Long Chấn Quốc hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh.

Ngay cả người trong truyền thuyết đó cũng đã tới rồi sao?  
Sáu năm trước, liên quân hơn bốn mươi nước tiến công vào Hoa Hạ, Mục Hàn làm anh hùng xuất thế, dựa vào sức mạnh của mình để đào tạo ra tứ đại chiến thần, xoay đổi tình thế và cứu lấy Hoa Hạ.

Trở thành một nhân vật giống như Chúa cứu thế của cả Hoa Hạ.

Mỗi lần Long Chấn Quốc nói về đại thống soái là đều mặt mày hớn hở, khuyên răn con cháu của nhà họ Long ở thủ đô phải noi gương đại thống soái, tương lai trở thành một anh hùng hào kiệt có một không hai giống như đại thống soái.

Thế mà lúc này, nhà họ Long ở thủ đô lại trở thành kẻ địch của đại thống soái và tứ đại chiến thần.

“Bốp! Bốp! Bốp!”, vừa nghĩ tới đây, Long Chấn Quốc tức phát điên, lập tức tát mạnh vào mặt Tiêu Nam Yến liên tục ba bạt tai: “Đều do con đàn bà đê tiện nhà cô hại!”  
Theo như Long Chấn Quốc thấy, nếu như không phải Tiêu Nam Yến mê hoặc Long Phi Thiên và khiến cho Chúc Long phải vào tù.


Thì nhà họ Long ở thủ đô hiện giờ sẽ có người đứng đầu tứ đại chiến thần là Chúc Long trấn giữ, đừng nói là trở thành thế gia, dù có là nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng phải xem trọng nhà họ Long ở thủ đô vài phần.

Thậm chí ngay cả Mục Sảng cũng phải ngửa mặt mà nhìn Chúc Long.

Còn về Tiêu Nam Yến, sau khi đột nhiên bị Long Chấn Quốc tát mạnh vài cái thì không còn dám phản bác, chẳng buồn bận tâm tới cơn đau đớn tê rần trên mặt, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Chúc Long, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Tiếu Thiên, năm đó là do em sai, em không nên bỏ anh!”  
“Thật ra những năm nay trong lòng em vẫn luôn nhớ tới anh! Mỗi đêm em ngủ đều nằm mơ thấy anh! Anh hãy nhìn vào tình cảm sâu nặng em dành cho anh mà đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, chúng ta trở về bên nhau đi anh!”  
“Sau này em sẽ toàn tâm toàn ý ở bên anh!”   
Nghe những lời này của Tiêu Nam Yến, Chúc Long không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Mỗi đêm đều bị Long Phi Thiên đè bên dưới mà lại mở miệng nói trong lòng cô ta chỉ có mình Chúc Long.

Loại phụ nữ như vậy thật sự ngay cả lễ nghĩa và liêm sỉ cũng không còn nữa.

“Cô đúng là con đàn bà đê tiện!”, Chúc Long bực bội hừ một tiếng.

“Đúng, em là con đàn bà đê tiện!”, Tiêu Nam Yến ngồi dưới đất ôm lấy chân của Chúc Long, vô liêm sỉ gật đầu nói: “Tiếu Thiên, chỉ cần anh vui thì em chính là một con đàn bà đê tiện!”  
“Tiếu Thiên, ông lấy danh nghĩa gia chủ nhà họ Long ở thủ đô, hoan nghênh cháu trở về nhà họ Long ở thủ đô với lễ nghi cao nhất!”, ngay cả Long Chấn Quốc cũng không nhịn được mà nịnh nọt Chúc Long: “Ông tuyên bố kể từ bây giờ cháu chính là người thừa kế số một của nhà họ Long ở thủ đô!”  
“Không!”, Long Chấn Quốc lập tức thay đổi chủ ý, lại nói: “Cháu sẽ là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Long ở thủ đô!”  
“Tiếu Thiên, ban đầu là ông nội nhìn sai người mới để cho cháu chịu ấm ức mười năm, cháu trở về đi, ông nội đồng ý bù đắp cho cháu tất cả!”  
Vừa thấy Long Chấn Quốc tỏ thái độ như vậy thì bố mẹ của Chúc Long cũng vội vàng lên tiếng: “Con trai, mười năm nay bố mẹ vẫn luôn vô cùng nhớ mong con, bố mẹ không nên bỏ rơi con trong những tháng ngày con phải chịu đựng giày vò nhiều nhất!”  
Ngay cả bố mẹ của Long Phi Thiên cũng mềm mỏng nói: “Tiếu Thiên, năm xưa chú và thím có lỗi với cháu, chú thím xin lỗi và nhận sai với cháu, chú thím sẽ quỳ xuống trước mặt cháu ngay tại nơi này!”  
Bố mẹ Long Phi Thiên lập tức quỳ hai chân xuống trước mặt Chúc Long, dùng hết sức dập đầu.

Nhìn thấy tất cả những chuyện này, Long Phi Thiên đang lê lết trên mặt đất không khỏi lắc đầu cười gượng.

Long Phi Thiên hiểu, dù cho hôm nay không phải chết thì sau này nhà họ Long ở thủ đô, hắn cũng không còn bất cứ địa vị gì nữa rồi.


Đứng đầu trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô thì ghê gớm đấy, thế nhưng so với tứ đại chiến thần khiến cho liên quân hơn bốn mươi nước nghe danh là khiếp sợ thì rõ ràng vẫn là quá yếu.

Huống hồ hôm nay Long Phi Thiên đã bị Chúc Long đánh tàn phế.

Dưới sự lôi kéo của bố mẹ Long Phi Thiên, những người có liên quan tham gia vào chuyện hãm hại Chúc Long năm xưa đều không đánh mà khai, đồng loạt chủ động thừa nhận và quỳ xuống trước mặt Chúc Long.

“Chúng tôi tình nguyện nhận tội, xin chiến thần Chúc Long giơ cao đánh khẽ!”  
Nhìn đám người đông nghịt kia, ngay cả Long Chấn Quốc cũng vô cùng kinh ngạc.

Nếu như không phải hôm nay Chúc Long dùng thân phận tứ đại chiến thần tới trấn áp, có đánh chết thì Long Chấn Quốc cũng không thể ngờ địa vị gia chủ nhà họ Long của cụ ta đã mất đi thực quyền từ lâu, chỉ còn lại cái danh gia chủ vô nghĩa mà thôi.

Dường như tất cả mọi người đều cùng một giuộc với Long Phi Thiên.

“Đại ca, xử lý đám người này thế nào đây?”, Chúc Long quay sang hỏi Mục Hàn.

“Chúc Long, dù gì đây cũng là chuyện nhà cậu, chúng tôi không tiện nhúng tay vào”, Mục Hàn nói: “Nhưng mà có một điểm, giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như vậy”.

Trong gia tộc giàu có, vì tranh đoạt quyền lực, dù có là cốt nhục tình thân thì cũng trở nên vô cùng thờ ơ.

Thậm chí còn chém giết lẫn nhau.

Mục Hàn đã chứng kiến quá nhiều những ân oán trong gia tộc giàu có giống như vậy rồi.

Vậy nên Mục Hàn mới để cho Chúc Long tự mình xử lý.

Anh tin rằng Chúc Long sẽ xử lý tốt.


Tin tức Chúc Long mạnh mẽ trấn áp nhà họ Long ở thủ đô chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp thủ đô ngay trong ngày hôm sau.

Gần như tất cả mọi người đều biết Long Tiếu Thiên – người thừa kế đã bị phế truất từng ngồi tù mười năm của nhà họ Long ở thủ đô đã trở lại!  
“Bố, tin tức nóng hổi đây!”  
Nhà họ Mục ở thủ đô.

Mục Sảng vội vàng tiến vào thư phòng báo cáo với Mục Thịnh Uy: “Long Tiếu Thiên của nhà họ Long ở thủ đô ngồi tù mười năm đã trở về rồi, hơn nữa còn giết chết Long Phi Thiên chỉ với một chiêu trong nháy mắt!”  
“Chính là người thừa kế số một của nhà họ Long đã bị Long Chấn Quốc phế bỏ khi trước sao?”, Mục Thịnh Uy không khỏi cau mày nói.

“Đúng thế bố!”, Mục Sảng gật đầu nói.

“Đều là những món đồ mà khi trước tên Mục Sảng đem tới, vừa mới đóng gói xong!”  
“Tốt lắm!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Tiếp theo nên chọn lấy một ngày để tới nhà họ Mục ở thủ đô thôi!”  
Cùng lúc này.

Trong nhóm các cậu ấm thủ đô lại lan truyền một tin tức.

Nói rằng cậu chủ nhà họ Phụng ở thủ đô muốn cưới vợ lẽ.