Chương 25: Không có hứng với bà già

“Đúng vậy! Mong cô đi cùng chúng tôi, nếu không, tôi sẽ khó hoàn thành công việc”.

Vương Tuyết thấy được sự do dự của Lâm Nhã Hiên, nhanh chóng thuyết phục.

“Được, tôi đi cùng mọi người”.

Lâm Nhã Hiên suy nghĩ một lát rồi trả lời.

Cô hi vọng có thể gặp người thần bí kia, đồng thời trả lại Ánh Trăng Sông Nile cho người đó!

“Các anh em! Dựa vào giác quan thứ sáu của tôi, tôi cảm thấy đi theo bọn họ, chắc chắn sẽ có tin tức nóng hổi!”

“Vậy còn chần chừ gì nữa? Đi nào!”

Trong chốc lát, đám phóng viên thi nhau chạy đi như lửa cháy đến mông vậy.

“Lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy, mọi người, chúng ta cũng đi xem thử đi!”

Thiên Nhất Long cười to.

Ngay sau đó.

Trong phòng hội nghị chỉ còn lại bà cụ Lâm và đám con cháu nhánh chính.

“Bà nội! Chúng ta đi xem đi, dù sao cháu cũng muốn xem thử rốt cuộc ông chủ Đầu tư Hoàn Cầu là thần thánh phương nào, vì sao lại giúp con nhỏ thấp kém Lâm Nhã Hiên đó!”

Lâm Long siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Một lát sau.

Tất cả mọi người đều tập trung ở tầng một tập đoàn Lâm Thị.

Xoạt!

Xoạt!

Xoạt!

Từng chiếc Rolls-royce phiên bản giới hạn lần lượt dừng lại theo trật tự.

“Cô Lâm, mời lên xe”.

Vương Tuyết dẫn cô chậm rãi đi đến chiếc xe màu đỏ dẫn đầu.

“Đây là…”

Lâm Nhã Hiên nhướn mày, đây chẳng phải là đoàn xe hạng sang đã đón Mục Hàn ở cửa tập đoàn lúc trước sao?

Có điều, cô không hỏi thêm gì cả, chỉ đè nén nghi ngờ trong lòng.

“Ông Tần à, chỉ vài chục chiếc xe này, e là bằng lợi nhuận chục năm của công ty chúng ta!”

Thiên Nhất Long vỗ vai gia chủ nhà họ Tần và cảm khái.

“Bà nội! Lâm Nhã Hiên thật kỳ cục! Nhiều xe sang như vậy, cô ta lại không tặng bà một chiếc, đúng là bất hiếu!”

Lâm Phi Yến đỡ bà cụ Lâm, hai mắt đỏ ngầu vì ganh tỵ.

“Hừ! Có lợi hại hơn đi nữa thì cuối cùng nó cũng là người nhà họ Lâm, lẽ nào còn muốn chối bỏ tổ tiên sao?”

Sắc mặt bà cụ Lâm tối sầm lại, trong lòng càng thêm bất mãn!

Cứ như vậy, một cảnh tượng chấn động cùng tiêu đề cực sốc xuất hiện trên khắp các tờ báo ở thành phố Sở Dương.

Hàng chục xe rolls-royce mở đường, theo sau là một loạt xe hạng sang.

Điều này khiến không ít người kinh ngạc.

“Lâm Long, sao bà cảm thấy hướng đi này rất quen? Hình như đã từng đi qua rồi?”

Trên xe, bà cụ Lâm chống gậy đầu rồng, nhìn ngó xung quanh.

“Bà… nếu cháu đoán không nhầm, chúng ta đang trên đường đến biệt thự Vân Đỉnh”.

Lâm Long hít sâu một hơi rồi nói, trong lòng vô cùng bất an.

Lẽ nào…

Người cao quý phía sau Lâm Nhã Hiên, ông chủ của Đầu tư Hoàn Cầu chính là người vô cùng giàu có, đã mua toàn bộ biệt thự Vân Đỉnh?

Ực!

Có vẻ như bà cụ Lâm cũng đoán ra điều đó, nặng nề nuốt nước bọt.

Biệt thự Vân Đỉnh là một khu biệt thự cao cấp đặc sắc nhất của thành phố Sở Dương, phàm là người sống ở đó, đều là gia tộc giàu có, vô cùng quyền thế.

Bà cụ Lâm luôn chấp niệm với điều đó, hi vọng cả đời là có thể đưa nhà họ Lâm gia vào Vân Đỉnh!

“Có gì giỏi giang đâu! Hứ! Không biết xấu hổ, kết hôn rồi còn đi trăng hoa! Bà nội, nếu người vô cùng giàu có này nhìn thấy cháu thì chắc chắn sẽ yêu cháu!”

“Cháu trẻ hơn Lâm Nhã Hiên, quan trọng hơn là, cháu là một cô gái xinh đẹp còn trong trắng!”

Ánh mắt Lâm Phi Yến chứa đầy vẻ tham lam.

Một khi mình nhận được sự cưng chiều từ người vô cùng giàu có kia, vậy thì vị trí gia chủ nhà họ Lâm, Ánh Trắng Sông Nile, thậm chí toàn bộ thành phố Sở Dương đều là của mình!

Bà cụ Lâm không đáp lại, ánh mắt trầm ngâm quan sát Lâm Phi Yến.

“Hử? Có gì đó không đúng, sao xe của Thiên Nhất Long của nhà họ Thiên lại quay đầu? Ông ta không đi à?”

Lâm Long phát hiện lộ trình của xe trên đường có thay đổi liền nhanh chóng hạ kính xe xuống quan sát.

Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện, không riêng gì Thiên Nhất Long mà tất cả những chiếc xe chạy trước họ đều quay đầu, không một ngoại lệ!

“Haiz! Thật không ngờ! Mấy ngày trước còn là nhà của chúng ta, bây giờ muốn vào còn khó!”

Thiên Nhất Long hạ kính xe xuống, nói với người bạn ngồi xe bên cạnh.

Nhất thời.

Đám người bên bà cụ Lâm đều hiểu ra.

Bọn họ…

Tất cả đều bị người thần bí kia tàn nhẫn chặn ngoài cửa!

“Bà nội… chúng ta cũng quay lại thôi! Ngay cả gia chủ của gia tộc hạng nhất còn bị chặn nói gì đến chúng ta!”

Lâm Long chán nản nói.

Đột nhiên, hắn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lâm Nhã Hiên như trời với đất!

“Đừng làm loạn! Bà là người bình thường sao? Bà là bà nội của nó!”

“Ai dám không cho bà vào? Chỉ cần trên người nó còn chảy dòng máu của nhà họ Lâm thì nó vẫn phải nghe lời bà”.

Bà cụ Lâm chống gậy, bừng bừng khí thế!

Bà ta không tin, Lâm Nhã Hiên dám chặn gia chủ là bà ta ở ngoài!

“Dừng lại!”

Xe của nhà họ Lâm đang chuẩn bị vào cổng, đột nhiên bị chặn bởi một nhóm người vũ trang đầy đủ.

“Ông chủ có lệnh, người không liên quan miễn vào!”

Người đàn ông dẫn đầu hét lên.

 

“Nhưng ban nãy tôi thấy Lâm Nhã Hiên cũng đi vào!”

Lâm Phi Yến xuống xe, khoanh tay, bắt bẻ.

“Bởi vì cô ấy là bà chủ!”

Người đàn ông mặc đồng phục không chớp mắt nói.

“Anh!”

Lâm Phi Yến tức đến mức sắp bốc khói.

“Cậu bạn này, tôi là bà nội của Lâm Nhã Hiên! Nói thoáng ra, thì cũng coi như là người lớn trong nhà chủ nhân của các cậu, chẳng lẽ cũng tính là người ngoài sao?”

Bà cụ Lâm cậy già lên mặt, còn tỏ vẻ kiêu ngạo.

“Tất nhiên là người ngoài! Ông chủ chúng tôi không có hứng thú với bà già”.

Người đàn ông mặc đồng phục ngẩng cao đầu, lớn tiếng thẳng thừng nói.

Bà cụ Lâm cũng cạn lời.