kẻ thù đã hại chết cha tôi không?”
Thân ảnh như khựng lại, vẻ mặt tỏ ra áy náy.
“Chàng trai trẻ, là do ta.

Năm đó do ta bất cẩn, kẻ thù lớn nhất của chúng ta chỉ có một…”

“Hiện tại cậu chưa đủ cường đại, chờ một ngày cậu đủ cường đại, tự khắc sẽ biết.”
“Nhưng…”
Diệp Đông chưa kịp nói tiếp thì thân ảnh tan biến, chỉ còn lại tiếng vọng từ xa.
“Hồ nước này có thể hoàn gân đổi tủy, dù là bệnh như thế nào cũng có thể chữa lành.

Trái trên cây là trái linh lực, chỉ cần ngày ngày ngâm nước cùng ăn loại trái này, luyện theo tâm pháp của ta.

Cậu chắc chắn sẽ cường đại, lúc đó cảnh hỗn man trong này sẽ thay đổi, cậu sẽ nhìn thấy quá khứ và hiện tại rõ ràng…Chàng trai trẻ, ta tin tưởng câu.”
Sau khi dứt lời, Diệp Đông chỉ còn lại một mình.
Anh ngồi xuống cố gắng tu luyện theo tâm pháp, chẳng mấy chốc ánh sáng vàng chói chang bay lên từ đỉnh đầu của Diệp Đông.
Một luồng sức mạnh công phá cơ thể, cả người lơ lửng, chẳng mấy chốc anh đã thấy mình quay về căn phòng u tối ban đầu.
“Chúc mừng Điện Vương, thông tin Điện Vương mới đã được thông báo tới các nơi khác.”
“Ông làm việc quá nhanh rồi, trước kia ông như thế nào sau này vẫn là thế đó.

Tôi tin sự trung thành của ông.”
Thượng Thuận cúi đầu, trong lòng không gợn sóng.

Cả đời này người ông trung thành là Điện Vương, ông vẫn sẽ luôn như vậy, đó là lời thề, cũng là trói buộc.
“Tôi còn gia đình, tôi không trói buộc ông, làm gì báo với tôi là được.

Không quá câu nệ.”

“Dù sao tôi cũng chưa quen thuộc.

Điện Vương tiền nhiệm cũng nói, ông là người tôi có thể tin được.”
Nghe thấy câu này Thượng Thuận như có một chút ấm áp trong lòng.
Ai không biết vị trí Điện Vương này ai cũng muốn, việc không tin bất kỳ ai là bình thường, chỉ cần ông hoàn thành chức trách, mọi thứ sẽ ổn.

Nhưng câu nói tin tưởng kia đã làm cho ông ta mềm lòng một chút.
“Năm đó Điện Vương tiền nhiệm giả làm ăn mày không cho ai biết tung tích, cũng vì…không muốn liên lụy người thân tính là ông.

Ông ta còn mở ra một đường cho ông rút lui.”
Nói rồi, Diệp Đông đưa ra một tờ giấy.
Thượng Thuận nhận lấy, đọc tờ giấy kia, khóe mắt ông hơi ẩm ướt, cố gắng kiềm nén không cho mình khóc.
“Điện Vương quá mức cẩn trọng rồi…tôi không ngại chết.”
Diệp Đông tiếp lời.
“Nhưng không thể chết vô ích.”.