Chương 117: Chỉ biết giả ngầu

Khác với hình thức giáo dục bắt buộc trong chín năm, trường quý tộc Sở Dương sẽ xây dựng kế hoạch học tập phù hợp với tình hình thực tế cho học sinh ở các độ tuổi khác nhau và dạy học sinh phù hợp với năng khiếu của các em, nhằm đạt được mục tiêu thành công nhanh chóng.

Vì vậy, hàng tháng trường quý tộc Sở Dương đều tổ chức tuyển sinh.

Điều kiện để đến trường quý tộc Sở Dương là học phí tài trợ bắt đầu từ năm trăm nghìn tệ, học phí mỗi người tuy khác nhau nhưng chắc chắn không hề thấp, dù sao thì giáo viên được thuê trong trường đều là hạng nhất trong nước, thậm chí là hạng nhất cả trên thế giới.

Còn học sinh trường quý tộc Sở Dương đã chiếm một nửa số học sinh của cả nước có thể được nhận vào học tại các trường hạng nhất trong nước như đại học Thủ Đô. Mặc dù học phí của trường quý tộc Sở Dương đắt đỏ nhưng những gia tộc hạng nhất vẫn cố gắng gửi con cái mình đến đây.

Với tư cách là chủ nhân của Điện Long Vương, khoản phí tài trợ năm trăm nghìn tệ cho trường quý tộc Sở Dương chẳng khác gì cơn mưa phùn đối với Mục Hàn.

Mặc dù trường quý tộc Sở Dương thuộc sở hữu của Điện Long Vương, nhưng Mục Hàn không muốn tiết lộ danh tính của mình vào lúc này.

Khi Mục Hàn đưa A Ly đến trường quý tộc Sở Dương, cũng có rất nhiều người đưa con đến đăng ký.

Bãi đậu xe ngay lối vào chật kín các dòng xe sang như Porsche, Mercedes-Benz S-Class, BMW 7 Series, Audi Q8,… chẳng khác gì một triển lãm xe sang. Điều này làm cho chiếc xe Emgrand chỉ trị giá một trăm nghìn tệ của Mục Hàn có vẻ hơi lạc lõng.

Mục Hàn đưa A Ly đến văn phòng đăng ký xếp hàng để điền vào mẫu đơn.

“Này, mọi người đã nghe nói gì chưa? Có một đại gia siêu giàu đã nộp một trăm triệu tệ tài trợ cho trường học!”

“Ôi trời đất ơi, đó là một trăm triệu đấy, đủ để mua đứt trường quý tộc Sở Dương rồi!”

“Ông chủ nhà tôi mới chỉ tài trợ một triệu thôi. Này, ông chủ nhà anh đã tài trợ bao nhiêu?”

“Không nhiều, cũng chỉ khoảng một triệu rưỡi thôi!”

“Ông chủ của tôi tài trợ ba triệu!”

“..”.

Khi Mục Hàn xếp hàng, các tài xế và thư ký mang theo con của ông chủ nhà mình đến bắt đầu bàn tán xôn xao.

Đúng vậy, Mục Hàn chính là đại gia siêu giàu đã tài trợ một trăm triệu tệ cho trường quý tộc Sở Dương.

Dù sao tiền đã tiêu vào tài sản của chính mình, Mục Hàn cũng không quan tâm.

Tuy nhiên, những người lái xe và thư ký này đã thay đổi cuộc trò chuyện của họ, sau đó họ chuyển sang so sánh trên quy mô lớn để thể hiện cái ngầu của nhà mình.

Ông chủ của ai trả nhiều phí tài trợ hơn thì thư ký hay lái xe của ông chủ đó rất nở mày nở mặt.

Khi đến lượt Mục Hàn điền đơn, một người phụ nữ trang điểm duyên dáng và sang trọng, dẫn một cậu bé mặc áo đuôi tôm tranh lên trước một bước và đứng trước mặt Mục Hàn, chuẩn bị điền vào đơn và đăng ký.

Đồng thời, miệng bà ta còn khinh thường nói: “Một kẻ đi con xe Emgrand mà cũng đem con đến trường quý tộc Sở Dương để học?”

“Bà nói cái gì đấy!”, sắc mặt Mục Hàn lập tức lạnh lùng, bất mãn nói: “Tôi lái xe gì, liên quan gì đến việc con trẻ đi học?”

“Đương nhiên là liên quan rồi!”, người phụ nữ tỏ vẻ khinh thường: “Muốn vào trường quý tộc Sở Dương, chỉ riêng tiền tài trợ đã phải trả năm trăm nghìn tệ, lại thêm tiền học phí và những khoản khác nữa, tất tần tật cũng phải vài triệu tệ đấy, cậu có nộp nổi không?”

“Đương nhiên là có thể nộp được rồi!”, Mục Hàn cười chế nhạo: “Tôi vừa mới tài trợ cho trường một trăm triệu tệ đấy!”

“Cậu tài trợ một trăm triệu cho trường á?”, nghe xong câu nói của Mục Hàn, người phụ nữ chồm tới cười ha hả như nghe được câu chuyện tiếu lâm nào đó, bà ta chỉ tay về phía Mục Hàn và nói với cậu con trai: “Con trai, con đã nhìn thấy chưa? Sau khi vào trường con phải học hành cho đàng hoàng, nếu không tương lai cũng giống như cậu ta, chỉ biết giả ngầu!”

Mục Hàn: “…”

Dường như làm nhục Mục Hàn chưa đủ, người phụ nữ này lại nói: “Nếu cậu có thể tài trợ một trăm triệu, tôi cũng dám livestream ăn phân luôn!”

“Cho dù bà muốn livestream ăn phân thì cũng phải xếp hàng nghiêm túc vào!”, Mục Hàn nói với biểu cảm vô hại.

“Xếp hàng à? Thật là buồn cười!”, vẻ mặt người phụ nữ kiêu ngạo, với thái độ hống hách: “Cậu có biết tôi là ai không? Lý Mộc Phong, phó chủ tịch hội đồng trường này là chồng tôi! Tôi đưa con trai tôi đến đăng ký lại cần phải xếp hàng nữa sao?”

“Này thôi đi người anh em ạ, hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt!”

“Hoàn toàn không cần thiết đắc tội với vợ của phó chủ tịch hội đồng chỉ vì một chuyện chen hàng cỏn con như thế!”

“Lý Mộc Phong, đó là chủ tịch tập đoàn Lý Thị! Nghe nói ngay cả giới giàu có của Sở Châu cũng phải nể mặt ông ta!”

Lúc này, nhóm thư ký và tài xế bắt đầu nhỏ tiếng can ngăn Mục Hàn.

 

Dù sao những nhà giàu có thể lọt vào hội đồng quản trị trường quý tộc Sở Dương, ai nấy cũng là nhân vật lớn uy danh lẫy lừng của Sở Dương.

Vốn dĩ Mục Hàn tài trợ cho trường một trăm triệu nên hoàn toàn không cần xếp hàng đăng ký, nhưng Mục Hàn không muốn hưởng đặc quyền, tránh tạo cho A Ly tâm lý đầu cơ trục lợi.

“Còn mấy người thì nghĩ sao?”, Mục Hàn nhìn hai nhân viên phụ trách đăng ký.

“Thưa anh, là như thế này!”, một trong hai nhân viên rất có tầm nhìn lập tức trả lời: “Bà Lý là khách hàng VIP của trường chúng tôi, có thể được hưởng đặc quyền bỏ qua việc xếp hàng chờ đợi!”

“Lại còn có quy định như vậy sao?”, Mục Hàn cười, đưa tay lấy ra một tấm thẻ đen: “Nếu khách hàng VIP có thể được hưởng các đặc quyền miễn xếp hàng, vậy còn tôi – khách hàng sở hữu tấm thẻ đen duy nhất kể từ khi trường quý tộc Sở Dương thành lập thì sao đây?”

Dù sao cũng là một trường học quý tộc nên có phân loại ba sáu chín cấp đối với học sinh. Học sinh xuất thân từ các gia đình có tài sản và quyền lực cao hơn cũng sẽ nhận được sự ưu ái đặc biệt từ nhà trường.

Và tấm thẻ đen này đã được Lâm Xuyên, chủ tịch hội đồng trường tự tay trao cho Mục Hàn.

Vốn dĩ Mục Hàn không định dùng, nhưng nhìn tình cảnh này, anh không thể không lên mặt một phen.

Nếu không, khi A Ly vào trường, các học sinh khác nghĩ rằng em ấy không có nền tảng và chắc chắn sẽ bị bắt nạt.

“Đen … thẻ đen?”

Hai nhân viên hoài nghi nhìn nhau.

Từ khi thành lập trường quý tộc Sở Dương đến nay, họ chưa từng thấy phụ huynh học sinh nào lấy được thẻ đen.

 

Ngay cả phó chủ tịch hội đồng trường Lý Mộc Phong, trong tay cũng đang cầm một tấm thẻ bạc tượng trưng cho cấp bậc thứ hai.

“Xin lỗi, thưa anh, chúng tôi cần xác nhận lại”.

Hai nhân viên bắt đầu thận trọng hơn.

Vừa rồi, một phụ huynh của một học sinh đã tài trợ một trăm triệu nhân dân tệ, nếu nhà trường cấp thẻ đen cho anh ta thì sao?

Hơn nữa, họ chưa bao giờ nhìn thấy tấm thẻ đen duy nhất kể từ khi trường được thành lập.

“Là giả, nhất định là giả!”, người phụ nữ lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Mấy người cũng không thử nghĩ xem, một tên lái con xe Emgrand thì có thể nhận được thẻ đen không? Mấy người còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau đuổi cổ tên này đi!”

Nghe xong lời của người phụ nữ, hai nhân viên đột nhiên cảm thấy rất có lý.

Họ liền gạt bỏ ý định xác minh, lập tức trở nên nghiêm túc: “Anh này, xin đừng làm phiền hay can thiệp vào công việc của chúng tôi. Nếu không, chúng tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ đuổi anh ra ngoài!”

“Lộ rồi nhé? Lại còn giả ngầu, nhân lúc bảo vệ chưa tới, cậu còn không mau cút cho khuất mắt đi!”, người phụ nữ dương dương tự đắc nói.

Mục Hàn vẻ mặt bình tĩnh, anh nhíu mắt một cái: “Các anh chắc chắn không xác minh tấm thẻ đen này của tôi là thật hay giả đúng không?”