Năm nay phủ Võ An Hầu ăn tết trong cung.

Kì Hoàng Hậu khoác bộ phượng bào hoàng kim cao quý, ngồi cùng với Nguyên Đức Đếtrên đài cao, đẹp động lòng người.

Năm nay phủ Võ An Hầu rất nổi bật. Kì Huyên ngồi trên điện uống rượu nhìn phụ thân hàn huyên vui vẻ với Nguyên Đức Đế, quân thần hòa thuận, nói nói cười cười, những lúc như vầy càng cảm thấy rõ sức mạnh của thời gian.

Ai có thể ngờ, năm năm sau lại thay đổi hoàn toàn. Tỷ tỷ thất sủng, hầu phủ phạm tội, hoàng đế chèn ép, ngay cả địa vị của thái tử cũng đầy chông chênh, ơn vua như biển cái gì, được lòng vua, cùng lắm chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước mà thôi.

"Tam ca, ta kính huynh một ly."

Kì Huyên quay đầu lại, thấy Kì Thần - đệ đệ cùng cha khác mẹ với mình đang nâng ly, nó cười vui vẻ, ung dung sảng khoái, kế thừa vẻ đẹp của di nương nó, làm cho người ta rất có thiện cảm, từ nhỏ đến lớn, nó luôn theo đuôi Kì Huyên, gọi tam ca, tam ca, Kì Huyên có cái gì tốt cũng sẽ nhớ tới người đệ đệ mất mẹ từ nhỏ này.

Nhưng nó báo đáp thế nào? Sau khi phụ thân qua đời, phủ Võ An Hầu liên tục gặp chuyện, lúc khó khăn nhất, nó đòi chia nhà, lấy đi non nửa số gia sản của Kì gia, làm cho phủ Võ An Hầu lâm vào tình thế khó khăn, phải nhờ Thanh Trúc bày mưu tính kế, cố gắng ổn định Hầu Phủ lại mới không bị nó làm cho tan hoang. Kì Huyên nhớ rõ lúc mình bị biếm đi biên ải, chẳng thấy mặt nó đâu, đúng thật là tuyệt tình.

Cụng ly, Kì Huyên uống hết chén rượu trong tay, Kì Thần uống xong thì ngồi bên cạnh Kì Huyên luôn:

"Tam ca, mấy ngày nay huynh bận việc gì mà chẳng bao giờ thấy huynh ở nhà, lần nào đệ từ học đường về muốn tìm huynh nói chuyện cũng không gặp, huynh kể cho đệ nghe chuyện huynh đánh giặc đi, đệ còn chưa ra khỏi kinh thành bao giờ."

Kì Huyên rót rượu, chẳng có chút hứng thú nào: "Chuyện đánh giặc có cái gì hay mà kể, đệ học cho tốt là được rồi."

"Tam ca.. Có phải huynh quên đã hứa mang đệ ra khỏi kinh thành chơi không? Sinh nhật đệ, huynh nói xong mấy hôm đã ra chiến trường, hoãn lại đến bây giờ, đệ mặc kệ, huynh phải thực hiện lời hứa, không thì đệ sẽ mách với nương."

Kì Thần từ nhỏ đã dính lấy Kì Huyên, hắn thích tam ca, từ nhỏ đến lớn tam ca đối tốt với hắn nhất, người trong phủ ai nấy đều khinh thường hắn, chỉ có mình tam ca là không như vậy.

Kì Huyên nghe được câu thực hiện lời hứa này, bỗng nhiên nhớ tới lúc hắn và Thanh Trúc ở biên ải Mạc Bắc, lần đầu thắng trận được Khổng Tôn tướng quân thưởng cho một chuỗi ngọc trai, hắn bèn tặng cho Thanh Trúc, lúc đó nàng đã cười rất vui, còn cổ vũ hắn, nói hắn phải cố gắng lên, tương lai khôi phục lại uy tín và danh dự cho phủ Võ An Hầu, Kì Huyên đồng ý, còn nói nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng đón nàng về phru Võ An Hầu một lần nữa, lúc đó Thanh Trúc chỉ cười, nói mình muốn ăn một át tào phớ của Bát Bảo Trai, cuối cùng dù một nguyện vọng nhỏ của nàng, hắn cũng chưa làm được.

"Tam ca." Kì Thần thấy Kì Huyên nhìn xa xăm thất thần thì quơ tay trước mặt Kì Huyên vài cái Kì Huyên hoàn hồn lại, mỉm cười: "Chờ dịp nào đi."

Kì Chính Dương quay về ngồi chung với Kì Huyên, nói: "Lúc nãy hoàng thuwojngn nói, tháng hai sang năm sẽ cho con vào cấm quân. Đừng có cà lơ phất phơ mỗi ngày nữa, nghe không."

"Cha, nhi tử không muốn đi cấm quân, con muốn vào bộ binh."

Cấm quân là quân đội dưới trướng hoàng thượng, tất cả phải theo lệnh hoàng thượng, mặc dù nhìn có vẻ thân cận với Hoàng gia nhưng thực chất với gia thế của phủ Võ An Hầu, làm như vậy cũng giống như cho một gia đình đã rất giàu ngàn lượng vàng, ngoại trừ có chút thể diện thì chẳng có ích gì.

Kì Chính Dương nhìn sang Kì Huyên: "Bộ binh? Sao con lại nghĩ vậy, Hoàng thượng muốn con đi đâu thì đi đó đi, con còn có lựa chọn sao? Muốn chọn thì cũng phải dựa vào bản lĩnh của con, hai năm sau bàn tiếp."

Kì Huyên thấy hơi đau trứng, dù sao hắn cũng là kì tài mấy trăm năm khó gặp trong quân doanh, nhưng trong mắt cha ruột chỉ là đứa con chơi bời lêu lổng. Nhưng đúng là trước giờ hắn chưa trải qua chuyện lớn gì cho cam, lần đi Mạc Bắc chính là khó khăn lớn nhất, cũng do mình cứ ỷ xuất thân.. Năm đó hắn thậm chí cũng từng cho rằng như vậy.

Sau đó bị hiện thực tát vào mặt, lúc đi Mạc Bắc, xém chút đã không vực dậy nổi, may là còn có Thanh Trúc.

"À, vừa nãy Hoàng Hậu có nói, con già đầu rồi, phải có ai ở bên cạnh quản lý, về dặn nương chọn cho con một người vợ tri thư đạt lễ.."

Kì Chính Dương chưa nói xong đã bị Kì Huyên cắt lời: "Được rồi được rồi, chuyện vào cấm quân con không ý kiến gì nữa, nhưng chuyện tìm vợ này, con phải tự tìm."

Kì Chính Dương nhìn hắn: "Con tự tìm? Con có ý gì đây?"

"Cha đừng vội, cùng lắm hai năm sau nhi tử sẽ tìm cho ngài một người con dâu tốt. Ngài bẩm lại với Hoàng Hậu nương nương cũng đừng nhọc lòng chuyện của con." Kì Huyên nói xong, không đợi Kì Chính Dương mở miệng đã đứng dậy mượn cớ rời yến hội.

Kì Chính Dương gọi không được, đúng lúc mấy quan viên tới kính rượu, không đi theo được, chuyện này đành phải hoãn lại.

* * *

Tiếng pháo bên ngoài làm Thanh Trúc ngủ cũng không yên, dường như cảm thấy có người đang nhìn mình trong mơ, mơ màng mở mắt, trong phòng tối đen không có ai cả, nàng trở mình, ngủ tiếp.

Có một bóng người bước ra từ sau bình phong, trong tay Kì Huyên cầm một gốc hàn lan nở rộ, đổi với cái cây không nở hoa trên bậu cửa nhà nàng, trong trướng, Thanh Trúc xoay người, lờ mờ, tựa như ngủ không yên, tiếng pháo hoa dồn dập, nàng xưa nay rất thính.

Nếu bây giờ đi sang, chỉ sợ sẽ đánh thức nàng.

Hắn đứng ở mép giường một chốc, đấu tranh nội tâm, quyết định để tiếp tục trộm hương thì không được mạo hiểm, thấy cái khăn cạnh gối của nàng, Kì Huyên lặng lẽ duỗi tay với lấy, để lên chóp mũi ngửi, sau đó vui vẻ vò đi vò lại, bỏ vào vạt áo của mình.

Cố Thanh Trúc ngủ không ngon nên sáng mùng một dậy rất sớm.

Mơ màng gọi Hồng Cừ thay xiêm y cho mình, Hồng Cừ đang thu dọn giường chiếu, nàng ngồi chải đầu trước bàn trang điểm, nhìn vào trong gương, đột nhiên chú ý đến chậu lan trên bậu cửa.

"Kìa."

Cố Thanh Trúc lập tức đứng dậy đi về phía cửa sổ, trên bậu cửa để một chậu hàn lan nàng mua từ đầu mùa đông ở chợ hoa đào, không ngờ lại nở hoa rồi. Cánh rất nhỏ, lá nhỏ xanh, nụ hoa mới chỉ hé, lộ ra phần nhụy bên trong, mà đóa hoa bên cạnh đã nở hoàn toàn, hoa ba cánh, nhìn rất tinh xảo.

Hồng Cừ lẩm bẩm đi tới, thấy Cố Thanh Trúc không chải đầu mà đứng bên cửa sổ, hỏi: "Tiểu thư, người đang nhìn gì vậy?"

Cố Thanh Trúc chỉ vào chậu hàn lan, vui vẻ ra mặt: "Hồng Cừ ngươi xem, nở hoa rồi."

Lúc này Hồng Cừ mới nhìn thấy, cũng rất vui: "Đúng, nở hoa thật rồi, hôm qua còn không thấy gì. Nở hoa ngay mùng một là điềm lành. Nô tỳ chúc tiểu thư năm nay đại cát đạt lợi, vận may tròn năm."

Cố Thanh Trúc không nhịn được che miệng cười: "Được rồi, cảm ơn lời chúc của ngươi, lát nữa ta sẽ tặng ngươi một bao lì xì, mỗi người trong Quỳnh Hoa Viện đều có một phần."

Hồng Cừ cũng không khách sáo với Cố Thanh Trúc: "Nô tỳ cảm tạ tiểu thư, nô tỳ thay mặt ai nấy trong Quỳnh Hoa Viện cảm tạ người."

Hồng Cừ chải tóc Cố Thanh Trúc ra sau lưng, nhìn nàng trong gương, nói: "À, khăn tay của tiểu thư ta không tìm ra, nhớ rõ ràng hôm qua đã để bên gối cho ngài. Chắc có lẽ ta nhớ nhầm, để lát nữa ta tìm lại xem sao."

Cố Thanh Trúc hôm nay tâm trạng không tệ, dù hôm qua ngủ không đủ nhưng sáng sớm đã gặp hoa nở, gặp ai cũng vui mừng thôi.

Cố Thanh Học tới gõ cửa từ rất sớm, đón nàng cùng đi Tùng Hạc Viên chúc tết lão phu nhân Trần thị, Cố Thanh Học mặc một màu xanh vỏ trứng, vai khoác áo choàng lông chồn màu lá cây, khăn đen vấn đầu đầy sức sống, hai tỷ đệ bọn ọ giống nhau, sinh ra đều rất đẹp lại thêm anh khí.

Hai người đều còn nhỏ, bởi vậy dù tết đến cũng không mặc xiêm y xanh đỏ lòe loẹt, Cố Thanh Trúc vẫn mặc màu tím như cũ, cổ áo và ống tay thêu nhiều hoa văn hơn, trang phục đơn giản, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt linh động phi thường.

Hai tỷ đẹ nhà này, chỉ cần ăn vận một chút ra đường rất thu hút sự chú ý.

Hia người vui vẻ đi hoa viện, hướng về Tùng Hạc Viên, trên đường đi, thấy ai nấy cũng khuân vác đồ đạc, Cố Thanh Học năng một người lại, hỏi; "Đây là cái gì vậy?"

Người làm vườn A Thành buồn rầu nói: "Bẩm tiểu thư, thiếu gia, đây là quà tết của tân phu nhân."

"Lễ tháng giêng? Một túi gạo sao?" Cố Thanh Học bảo A Thành xoay người lại cho hắn nhìn, A Thành thở dài: "Không, là một túi hạt kê chưa bóc, nghe nói do điền trang năm kia dư ra nên phơi lên, đưa cho bọn ta đem về ăn."

Nghe được sự bất mãn của A Thành đối với món quà tết này, lại nhìn mọi người xung quanh chẳng ai nở một nụ cười, khi Thẩm thị còn sống, tháng giêng hạ nhân ai nấy đều tươi cười vui vẻ, gặp ai cũng chúc tết.

Khi bọn họ đi rồi, Cố thanh Học nhìn sang Cố Thanh Trúc: "Người phụ nữ này tỉnh thật, hạt kê chưa bóc từ năm ngoài mà cũng không biết xấu hổ lấy ra làm quà tết."

Cố Thanh Trúc phủi hạt kê Cố Thanh Học dính từ A Thành xuống, mỉm cười: "Hào phóng thật. Nhưng người An Thường Viện của đệ lại không thể như vậy, những người hầu hạ đệ trên dưới đều phải có quà tết, ta cho người chuẩn bị, chờ lát nữa thỉnh an xong, đệ cho nô tài tìm Hồng Cừ mà lấy."

Cố Thanh Học biết ý của tỷ tỷ, rõ ràng tỷ đã chuẩn bị sẵn hết rồi, làm việc rất dứt khoát.

Đi đến Tùng Hạc Viên thỉnh an Trần thị xong, Cố tri Viễn và tần thị cũng chưa tới.

Trần thị thấy hai đứa cháu rất phấn chấn thì lệnh Ngô ma ma phát thêm một phần quà, khác với tiền mừng tuổi hôm qua, quà sáng nay đều mang ý tinh thần, trái cây nho nhỏ màu vàng, hạt đậu vàng, một cái tráp mang đồ cát lợi tới.

Cố Thanh Học kể chuyện mình thấy ở trong vườn với Trần thị, dường như Trần thị đã biết trước, xua tay tỏ ý bảo hai đứa mặc kệ: "Tùy nó thôi, nhà này nó làm chủ, chúng ta chả biết gì cả."

Ý của Trần thị, hai tỷ đệ đều hiểu.

Kịch nhỏ:

Nam chính: Vì có thể trộm hương lâu dài, ta ũng thật gian nan quá.

Nữ chính: Sao tỉnh lại mặt mình dính dính thế này, ta bị chó gặm sao?