Nghe thấy âm thanh đột ngột này, Phụng Cầu Hoàng đột nhiên ngơ ngác.

Tâm trí sững lại ngay tức khắc, cho rằng Mục Hàn tới rồi.

Không chỉ có Phụng Cầu Hoàng, Mục Thịnh Uy và Mục Sảng cũng có biểu cảm ngỡ ngàng y như vậy.

Vốn dĩ nơi này đã trở thành đại hội chỉ trích Mục Hàn, nếu như Mục Hàn xuất hiện vào lúc này thì tuyệt đối sẽ dẫn đến sự chấn động rất lớn, làm mất thể diện nhà họ Mục ở thủ đô.

“Không!”, Mục Thịnh Uy lắc đầu nói: “Không đời nào có chuyện thằng ranh Mục Hàn tới đây!”                “Đợi đã bố!”, lúc này, Mục Sảng lên tiếng nói: “Nghe giọng nói này, hình như là phụ nữ!”  
“Không sai, chính là phụ nữ!”, Phụng Cầu Hoàng nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu lia lịa nói: “Suýt chút nữa là bị lừa rồi, dù thế nào đi nữa thì thằng ranh Mục Hàn cũng sẽ không xuất hiện đâu”.

“Thế nhưng người phụ nữ này lại là ai đây?”  
Cả đám người thích hóng chuyện xung quanh cũng tỏ ra hoài nghi như vậy.


Một người phụ nữ tiến lại gần trong tầm mắt của tất cả mọi người.

Trong lòng còn ôm một đứa bé vẫn còn đang quấn tã.

Nhìn thấy diện mạo của người đó, sắc mặt của Sở Vân Lệ đột nhiên thay đổi.

Bởi vì người đến lại là Lâm Nhã Hiên!  
Sau lưng Lâm Nhã Hiên còn có một chiếc Mercedes-Benz S-Class đỗ lại.

Phương Viên đứng phía trước xe, giơ tay tháo chiếc kính râm đang che mất hơn nửa khuôn mặt xuống, nhìn bóng lưng Lâm Nhã Hiên ôm con tiến về phía cửa lớn nhà họ Mục ở thủ đô, không khỏi thở dài.

.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Hôm nay vừa là ngày Mục Hàn phải thực hiện cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô, cũng vừa là ngày đầy tháng của đứa nhỏ.

Vốn dĩ nhà họ Lâm và nhà họ Tần còn cùng chuẩn bị, muốn tổ chức cho em bé một buổi tiệc đầy tháng thật náo nhiệt, thế nhưng Lâm Nhã Hiên lại lấy lí do có chuyện quan trọng và bảo bọn họ lùi tiệc đầy tháng lại.

Sau đó Phương Viên lái xe đi hết chặng đường dài hơn một nghìn cây số mới đến được thủ đô.

Nhìn thấy người đến là Lâm Nhã Hiên, lại còn ôm theo em bé, mấy người Mục Thịnh Uy đều vô cùng nghi hoặc, không hiểu Lâm Nhã Hiên muốn làm gì.

“Lâm Nhã Hiên, cô đến đây làm gì?”, Mục Sảng lên tiếng chất vấn.

Lâm Nhã Hiên tiến lên trước một bước, nói: “Tôi đến để thay chồng tôi là Mục Hàn thực hiện vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô!”  
Lâm Nhã Hiên vừa dứt lời, đột nhiên như có tiếng sấm kinh động vang lên từ trong lòng đất.

Khiến cho đám người thích hóng chuyện bàn tán sôi nổi.


Ngay cả Mục Sảng cũng vô cùng bất ngờ, vô thức quay đầu nhìn Mục Thịnh Uy muốn hỏi ý kiến của ông ta.

“Cô chắc chứ?”, lúc này, Mục Thịnh Uy hỏi.

“Đúng, tôi chắc chắn”, Lâm Nhã Hiên nói với vẻ mặt khẳng định: “Chồng của tôi đang phải lo liệu một chuyện vô cùng quan trọng, vậy nên thời gian mới bị kéo dài, không thể trở về kịp lúc”.

“Mặc dù chồng của tôi không thể đến, nhưng tôi thì có thể!”  
“Nhã Hiên!”, nghe Lâm Nhã Hiên nói như vậy, Sở Vân Lệ liền bắt đầu rơi lệ.

Lâm Nhã Hiên vẫn chọn tin tưởng Mục Hàn!                “Nhã Hiên, con mau đi đi!”, Sở Vân Lệ khóc lóc, lập tức nghĩ đến chuyện Lâm Nhã Hiên đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, vội vàng lên tiếng khuyên ngăn: “Sự lớn mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô không phải là thứ mà con có thể đối phó nổi đâu!”  
“Con sẽ không đi!”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Chồng của con luôn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, trước nay chưa từng làm chuyện nói lời rồi lại nuốt lời!”   
“Dù Mục Hàn không còn nữa thì con cũng phải thay anh ấy hoàn thành vụ cá cược này!”  
Nói tới đây, Lâm Nhã Hiên đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, nói: “Vậy nên tôi hy vọng những người đang có mặt ở đây sẽ không bôi nhọ Mục Hàn thêm nữa!”  
Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, ánh mắt của Lâm Nhã Hiên lướt qua chỗ nào là đám người thích hóng chuyện vốn đang khua môi múa mép ở đó đều không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhã Hiên.

Thấy thái độ của Lâm Nhã Hiên, đạo trưởng Cửu Dương trong đám người không khỏi khẽ gật đầu, lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

“Chị!”, Lâm Thù Nhi lại tỏ ra lo lắng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Nói như vậy thì cô đang muốn thay Mục Hàn khiêu chiến với nhà họ Mục ở thủ đô chúng tôi sao?”, Mục Thịnh Uy vẫn không dám tin.

Dù gì đây cũng chỉ là một người phụ nữ vừa mới ở cữ xong.

Còn ôm theo một đứa bé vừa đầy tháng.

Ai cho cô ta dũng khí để đến thay Mục Hàn khiêu chiến với nhà họ Mục ở thủ đô chứ?  
“Quả nhiên phụ nữ cũng chẳng thua kém gì đàn ông! Lâm Nhã Hiên, cô có lá gan lớn như vậy, tôi vô cùng tán thưởng”, Mục Thịnh Uy lộ ra vẻ mặt chế giễu, cố ý nói lớn tiếng: “Mục Hàn, cậu đã nhìn thấy chưa?”  
Mục Thịnh Uy hỏi như vậy cứ giống như Mục Hàn đang ẩn nấp trong đám người vậy.


“Cậu làm con rùa rụt cổ, không dám xuất hiện thực thi vụ cá cược một năm, thế nhưng người phụ nữ của cậu lại đến rồi, để cho người phụ nữ của cậu và cả đứa con vừa mới đầy tháng tới thay cậu thực hiện cá cược một năm, cậu đúng là đẹp mặt quá”.

“Thể diện của đàn ông Hoa Hạ đều bị cậu huỷ hoại hết rồi!”  
“Rõ ràng là như vậy”, Mục Sảng và Mục Thịnh Uy kẻ tung người hứng: “Một chút bản lĩnh cũng không có, vào thời khắc mấu chốt như vậy mà lại phải dựa dẫm vào vợ và con nhỏ để giữ thể diện, cả Hoa Hạ chắc chỉ có một mình cậu ta thôi!”  
“Tạm thời chưa nói mày có xứng để mang họ Mục hay không, chỉ dựa vào hành vi này của mày cũng đủ để nói lên mày không xứng làm chồng và bố rồi!”  
“Dù mày thật sự có năng lực bước vào nhà họ Mục ở thủ đô thì Mục Sảng tao cũng cảm thấy sỉ nhục khi là người một nhà với mày!”  
“Hèn nhát thì vẫn là hèn nhát! Còn có gì để mà nói nữa chứ!”, Phụng Cầu Hoàng càng trở nên dương dương tự đắc, nói: “Sở Vân Lệ, bây giờ bà vẫn còn cho rằng con trai bà ưu tú hơn con trai tôi nữa không?”  
“Theo tôi thấy ý, con trai bà căn bản chẳng có tư cách để so sánh với con trai tôi!”  
“Tôi!”, bị Phụng Cầu Hoàng xỉa xói, Sở Vân Lệ lại không biết phải nói gì.

“Đề nghị mấy người rút lại những lời bôi nhọ chua ngoa! Đường đường là thế gia số một Hoa Hạ mà lại có lề lối như vậy sao?”, Lâm Nhã Hiên nghiêm túc nói: “Gia chủ Mục, mặc dù chồng tôi không đến nhưng tôi là vợ của Mục Hàn, tôi có tư cách đến thay anh ấy để hoàn thành vụ cá cược một năm này”.

“Tôi đã nói rồi, Mục Hàn phải làm một chuyện vô cùng quan trọng nên lỡ dở thời gian, vậy nên tạm thời không kịp trở về”.

“Chúng tôi ủng hộ Lâm Nhã Hiên!”  
“Mong gia chủ Mục đồng ý để Lâm Nhã Hiên thực hiện lời hứa thay chồng!”  
…  
Lúc này, đám người xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào.

Không ít kẻ thích hóng chuyện đột nhiên đứng về phía Lâm Nhã Hiên.

.