Gian ngoài ồn ào náo động bốn phía, hỗn loạn thành một mảng.
Vân Hy chống mép cửa sổ nhìn, thấy dưới mặt sông giống như sủi cảo, chỉ trong giây lát đã có mười mấy người nhảy xuống.
Người lái thuyền đã không còn trên chiếc thuyền nhỏ, những người xuống nước đều là gã sai vặt trên thuyền hoa, tất cả đã uống rượu, say khướt ngâm mình trong nước, có thể nhận ra nhau đã không tệ, nói gì đến cứu người.
Vân Hy và hai nha sai chạy tới bờ sông, hét lên mặt nước: “Những người không liên quan đều lên bờ!” Sau đó ra lệnh, “Mau lên!”
Hai nha sai hiểu ý, lập tức cởi áo ngoài, lao xuống nước.
Tuần vệ trực buổi sáng cũng tới, Vân Hy nói với một người trong đó: “Mau đi mời đại phu.” Nhìn về phía sông, vẫn không thấy bóng dáng của người lái thuyền, nói với những người còn lại: “Đưa mọi người trên thuyền hoa lên đây để hỏi, cử một người đi tìm người lái thuyền mới vừa lắc thuyền.”
Không bao lâu sau, đại phu tới, mây mù bao phủ trên trời, đại phu nhìn chằm chằm mặt nước hỏi: “Đi xuống đã bao lâu rồi?”
Vân Hy nói: “Một nén nhang.”
Đại phu lắc đầu: “Các ngươi mời pháp y đi.”
Người bình thường bị chết đuối nhiều nhất là nửa nén nhang, khi một nén nhang trôi qua, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng hết cách phục hồi.
Người trên bờ nghe đại phu bảo mời pháp y đều có chút kinh ngạc, nhưng không ai lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Nghĩ cũng đúng, Tam công tử khét tiếng tàn ác, còn sống còn làm bậy, chết đi mới là chuyện tốt.
Vân Hy mím môi, không nói gì, dù sao thì trong lúc nàng làm việc đã xảy ra chuyện, mọi người trong thiên hạ đều mong Trình Sưởng chết, nàng lại hy vọng hắn còn sống.
“Tìm được rồi, tìm được rồi!”
Một gã sai vặt tinh mắt trên bờ chỉ vào sông hét lên, liền thấy một nha sai ngóc đầu trên mặt nước, kéo một người ra sức bơi về phía bờ.
Trong lúc nhất thời gậy trúc được duỗi ra, lắc lư, còn có hai người nhảy xuống nước phụ giúp.
Nhưng vô ích, Trình Sưởng đã chết.
Đại phu duỗi tay thăm dò ở giữa cổ, dưới mũi và cổ tay của hắn, đè bụng dưới, ấn ra gần nửa bụng nước sông, cả người Trình Sưởng giống như con cá mặc người xâu xé, dùng chân đá, đã không còn sự sống.
Sau khi gương mặt ửng hồng vì say đã tan đi, thay vào đó là ba phần lạnh lẽo tái nhợt.


Mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng ngũ quan của Trình Sưởng vẫn cực kỳ đẹp, lông mày mảnh, mũi cao thẳng, bên má có một nốt ruồi nhạt chứa ba phần tinh khiết, trên môi nhẹ nhàng ẩm ướt như nắng xuân tỏa sáng trên lá non, tuy nhắm mắt nhưng đuôi mắt lại kéo ra ba phần sâu sắc ba phần hiu quạnh, nếu có thể mở ra, không biết phải giấu bao nhiêu xuân hoa thu nguyệt.
“Thật là,” mọi người thở dài trong lòng, “Thật đáng tiếc cho gương mặt này.”
Tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ đã mất, còn chết rất kỳ quái, không thể không điều tra.

Các nha sai có mặt đều không muốn dính xui xẻo nên nhìn Vân Hy, người có chức cao nhất.
Vân Hy suy nghĩ, Tông Thân Vương rời kinh đi đón Hoàng Thượng trở về sau chuyến tuần tra phương nam, nhất thời không thông báo được nên sai người về nha môn báo cho Kinh Triệu Doãn trước.
“Vân bộ khoái, vậy…… Tam công tử thì sao?”
“Đặt lên xe đẩy tay, đưa về nha môn và mời pháp y.” Vân Hy nhìn Trình Sưởng nói.
Nàng gọi nha sai mới vừa cứu Trình Sưởng lên bờ đến hỏi: “Làm sao tìm được?”
“Người ở dưới đáy nước.” Nha sai thấp giọng: “Hai bên ống tay áo đều nhét gạch vàng nặng trĩu, người lại không tỉnh táo, tám phần lúc rơi xuống nước cũng không giãy giụa hai cái, chìm thẳng xuống.”
Một người phú quý và nhàn rỗi như Trình Sưởng lười mang ngân phiếu trên người, tại sao lại giấu vàng?
Trước khi hắn rơi xuống nước, Vân Hy nhìn chằm chằm, người duy nhất có thể tiếp xúc gần với hắn chỉ có người lái thuyền của con thuyền nhỏ.

Sau khi hắn rơi xuống nước, người lái thuyền đã biến mất, xem ra gạch vàng trong tay áo Trình Sưởng có lẽ bị người lái thuyền nhét vào.
Đúng lúc nha sai mà Vân Hy phái đi tìm người lái thuyền trở lại, bẩm báo: “Không tìm thấy, lúc Tam công tử rơi xuống nước, người lái thuyền đã chuồn xuống nước.

Thuộc hạ hỏi thăm xung quanh, người này thường chuyên chở trên sông, bơi rất giỏi, trong nhà có đứa con gái nhỏ, năm ngoái vừa cập kê bị Tam công tử đùa giỡn, tuy rằng…… không làm được gì, nhưng sau đó bị ngây ngốc, có lẽ người lái thuyền ra tay với Tam công tử bởi vì chuyện này.”
Nha sai cứu người hỏi: “Tình hình trong nhà người lái thuyền thế nào? Có của cải và đất đai không?”

“Một nghèo hai trắng.” Một nha sai khác khó hiểu, “Chèo thuyền trên sông thì được bao nhiêu đồng?”
Vân Hy cũng hiểu vì sao nha sai này hỏi vậy —— nếu một nghèo hai trắng, lấy đâu ra hai viên gạch vàng để gây án?
Xem ra người lái thuyền không phải là kẻ duy nhất muốn giết Tam công tử.
Vân Hy vốn định phái người đi hỏi thăm, xem thử mấy ngày gần đây Trình Sưởng có kết thù với ai không, nhưng nghĩ lại, theo tác phong ngày thường của Trình Minh Anh, người kết thù với hắn nhiều không kể xiết, người muốn mạng hắn cũng nhiều như lông trâu.
Thật là, một người làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, muốn điều tra nghi phạm làm hại hắn cũng không thể tìm được.
Làm sao mình có thể báo cáo kết quả? Nếu không được, có phải công việc bộ khoái này cũng mất luôn hay không?
Vân Hy lại nhìn Trình Sưởng, nghĩ thầm, nếu hắn còn sống thì tốt biết bao.
Đám nha sai khiêng xác Trình Sưởng lên xe đẩy tay, không cẩn thận bị vấp ngã một chút, xuýt nữa làm hắn ngã nhào, may mắn Vân Hy ở bên cạnh đỡ lại nên mặt hắn mới không chấm đất.

Mọi người đồng tâm hiệp lực đưa hắn lên xe đẩy tay.
Nhưng không ai nhìn thấy, ngay giây phút lắc lư vừa rồi, Trình tam công tử vốn đã tắt thở đột nhiên cử động ngón tay và động đậy một chút.
Trở lại Kinh Triệu phủ, Vân Hy sai người đưa thi thể của Trình Sưởng đến một căn phòng nhỏ ở hậu đường, một mình đến gặp Trương đại nhân để nhận tội.
Trương Hoài Lỗ là Kinh Triệu Doãn, vừa thấy Vân Hi, ông không giấu được vẻ trách móc: “Không phải kêu ngươi nhìn chằm chằm à? Đang yên lành lại không có người? Bệ hạ và Vương gia trở về, nên giải thích như thế nào?”
Vân Hy nói: “Hạ quan thật sự nhìn chằm chằm suốt đêm, thấy Tam công tử lên chiếc thuyền nhỏ, nhìn thấy người lái thuyền đón nhận vững vàng mới tan việc.”
Nàng kể chi tiết việc Trình Sưởng rơi xuống nước, rồi nói tiếp: “Những gã sai vặt đưa Tam công tử lên thuyền đều là người của vương phủ, cô nương trên thuyền cũng là khách thường xuyên, ngoại trừ điều này, không còn gì khác, nhưng chưa kiểm tra kỹ dưới nước.

Tối hôm qua là đêm hoa triều, sông Tần Hoài đầy người, rất hỗn loạn, không biết có người lẻn xuống nước động tay động chân hay không, hạ quan cho rằng……”
“Thôi thôi.” Không đợi nàng nói xong, Trương Hoài Lỗ xua tay, “Bản quan sẽ điều tra kỹ chuyện này, ngươi không cần quản.”

Ông ta lại liếc nhìn nàng, dừng một chút mới nói: “Vân Hy, bản quan vốn nể tình phụ thân ngươi là Trung Dũng Hầu nên mới cho phép ngươi làm việc trong nha môn của ta, dù sao ngươi cũng tiểu thư nhà quan, xuất hiện bên ngoài vốn là chuyện không thích hợp.

Hiện giờ lại xảy ra việc này, theo bản quan thấy, ngươi đừng làm chức bộ khoái này nữa.

Về phần nguyên nhân cái chết của Tam công tử, bản quan sẽ tự mình điều tra rõ ràng.”
Vân Hy sững sờ.
Đêm qua nàng chỉ nhận lệnh nhìn chằm chằm thuyền hoa từ xa, không có trách nhiệm bảo vệ người.

Tuy Trình Sưởng đã mất, xét đến cùng là sự bất lợi của hộ vệ, liên quan gì đến nàng, vì sao ảnh hưởng đến chức bộ khoái của nàng?
Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra, Trình Sưởng đã chết, Tông Thân Vương nhất định vô cùng tức giận, các nha môn phải cho vương phủ và bệ hạ một lời giải thích.

Hiện nay Kinh Triệu phủ cách chức nàng, ngoài mặt không là gì, nhưng ngầm là muốn mượn việc nhỏ để nói với mọi người, Trình Sưởng đã chết, nhưng Vân Hy không thể thoát tội của mình hay sao?
Vân Hy liếc nhìn Trương Hoài Lỗ, trong lòng biết chuyện đã đến nước này, biện giải cho mình cũng vô ích.
Nàng mím môi nói: “Trương đại nhân, từ ngày hạ quan nhậm chức bộ khoái, luôn luôn làm tròn bổn phận, thực hiện nghiêm túc mỗi ngày.

Chuyện của Tam công tử hôm nay, tuy hạ quan không buông lỏng nhưng xác thực có sai sót, mong đại nhân có thể cho thuộc hạ một cơ hội.

Thuộc hạ nhất định sẽ tìm ra sự thật, không để Tam công tử chết một cách không rõ ràng.”
Trương Hoài Lỗ lại nói: “Không phải là bản quan không muốn để ngươi ở lại nha môn, ngươi cũng biết, hiện giờ Tái Bắc đã chiến thắng, vài ngày nữa Bùi đại tướng quân sẽ trở về triều đình.

Ngươi…… và hắn dù sao cũng có hôn ước, Bùi phủ vô cùng tôn quý, để chính thê chưa cưới của hắn nhậm chức bộ khoái nho nhỏ ở Kinh Triệu phủ, suốt ngày xuất hiện ngoài đường, hắn cảm thấy thế nào trong lòng?”
“Vân Hy tiểu thư, tuy rằng lời của lão phu khó nghe, nhưng mỗi chữ là châm ngôn.


Các nam nhi trong nhà ngươi đã qua đời, không có ai làm chủ trong nhà, lão phu thương hại ngươi cô đơn, mới nói chuyện riêng tư trong nhà với ngươi.

Đối với ngươi hiện nay, chức vụ này đâu phải là chuyện quan trọng nhất phải không? Phúc cả đời của cô nương gắn liền với hai chữ nhân duyên, nhị thiếu gia của Bùi phủ là rể hiền mà các thiên kim mong muốn, gả cho hắn mới là sự lộng lẫy cả đời.

Vinh hoa của ngươi ở phía trước, đừng phạm sai lầm lớn chỉ vì việc nhỏ nhặt.

Nếu vì phần việc bộ khoái này, bắt người ta nhận khuyết điểm, khiến người ta ghét bỏ, vô duyên vô cớ làm hỏng nhân duyên tốt đẹp, chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?”
“Nhưng mà……”
Cổ họng Vân Hy hơi thắt lại.
Tuy Bùi Lan tốt, sự tốt đẹp đó ở trong mắt người khác trông đàng hoàng và có tương lai tươi sáng nhưng lại rất hư vô.

Không có tình cảm sâu đậm, ngay cả duyên phận cũng mỏng manh, cho dù nàng chịu gả, chưa chắc hắn chịu cưới.
Bên cạnh đó, nàng không muốn trói buộc những khó khăn và vất cả của đời mình vào người khác, nàng chỉ mong có một công việc, tự lập, dựa vào chính mình.
Phụ thân từng nói, người còn sống thì cột sống nhất định phải thẳng.
“Ngươi là một cô nương ở Kinh Triệu phủ, cả đời này cao lắm chỉ có thể làm được bộ đầu, nhìn lên trên, có hàng ngàn hàng vạn quan chức cao hơn ngươi.

Gả vào Bùi phủ thì khác, toàn bộ Kim Lăng thành, ngoại trừ tông thân của hoàng thất, có bao nhiêu dòng dõi cao hơn Bùi gia? Đừng nói chuyện ngươi được cưới vào là chính thê, cho dù Tam công tử của Tông Thân Vương phủ không còn, ngươi bị người ta trách móc, trong thời gian ngắn trở thành trắc thất, cũng là bay lên cành cao, bình thường cũng không bị coi thường ——”
“Trương đại nhân có ý gì?” Vân Hy đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa.
Ý là không cho nàng cơ hội để điều tra ra sự thật, quyết định để nàng gánh trách nhiệm, khuyên nàng phải gả vào Bùi phủ để tìm sự che chở?
Nhưng Trương Hoài Lỗ chưa kịp trả lời, bên ngoài đột nhiên rối loạn, một tiểu lại thở hổn hển lao vào công đường, vẻ mặt trắng bệch giống như thấy ma: “Bẩm, bẩm, bẩm các vị đại nhân, Tam công tử, Tam công tử giả chết, thi thể tỉnh dậy rồi!”.