Xa xăm nỗi nhớ, hỏi rằng nhớ ai? Từ ngày tiễn đưa chàng lên ngựa, đem đêm âu sầu nỗi màn không. Sáng dậy soi gương ngó đôi mày ngài, oán chàng trách chàng cũng là khi thương nhớ. Nước hồ mùa thu trắng màu hoa sen, thương tâm cảnh chim uyên ương bay lúc chiều tà. Vì chàng ta trồng cỏ tùng la, tới mùa lạnh giá dây leo đã dài hơn cành tùng. Vì chàng ngồi ôm gối san hô, nước mắt đã kho vương đầy mạng nhện. Nhân sinh hữu tình cam lòng đầu bạc, sao vẫn chẳng thể mãi bên nhau? Gió mưa rả rích, ríu rít gà kêu, hỏi rằng nhớ ai? Gặp người trong mộng.

Diệm Nương ngồi trên chiếc xích đu được đan bằng dây mây khô, thong dong đung đưa qua lại, ánh mát như làn nước vượt qua trùng trùng lầu các, nhìn về phía ráng chiều biến hóa bất định ở vùng chân trời, đôi hàng lông mày lá liễu như bị bao phủ bởi một nỗi u sầu chẳng cách nào xua tan.

Giọng ca thê lương trầm bổng của Hồng Hô tựa như lời nguyền rủa quấn chặt lấy trái tim nàng, mãi vẫn không tan. Sáu năm trước khi nghe thấy bài hát này, nàng còn coi thường không để ý, không ngờ nó lại in sâu vào đáy lòng, qua bao lâu như vậy vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Lại đang nhớ hắn sao?” Giọng nói của Bạch Ẩn vang lên từ bên cạnh, tựa như làn gió tháng hai, mát lạnh mà không hề tê buốt, nhẹ nhàng xua đi tâm trạng u sầu của nàng.

Diệm Nương ngoảnh đầu cười khẽ, nhìn về phía vị nhị ca ngay từ khi mới sinh đã lạc quan vui vẻ, chưa từng biết u sầu là gì, ngoài tươi cười ra thì chẳng còn vẻ mặt nào khác này, nhưng lại không trả lời.

“Nếu ngay cả đến nụ cười mà cũng mang theo niềm u uất, vậy thà chẳng cười còn hơn.” Bạch Ẩn bước tới, nắm lấy xích đu cúi đầu xuống nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn là nụ cười ấm áp, nhưng trong cặp mắt màu trắng bạc lại toát ra vẻ không vui, hiển nhiên là rất bất mãn trước thái độ của nàng.

Diệm Nương nghe vậy, không kìm được khẽ thở dài một tiếng, rúc vào lòng Bạch Ẩn: “Nhị ca, ngày mai Nô Nhi và Phó Hân Thần thành thân, chàng, có thể chàng sẽ tới.”

“Muội đang lo lắng điều gì?” Nâng khuôn mặt nàng lên, Bạch Ẩn hỏi: “Không phải muội đã nói giữa hắn và muội không còn quan hệ gì nữa sao? Hắn đã không để muội vào lòng, muội việc gì phải tự giày vò bản thân như thế.”

“Muội, muội… không cách nào không nhớ đến chàng.” Cặp mắt Diệm Nương hơi ửng đỏ, rồi đột nhiên đứng bật dậy, đi tới bên dưới cây lựu đang nở hoa đỏ rực, cúi đầu khóc khẽ. Từ sau khi gặp lại Bạch Ẩn, nàng liền trở nên yếu đuối dễ mủi lòng, hoàn toàn khác hẳn với Diệm Nương bướng bỉnh kiên cường trước đây.

Nở một nụ cười bất lực, Bạch Ẩn thong dong cất bước đi tới sau lưng Diệm Nương, đưa hai tay ra ấn xuống vai nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Tại sao lại khóc? Nhị ca có ép muội không được nhớ hắn đâu. Ngoan, đừng khóc nữa, muội xem này!” Bạch Ẩn đưa tay ra hái xuống một bông hoa lựu đỏ rực như lửa đưa tới trước mặt Diệm Nương: “Tiểu Ngũ của ta đáng lẽ phải nhiệt tình phóng khoáng như bông hoa lựu này, hân hoan hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải đa sầu đa cảm như bây giờ, nước mắt không cách nào cạn nổi.”

Đón lấy bông hoa lựu, Diệm Nương lau khô nước mắt, lẳng lặng nhìn màu đỏ lửa của bông hoa, bỗng dưng thẫn thờ. Cô gái mà nhiều năm trước tung tăng áo đỏ, vô âu vô lo, ngoài sinh tồn ra chẳng để thứ gì vào lòng đã đi đâu mất rồi? Từ sau đêm gặp nam nhân lạnh lùng xấu xí đó, nàng liền bắt đầu đánh mất bản thân, cho đến bây giờ, đến nàng cũng sắp không nhận ra mình nữa rồi. Chẳng lẽ khi yêu một người, thật sự sẽ đánh mất chính mình ư?

Cài bông hoa lựu đỏ lên mái tóc, Diệm Nương xoay người lại, nở một nụ cười còn tươi hơn hoa với Bạch Ẩn, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng xoay người một cái, cất tiếng nói khi chiếc váy đang phấp phới tung bay: “Tiểu Ngũ còn đẹp hơn hoa lựu cả trăm lần.” Sau khi gặp lại Bạch Ẩn, nàng bắt đầu dần tìm lại được sự tự tin đã gần như mất hết sau khi ở bên Khanh Tuần.

Bây giờ nàng đã quyết định sống tiếp, tất nhiên phải sống như một con người, chứ không phải một xác chết biết đi.

“Cẩn thận! Thân thể muội còn yếu lắm đấy!” Bạch Ẩn cả mừng, nhưng vẫn không quên đưa tay ra đỡ lấy nàng.

“Không sao. Ôi… Đi giày thật khó chịu quá!” Diệm Nương khẽ đá bàn chân đang đi chiếc giày lụa màu vàng nhạt của mình, hết sức không hài lòng với cảm giác bị gò ép hiện tại.

“Đáng đời, ai bảo muội không biết quý trọng bản thân.” Bạch Ẩn không hề đồng tình, khẽ gõ một cái lên vầng trán mịn màng của nàng, trách móc: “Còn nữa, ta cảnh cáo muội, không được lén tháo ra đấy.”

“Ừm, muội biết rồi.” Diệm Nương hơi chun mũi lại, nói giọng bất lực. Rồi trong lòng nàng chợt run lên, nhớ lại một chuyện: “Nhị ca, huynh có quen cô gái nào của gia tộc A Cổ Tháp không?” Còn nhớ Hồng Hô từng hỏi nàng về Minh Chiếu Thành Gia, chắc hai người có quen biết.

Bạch Ẩn thoáng suy nghĩ một chút, rồi khẽ lắc đầu, mái tóc màu trắng bạc lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, khiến Diệm Nương lại một lần nữa sinh ra suy nghĩ: “Liệu nhị ca có phải thần tiên hạ phàm không?” Từ nhỏ nàng đã sùng bái huynh ấy giống như thần tiên, đến tận bây giờ cảm giác này vẫn không thay đổi.

“Sao tự nhiên lại muốn hỏi chuyện này?” Bạch Ẩn nhân tiện hỏi, đồng thời đỡ Diệm Nương đi vào trong nhà. Thân thể nàng vừa khỏe lại, không nên ra ngoài quá lâu.

“Người ta vẫn còn nhớ đến huynh kia kìa.” Diệm Nương oán trách sự vô tâm của Bạch Ẩn, cô nương đó để huynh ấy vào lòng, thế mà huynh ấy đến tên của người ta cũng không nhớ được, đúng là uổng một phen tâm ý.

Bạch Ẩn khẽ nở nụ cười, căn bản không hề vì thế mà áy náy, dịu dàng nói: “Bao năm nay ta cứu người vô số, làm sao nhớ được nhiều như vậy. Cô ta có phải con gái của nhà A Cổ Tháp hay không, ta căn bản chẳng để tâm. Muội cũng biết đấy, ta cứu người trước giờ chưa từng hỏi tên họ lai lịch của đối phương.”

Vậy cũng phải. Diệm Nương thầm thở dài một tiếng thay cho Hồng Hô. Nhị ca hoàn toàn giống như trong suy nghĩ của nàng, là một vị thần tiên hạ phàm để cứu nhân độ thế, vĩnh viễn chẳng bao giờ nảy sinh tư tình nam nữ. Chỉ tiếc cho mối si tâm của nữ nhân cao ngạo mà cô độc đó.

“Vậy sau này huynh đừng quên trên đời còn có một cô nương A Cổ Tháp xinh đẹp ‘Không muốn làm vướng bận bước chân chàng, hàng đêm trăng sáng một mình thổi tiêu’ nhé.” Nàng nghiêm túc đề nghị, chỉ bởi trên đời này chuyện đáng buồn nhất không gì hơn là người mà mình thương nhớ lại không hề biết về sự tồn tại của mình. Nàng không thể làm gì hơn được, chỉ đành để Minh Chiếu Thành Gia nhớ rằng trên đời này còn có một nữ nhân tên là Hồng Hô yêu huynh ấy mà thôi.

“Không muốn làm vướng bận bước chân chàng, hàng đêm trăng sáng một mình thổi tiêu…” Bạch Ẩn lẩm bẩm đọc lại, trong ánh mắt mang theo nét cười thoáng qua vẻ tán thưởng. Hay cho một nữ tử lạnh lùng cao ngạo! Chỉ dựa vào một câu thơ này, trong đầu hắn gần như đã có thể phác họa ra dung mạo của nàng ta.

“Muội phải đi thăm Nô Nhi đây, nha đầu đó chưa thấy ai thành thân bao giờ, lúc này nhất định đang lúng túng lắm.” Diệm Nương nhẹ nhàng nói, trong lòng vẫn còn nhớ tới Diệp Nô Nhi, những chuyện khác đều trở thành thứ yếu.

“Cùng đi đi. Ta cũng định tới tán gẫu với Phó Hân Thần mấy câu, muội nhớ đừng để mình mệt quá, đợi lát nữa ta sẽ tới đón muội.”

“Muội biết rồi…”

***

“Nhất bái thiên địa…” Giữa tiếng trống nhạc tưng bừng, cặp tân lang tân nương bắt đầu quỳ bái lẫn nhau.

Trong gian đại sảnh tuy chật cứng người, nhưng lại không hề ồn ào hỗn loạn, bởi lẽ những người tới tham gia hôn lễ đều chẳng phải hạng tầm thường. Mà trong số đó nổi bật nhất phải kể đến nam nhân trung niên áo mũ uy nghiêm đứng gần ngay bên cạnh tân lang tân nương, không chỉ vì thân thể khôi vĩ hơn người cùng với tướng mạo kỳ dị đầy mị lực của ông ta, mà còn vì vẻ mặt như buồn như vui, lại giống như đang hối hận đó.

Diệm Nương ngồi ngay bên cạnh Bạch Ẩn, ánh mắt chăm chú quan sát vẻ mặt của nam nhân kia, trong lòng thầm nhớ lại những lời Nô Nhi đã nói với mình tối qua.

“Ông ấy là cha muội. Muội… tên là Diệp Thanh Hồng.”

“Hai mươi mấy năm nay, chuyện muội còn nhớ được không nhiều. Nhưng trong ký ức không ngờ lại có ông ấy… Muội ngồi trong lòng ông ấy, ông ấy dùng râu cọ vào má muội, muội vừa cười khúc khích vừa không ngừng né tránh…”

“…Tại sao ông ấy lại không cần muội nữa…”

“Bây giờ ông ấy đối xử với muội tốt như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Ngày mai muội sẽ trở thành thê tử của Phó Hân Thần rồi, sau này, sau này…”

Xem ra ký ức của Nô Nhi không sai chút nào. Diệp Hiệp ngoài khuôn mặt rất giống với nha đầu đó ra, vẻ mặt của ông ta bây giờ cũng đủ để chứng minh tất cả. Chắc hẳn ông ta đang rất nuối tiếc vì mình không thể ngồi ở vị trí cao đường để nhận sự tham bái của tân lang tân nương. Đây có thể sẽ trở thành việc đáng tiếc lớn nhất của ông ta trong suốt cuộc đời. Diệm Nương thầm thở dài một hơi lặng lẽ.

“Nhị bái cao đường…” Người chủ trì lễ nghi lớn tiếng hô lên, trên khuôn mặt Diệp Hiệp thoáng qua một tia kích động, nhưng rồi lại cố nhịn, không làm gì cả.

Trong lòng Diệm nương một lần nữa thầm thở dài một hơi.

“Chậm đã!” Một giọng nói khàn khàn đột ngột vang lên, cắt ngang nghi lễ bái đường của tân lang tân nương.

Diệm Nương ngây ra, hắn rốt cuộc vẫn tới, vẫn nhớ mãi không quên vì lời hứa với sư muội mà nhất quyết chia tách một đôi nam nữ thật lòng yêu nhau. Hắn… vẫn cứ cố chấp như vậy.

Toàn bộ đại sảnh lập tức chìm vào im lặng. Nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy Khanh Tuần mặc bộ đồ màu xám, thần sắc âm trầm đứng ngay ngoài cửa.

Đã lâu lắm rồi không gặp! Diệm Nương chợt cảm thấy khóe mắt hơi cay, ánh mắt dừng lại ở nam nhân đã khiến mình đau thương đến xé ruột, không sao có thể rời đi. Một bàn tay ấm áp năm lấy tay nàng, nàng không nhìn, nhưng biết đó là Bạch Ẩn. Huynh ấy lo lắng cho mình, khóe miệng nàng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười đạm mạc. Nàng không sao! Nàng thật sự không sao!

“Nếu Khanh công tử đến để tham gia hôn lễ, vậy thì xin ngồi xuống, đợi sau khi chủ thượng của ta hoàn thành đại lễ xong sẽ tới nói chuyện với công tử.”

Giọng nói của mọt trong các chủ sự của Long Nguyên là Quan Nhất Chi vang bên tai Diệm Nương, trong lòng nàng không khỏi thầm cười lạnh, nếu hắn tới đây để tham gia hôn lễ, vậy thi chẳng hóa mặt trời mọc từ đằng tây.

Quả nhiên, Khanh Tuần chẳng hề để ý đến Quan Nhất Chi, cặp mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Phó Hân Thần, hờ hững nói: “Ngươi đã phản bội Tịnh nhi. Ta sẽ giết cô ta.” Câu nói phía sau của hắn là nhằm vào Diệp Nô Nhi.

Hơn một năm nay, hắn không đi gây phiền phức cho Phó Hân Thần và Diệp Nô Nhi, ngoài lý do Phó Hân Thần quả thực một mực ở trong Mai Viên bầu bạn với Tịnh nhi ra, còn là vì lời cầu xin của nữ nhân đó. Nếu không phải vì nàng, hắn sớm đã giết Diệp Nô Nhi, như vậy cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Còn nàng, đúng như lời nàng nói, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời hắn. Một cảm giác đau đớn khó miêu tả bằng lời dâng lên tự đáy lòng, giống như biết bao lần hắn nhớ đến nàng trong hơn một năm này vậy. Hắn vội vàng hít sâu một hơi, cố gắng đè nén thứ cảm giác đau khổ đó xuống tận đáy lòng. Sau ngày hôm nay, có lẽ hắn sẽ không còn phải khổ đau nữa.

“Phó mỗ đã nhường nhịn các hạ rất nhiều lần…”

Lời của Phó Hân Thần, Diệm Nương căn bản chẳng nghe lọt tai, nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sai khi tỉnh táo trở lại, một nỗi xúc động muốn cười vang thiếu chút nữa ép nàng phát điên. Trong lòng hắn từ đầu tới cuối chỉ có Tịnh nhi, còn nàng đã đi theo hắn suốt chín năm trời, vậy mà lại chẳng được hắn để tâm tới dù chỉ là một chút. Hắn vào đây đã lâu như vậy, nàng cũng đã nhìn hắn lâu như vậy, thế mà hắn chẳng hề phát giác. Thực đáng cười thay, đáng cười thay… đáng cười cho một mảnh si tâm của nàng, cũng đáng cười cho sự si tình và cố chấp của hắn. Có điều tất cả đều là uổng công, đều trôi đi theo dòng nước về chốn vô biên, đến một gợn sóng cũng không lưu lại.

“Bỉ ổi!”

Giọng nói ôn hòa của Bạch Ẩn vang lên bên tai nàng, khiến nàng tỉnh táo trở lại, rồi không khỏi bật cười. Vị nhị ca này đến tiếng quát cũng dễ nghe như vậy, thực không biết huynh ấy rốt cuộc đã làm thế nào?

Chỉ là khi nàng còn chưa kịp nghĩ kỹ, Bạch Ẩn đã rời khỏi ghế lao đi, vung quyền đánh thẳng về phía Khanh Tuần lúc này vẫn đang đứng bên ngoài sảnh.

Phía bên kia Diệp Hiệp, Quan Nhất Chi cũng đều thi triển tuyệt chiêu, cùng giao thủ với Khanh Tuần.

Trong ba người này, ai cũng đều đủ sức để đánh với Khanh Tuần một trận, huống chi lúc này cả ba còn liên thủ với nhau. Tuy biết bọn họ không có ý giết Khanh Tuần, nhưng nếu hắn bị bọn họ bắt sống, với tính cách thối tha của hắn, không tự kết liễu mới là chuyện lạ. Bây giờ nàng võ công mất hết, đã chẳng thể giúp gì cho hắn nữa rồi, mà cho dù nàng có năng lực giúp hắn, lần này nàng cũng quyết không nhúng tay vào việc phá hoại hạnh phúc của Nô Nhi.

Cố đè nén tâm trạng nặng nề trong lòng, nàng đứng dậy di chầm chậm về phía cửa lớn. Nàng thực không nhẫn tâm nhìn hắn thảm hại sau khi bị bắt, cũng sợ sẽ không kiềm chế được mà mở miệng cầu xin cho hắn, cho nên chỉ đành cố đè nén đau đớn trong lòng, chọn cách tránh đi. Nàng sẽ ở bên ngoài chờ vậy.

Một đôi tay đột nhiên đỡ lấy nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn nam nhân tóc bạc vừa rời khỏi vòng chiến, khẽ nở nụ cười: “Muội không yếu đuối đến thế đâu.” Huynh ấy cứ luôn không yên tâm về nàng như thế.

“Cha, đừng đánh nữa!”

Giọng nói của Diệp Nô Nhi đột nhiên vang bên tai Diệm Nương, khiến nàng nở một nụ cười hiểu ý và chúc phúc. Nô Nhi rốt cuộc đã giải được nút thắt trong lòng, nàng trước giờ vẫn luôn biết rõ nàng ấy là một cô bé khoan dung lương thiện, quả nhiên không lầm.

Đúng vào lúc Diệp Hiệp toàn thân chấn động, đột nhiên dừng lại không ra tay nữa, tiếng quát ngăn cản Quan Nhất Chi của Phó Hân Thần cũng vang lên.

Phó Hân Thần lần này rộng lượng quá chăng?

Tuy Diệm Nương thầm chế giễu, nhưng quả thực cũng đã thở phào một hơi, hắn không sao là tốt nhất, nhưng…

Nam nhân tóc trắng đột nhiên lùi ra khỏi vòng chiến, Khanh Tuần lập tức cảm thấy áp lực giảm hắn ngay. Khi trong lòng hắn còn đang thầm nghi hoặc, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một người qua khe hở giữa đòn tấn công của Diệp Hiệp và Quan Nhất Chi, lập tức giống như bị điện giật, toàn thân ngây ra tại chỗ, không thể nào động đậy.

Việc Diệp Hiệp cũng lùi ra ngoài, sự công kích của Quan Nhất Chi đã đến gần ngay gang tấc, hắn hoàn toàn không hay biết, cặp mắt nâu nhạt nhìn chằm chằm vào nữ tử mặc chiếc váy dài màu xanh lam kia, không hề chớp lấy một lần.

Là nàng ư? Là nữ nhân mà hắn không cách nào buông bỏ được đó ư?

Sự mong manh của nàng, sự tiều tụy của nàng, còn cả gương mặt hư nhược của nàng nữa, tất cả đều nói với hắn, rằng nàng không biết võ công, rằng hắn đã nhận nhầm người. Nhưng cặp mắt quyến rũ động lòng người kia, nụ cười có thể khiến chúng sinh điên đảo kia, ngoài nàng ra, còn ai khác có thể có được?

Diệm nhi?

Diệm nhi!

Một nỗi kích động không thể miêu tả bằng lời như cơn sóng lớn đánh tan bức vách trái tim sớm đã mục rỗng của hắn, khiến hắn chẳng thể kiềm chế được mình. Chỉ là…

Nụ cười ngọt ngào của nàng khiến đôi mắt hắn nhói đau, sự thân mật của nàng với người bên cạnh khiến trái tim hắn như tan vỡ.

“Buông nàng ra!” Hắn khàn giọng quát lên giận dữ, cặp mắt như muốn bốc lửa. Nàng là của hắn, không một ai được phép đụng vào nàng.

Cặp mắt long lanh đó rốt cuộc đã nhìn về phía hắn, đúng vào lúc trái tim hắn vì thế mà đập rộn lên, chúng lại thản nhiên liếc qua phía nam nhân bên cạnh. Dường như người nàng vừa nhìn thấy chỉ là một kẻ xa lạ chẳng hề có chút quan hệ nào.

Vẻ hờ hững đó giống như một lưỡi đao sắc bén đâm sâu vào ngực, khiến hắn đau đến nỗi không thở nổi, nhưng ánh mắt lại không cách nào rời khỏi thân thể nàng.

Trước ánh mắt gần như muốn dồn người ta vào chỗ chết của Khanh Tuần, nam nhân tóc trắng vẫn thản nhiên cười tươi như cũ, đó là một nụ cười điềm đạm vô cùng, khiến người ta rất dễ nghĩ rằng cho dù trời có sập xuống, hắn cũng vẫn sẽ cười tươi như thế. Có điều khi hắn cúi đầu xuống nhìn về phía nữ tử áo lam, trong nụ cười ấy lại có thêm phần yêu chiều, giọng nói ngợp trong nỗi xót xa: “Muội vẫn còn muốn dây dưa không rõ ràng với hắn ta ư?” Hắn hỏi.

Khanh Tuần toàn thân run rẩy, hiểu rõ ý tứ của câu nói này.

Lựa chọn của nàng…

Nữ tử áo lam đáp lại nam nhân đó bằng một nụ cười vô cùng diễm lệ, rồi dịu dàng đáp: “Tâm tư của muội huynh hiểu nhất, còn cần muội phải nói lại nữa sao? Đi thôi!”

Nàng không nhìn Khanh Tuần, mà ngoảnh đầu qua, nói với Diệp Nô Nhi: “Nô Nhi…”

Lựa chọn của nàng! Khanh Tuần đau khổ nhắm đôi mắt lại, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị ngăn cách bên ngoài trái tim.

Trong thẫn thờ, hắn nhớ lại quá trình dây dưa khó phân yêu hận giữa hai người, cuộc sống mà hắn từng vô cùng chán ghét, sau khi nàng rời đi lại trở thành quãng hồi ức chẳng thể nào quên. Hết lần này tới lần khác, hắn nhớ về những chi tiết nhỏ khi nàng còn ở bên cạnh, để rồi, đến cuối cùng hắn đã hiểu được trái tim mình.

Không đi tìm nàng, không phải bởi hắn không muốn, mà bởi hắn không có dũng khí, hắn sợ sẽ nhận được tin tức mà mình không muốn đối diện nhất. Không tìm nàng, hắn còn có thể cho rằng nàng rời khỏi mình chỉ vì Diệp Nô Nhi, chứ không phải… Một chưởng đó, vốn hắn ra tay chẳng hề có chút lưu tình.

Đúng thế, hắn nghĩ không sai, nàng không chỉ vẫn khỏe mạnh, hơn nữa còn tìm được một nam nhân khác.

Khanh Tuần đột ngột mở bừng mắt, ngọn lửa đố kị đang hừng hực cháy trong đôi con ngươi nâu nhạt ấy dường như muốn thiêu đốt tất cả. Nhìn thấy bóng lưng của nàng và nam nhân tóc trắng đang chuẩn bị rời đi, trái tim hắn đau giận đan xen, rồi đột nhiên cất tiếng thét dài, ngưng tụ công lực toàn thân vung quyền xé gió đánh thẳng về phía nam nhân tóc trắng, muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Nàng đừng hòng! Bắt đầu từ khoảnh khắc hắn lập lời thề đó, nàng đã trở thành nữ nhân của hắn, suốt đời suốt kiếp. Mà bây giờ hắn quyết định là không chỉ kiếp này, còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa… Đời đời kiếp kiếp, nàng đều phải là của hắn, nàng không thể trốn được.

Nam nhân tóc trắng không dám coi thường một quyền mà hắn phẫn nộ đánh ra chút nào, vội vàng buông Diệm Nương vung chưởng nghênh chiến.

Khóe miệng Khanh Tuần hơi nhếch lên để lộ một nụ cười lạnh lùng, cặp mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo đang tỏ ra kinh hoàng bên cạnh, gằn giọng nói: “Đi theo ta!” Dứt lời, hắn đã đưa tay tới ôm ngang vòng eo thon của nữ tử áo lam, trước khi nam nhân tóc trắng kịp có phản ứng đã lùi nhanh về phía sau.

Khanh Tuần một khi quyết tâm trốn chạy, còn ai có thể ngăn được?

***

Trên mặt sông bình lặng, một chiếc thuyền lớn hoa lệ chậm rãi trôi xuôi dòng.

Diệm Nương ngồi trên ghế, ánh mắt hờ hững nhìn bờ sông biếc xanh bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, tâm tư ngổn ngang trăm mối.

Hắn đã không cần nàng, còn bắt nàng tới đây làm gì? Vốn nàng đã quyết định từ bỏ hắn rồi, nhưng hắn, hắn việc gì còn phải tới khiêu khích nàng như thế, khiến trong lòng nàng lại một lần nữa bùng lên khát vọng. Chẳng lẽ hắn không biết, bây giờ nàng đã chẳng còn sức để bám theo sau lưng hắn nữa rồi, muốn thoát khỏi nàng, đây chính là cơ hội tốt nhất.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Diệm Nương mỏi mệt nhắm đôi mắt lại, cảm thấy hết sức khó hiểu vì hành vi khác thường của Khanh Tuần.

Tiếng cửa khoang thuyền bị đẩy ra, không có tiếng bước chân, nhưng nàng biết có người đã đến sau lưng mình, chẳng cần ngoảnh đầu lại, dựa vào cảm giác nhạy bén nàng cũng biết đó là ai. Chỉ là nàng không ngờ được khoảnh khắc tiếp sau đó mình lại bị hắn bế thốc lên, đi thẳng về phía giường.

Nàng sợ đến giật nảy mình, ánh mắt bất giác dừng lại trên khuôn mặt của Khanh Tuần lúc này vừa thay một bộ đồ màu trắng. Trên khuôn mặt đó không còn vẻ giận dữ như lúc ban đầu, mà hồi phục nét hờ hững ngày xưa, nhưng đôi mắt màu nâu nhạt của hắn lại nhìn đăm đăm vào mắt nàng, khiến nàng không thể rời đi được.

“Này, chàng mau nói, bắt ta đến đây là có mục đích gì?” Thu lại tâm trạng tiêu cực trong lòng, Diệm Nương tiện dịp ôm luôn lấy cổ hắn, rồi bắt đầu làm nũng với dáng vẻ giống như ngày xưa.

Hắn vốn ghét nhất trò này của nàng, có lẽ sẽ lập tức vứt nàng xuống đất. Thực hoài niệm biết mấy, hoài niệm vẻ khinh miệt của hắn năm xưa, như thế ít nhất cũng chứng minh rằng đôi mắt hắn vẫn còn nhìn thấy nàng.

Không đáp lại, Khanh Tuần nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đang định đứng thẳng người dậy, chợt lại phát giác đôi tay nàng vẫn ôm chặt lấy cổ mình không hề có ý định buông ra. Hắn hờ hừng nhìn vào mắt nàng, chờ nàng lên tiếng.

“Chàng không trả lời ta, đừng hòng ta buông chàng.” Diệm Nương cười tươi rạng rỡ nói. Trước đây nàng luôn làm như vậy để cưỡng ép hắn phải lên tiếng nói chuyện, không ngờ bây giờ vẫn còn cơ hội này.

Một nụ cười như có như không thoáng hiện trên bờ môi Khanh Tuần, hắn đột nhiên bế Diệm Nương dậy, rồi xoay người ngồi luôn xuống giường, còn Diệm Nương thì được hắn ôm vào lòng.

Ấy! Diệm Nương quả thực đã giật nảy mình, không kìm được đưa tay dụi mắt mấy cái, là nàng hoa mắt rồi, hay là đang nằm mơ? Nàng có thể nghĩ ra vô số khả năng, nhưng cũng không ngờ được Khanh Tuần sẽ có phản ứng thế này. Hắn, có phải đã bị bệnh rồi không? Nàng đưa bàn tay thon ra, đặt lên trán Khanh Tuần.

Khanh Tuần nhìn nàng, đột nhiên ôm chặt lấy nàng cất tiếng cười vang. Tiếng cười ấy tuy khàn khàn khó nghe, nhưng lại tràn ngập sự hân hoan thỏa mãn, tựa như vừa gặp được chuyện khiến người ta vui vẻ nhất trên đời.

Nép sát vào thân thể Khanh Tuần, cảm nhận sự rung động chưa từng xuất hiện trong vòm ngực hắn, Diệm Nương đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Nhất định là bệnh của nàng còn chưa khỏi, hơn nữa còn đang có khuynh hướng nặng thêm.

Tiếng cười dần dừng lại, Khanh Tuần đột nhiên đưa tay cởi giày cho Diệm Nương. Trong ánh mắt hồ nghi của nàng, hắn dùng bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy gót chân nõn nà đó, âu yếm vuốt ve: “Ta vẫn thích bộ dạng của nàng khi không đi giày hơn.”

Diệm Nương ngây ra, nàng chưa từng nhìn thấy một Khanh Tuần khác thường như vậy, trong lòng không khỏi thầm sợ hãi, chỉ nghĩ là hắn đang bỡn cợt mình. Bây giờ nàng thật không thể chịu nổi sự giày vò nào nữa.

“Chàng là chàng, ta là ta, ta có đi giày hay không chẳng liên quan gì tới chàng hết.” Diệm Nương cười híp mắt lại, vừa cố gắng củng cố bức tường trái tìm của mình để tránh bị tổn thương, vừa giãy thoát ra khỏi lòng Khanh Tuần. Tuy rằng lưu luyến, nhưng nàng biết rằng nơi đó không thể ở đâu.

Sắc mặt Khanh Tuần chợt biến đổi, hai tay dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, khiến nàng không thể động đậy: “Nàng là nữ nhân của ta, sao lại không liên quan?”

Giọng nói khàn khàn ấy như đang cảnh cáo, nhưng Diệm Nương lại cảm nhận được sự đau đớn đến xé lòng bên trong. Nàng hơi cau mày lại, hắn, thật lòng ư?

“Đó là do Khanh phu nhân ép chàng, chàng, chàng chưa bao giờ cam tâm tình nguyện cả.” Diệm Nương cố đè nén nỗi đau khi vết thương cũ trong lòng bị xé toạc, chầm chậm nói ra sự thực mà chín năm nay hai người bọn họ đều hiểu rõ. Trước đây trong lòng nàng luôn còn chút hi vọng, nên cứ im lặng không nói gì. Nhưng bây giờ nàng đã trở thành một phế nhân, đâu còn dám ước ao nhiều quá.

“Chàng đưa ta về đi, ta đã thề sau này sẽ không bao giờ đeo bám chàng nữa.” Cuối cùng, nàng quyết định không tiếp tục đeo mặt nạ, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên tự đáy lòng khiến nàng không kìm được run lên lẩy bẩy.

Nằm trong lòng hắn, nàng chưa từng cảm nhận được sự ấm áp, nhưng khi thật sự rời đi, nàng mới bất ngờ phát hiện khi không có vòng ôm của hắn, mọi thứ xung quanh lại lạnh lẽo đến vô cùng. Nhưng nàng trước giờ đều chưa từng có quyền lựa chọn.

“Đừng hòng!” Khanh Tuần nhắm chặt hai mắt lại, đau khổ gầm lên, lực trên tay khiến cho Diệm Nương gần như không thở nổi: “Ta không buông, vĩnh viễn không buông…” Hắn không giỏi biểu đạt, cho dù đã đến lúc này rồi hắn vẫn không cách nào thể hiện rõ ràng tâm ý của mình, chỉ biết dùng đôi tay mạnh mẽ ôm lấy nàng thật chặt, như muốn giữ lại tất cả mọi thứ mà mình không muốn mất đi.

“Vĩnh viễn…” Diệm Nương ngỡ ngàng, hai chữ này chưa từng dám nghĩ đến, vậy mà hắn lại nói ra: “Ta không đi, chàng đừng mạnh tay như thế, ta sắp không thở nổi nữa rồi.” Có phải hắn đã coi nàng như một nữ nhân khác rồi không, sự khác thường của hắn khiến nàng không thể không hoài nghi như vậy.

Đôi tay của Khanh Tuần dần dần buông lỏng, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên dịu dàng, ngay cả khuôn mặt xưa nay vốn xấu xí dọa người lúc này cũng vì thế mà dễ nhìn hơn hẳn.

Trái tim Diệm Nương không kìm được nhảy lên thình thịch, nàng giật mình hiểu ra, cho dù hắn coi nàng là một nữ nhân khác, nàng cũng cam thâm tình nguyện sống cùng hắn suốt cả cuộc đời. Nhưng hắn sao có thể nhận lầm nàng mãi được, tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Trong tuyệt vọng, nàng đưa tay ôm lấy cổ Khanh Tuần, hôn lên đôi môi hắn. Lần này Khanh Tuần lập tức đáp lại sự nhiệt tình nóng bỏng của nàng, hoàn toàn khác hẳn trước đây.

“Diệm nhi…” Trong lúc lấy hơi, Khanh Tuần cất giọng khàn khàn gọi ra cái tên vẫn lẩn quất không tan trong lòng hắn hơn một năm nay. Trước giờ chưa từng trân trọng và để ý, vậy mà không ngờ nó đã hằn sâu vào trong trái tim mất rồi.

“Cái gì?” Diệm Nương kinh ngạc ngửa người về phía sau, hoài nghi không biết có phải mình đã nghe nhầm, hắn đang gọi ai vậy?

“Diệm nhi.” Khanh Tuần lẩm bẩm lặp lại lần nữa, rồi lưu luyến hôn lên đôi hàng lông mày vẫn nhíu chặt của nàng. Nơi đây, không nên có nếp nhăn, trên khuôn mặt này, hắn đã quen nhìn thấy nụ cười tươi tắn. “Diệm nhi…”

Hắn đang gọi “Diệm nhi!” Trong lần bị ép phải lựa chọn đó, hắn cũng gọi nàng là Diệm nhi như thế, lẽ nào… Diệm Nương không dám nghĩ tiếp nữa, bởi tất cả những điều này đều là giấc mơ mà nàng khao khát bấy lâu nhưng lại không dám hi vọng, chỉ sợ, chỉ sợ lại vẫn là giấc mơ thôi.

“Khanh Tuần, ta là Diệm Nương… Chính là… Chính là người mà chàng ghét nhất… Ưm…” Diệm Nương lấy hết dũng khí, run rẩy nói ra những lời này, chẳng ngờ bị Khanh Tuần lập tức phủ kín đôi môi nên không thể nói gì thêm được nữa. Nàng mở to đôi mắt, không dám tin rằng Khanh Tuần trước mắt lại là người mà mình từng biết khi xưa.

“Đừng nói nữa… Ta xin lỗi…” Một giọng nói đầy vẻ tự trách, dù là ai cũng không ngờ được nó lại xuất hiện trên người Khanh Tuần.

Nhưng trong khoảnh khắc này, không, trong khoảnh khắc biết rằng mình đã mất đi Diệm Nương, cho dù không thừa nhận, nhưng trong lòng hắn cũng đã bắt đầu tự trách và hối hận rồi.

“Đừng…” Diệm Nương đưa tay ra ngăn dòng áy náy và đau khổ của hắn lại, ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt dịu dàng âu yếm của hắn suốt hồi lâu, sau đó đột nhiên ôm chặt lấy cổ hắn khóc òa. Nàng rốt cuộc đã hiểu ra, tất cả tình cảm của mình cuối cùng cũng đã được hồi báo. Không cần quá nhiều lời nói, chỉ từ ánh mắt hắn nhìn mình, nàng đã có thể khẳng định được điều này. Nhưng tình yêu của nữ nhi Diệm tộc…