Sở Diệc Dao nghe vậy hơi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, nếu nàng là nam nhân mọi chuyện sẽ khác sao.

Sở Ứng Trúc trong ngực Kiều Tòng An nghe cô cô cùng nương nói chuyện mãi, bắt đầu ngáp, Kiều Tòng An phân phó nha hoàn dẫn hắn đi vào ngủ trưa, Sở Ứng Trúc trước khi đi vẫn không quên vẫy tay tạm biệt cô cô.

Nhìn bộ dáng say sưa kia, kết cục đời trước, nàng sẽ không để nó phủ xuống người đứa bé này, Sở gia này, nàng cũng sẽ dụng hết toàn lực thay Đại ca bảo hộ, ai cũng không thể ngăn cản.

Trở về Di Phong viện, Khổng Tước báo đã nhận được thư hồi âm của Tần tiểu thư, hơi chậm chút, nhưng kết quả làm Sở Diệc Dao hài lòng, nàng biết nhị ca không lấy được bạc ở Sở gia, cũng sẽ có biện pháp khác, mà cái người cam tâm tình nguyện ủng hộ nhị ca vô điều kiện chính là Vương Gửi Đình, trong khi đó Vương gia cùng Tần gia có thiên ti vạn lũ* quan hệ, chỉ cần Mãn Thu tỷ nguyện ý hỗ trợ, nhị ca sẽ không thể tiếp tục lấy bạc từ chỗ Vương Gửi Đình được.

*Thiên ti vạn lũ: ngàn tơ vạn sợi. Ở đây có thể hiểu là quan hệ mật thiết.

Sở gia không được, Vương gia không được, ít nhất hôm nay nhị ca sẽ không bí quá hoá liều làm ra chuyện gì.

Sở Diệc Dao nghĩ tới, xé thư ném vào chậu than thiêu sạch, đi ra ngoài hơn nửa ngày có chút mệt mỏi, lúc Bảo Sênh tiến vào, Sở Diệc Dao đã dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Bảo Sênh lấy tấm mền nhỏ đắp lên cho nàng, hạ cửa sổ che bớt ánh sáng, đi ra ngoại thất liền gặp Khổng Tước mang theo hai nha hoàn đang ôm giỏ trúc nhỏ đựng lá trà mới hái trong ngực.

"Tiểu thư ngủ?" Khổng Tước để giỏ trúc xuống, Bảo Sênh gật gật đầu, "Bảo Thiềm đâu?"

"Đi Trân Bảo các xong liền không thấy bóng dáng." Khổng Tước liếc về phía cửa viện, chỉ có bà tử mệt mỏi dựa vào cửa coi chừng.

Bảo Sênh nhíu mày, "Tiểu thư phân phó Bảo Thiềm đi Trân Bảo các lúc nào?"

"Vừa rồi tiểu thư đến viện của thiếu phu nhân, Trân Bảo các cho người đến mời tiểu thư, nói là có chuyện quan trọng, Bảo Thiềm liền đi qua, nhìn kìa, trở lại rồi." Khổng Tước chỉ tay, Bảo Thiềm ôm trong tay một cái hộp gỗ đi đến, Bảo Sênh híp mắt nhìn, không nói cái gì liền xoay người vào phòng.

"Sao ngươi đi lâu như vậy!" Khổng Tước vừa thấy Bảo Sênh như vậy cũng biết nàng tức giận, kéo Bảo Thiềm qua nhìn hộp gỗ không có gì đặc sắc trong tay nàng, "Sở nhị phu nhân kêu qua chỉ để đưa cái này, không phải nói có chuyện gấp sao?"

"Không có chuyện gì quan trọng, Sở nhị phu nhân tặng cho tiểu thư, nói là đồ từ Huy Châu mang đến, mấy ngày trước vội vàng chưa kịp tặng tiểu thư." Trên mặt Bảo Thiềm còn mang theo một nét vui vẻ, Khổng Tước trực tiếp cầm lấy hộp gỗ từ trong tay nàng, vừa mở ra nhìn sắc mặt liền không tốt.

"Ta nói này Bảo Thiềm, ngươi có phải ngốc rồi hay không, thứ này mà nói từ Huy Châu mang tới!" Khổng Tước chỉ vào mấy cây trâm hoa cùng hai cây trâm gỗ trong hộp, cầm một chiếc lên nhìn, đuôi trâm kia không hiểu là do gia công không tốt hay là đã dùng lâu ngày, nước sơn bong tróc nham nhở!

Bảo Thiềm cúi đầu nhìn, lúc nhận nàng cũng không nhìn kỹ, đồ đưa cho tiểu thư nàng cũng không thể lấy từng cái ra kiểm tra tốt xấu, không khỏi có chút ủy khuất, "Đường tiểu thư nói đều mua từ Huy Châu, các tiểu thư sẽ không gạt người."

"Ta thấy ngươi ngốc thật rồi!" Khổng Tước chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc trán của Bảo Thiềm, "Đường tiểu thư nói là Huy Châu ngươi liền tin tưởng, ngươi rốt cuộc là người của tiểu thư hay là người của Trân Bảo các!"

"Ta..." Bảo Thiềm càng cảm thấy ủy khuất, nàng cũng không biết là đi lấy đồ, còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng.

"Ném đi." Không biết Bảo Sênh đi ra từ lúc nào, liếc nhìn hộp gỗ một cái, mấy cái này chỉ làm chướng mắt tiểu thư, "Bọn họ chỉ là khách Sở gia không phải là chủ nhân Sở gia, ngươi là người của Di Phong viện có thể tùy tiện cho họ phái đi?"

"Không phải tới báo có việc gấp sao." Bảo Thiềm phản bác liền bị Bảo Sênh lạnh lùng liếc trở lại, "Bọn họ có việc gấp thì chạy đến Di Phong viện kêu ngươi làm, chẳng lẽ Sở gia cao thấp không tìm được người khác, huống chi tiểu thư cùng thiếu phu nhân đều ở nhà, sao ngươi không hảo hảo ngẫm lại."

"Này cũng là ta không đúng, ta nên ngăn Bảo Thiềm." Khổng Tước ở một bên khuyên đến, chính nàng cũng không chú ý đến mức này, chờ phục hồi tinh thần lại mới cảm thấy không đúng, Bảo Thiềm đã chạy đi mất rồi.

"Ngươi đừng nói tốt thay nàng, chúng ta cùng nhau tới Di Phong viện hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, tính tình tiểu thư như thế nào ngươi còn không rõ sao, cứ coi như ngươi không rõ, ngươi động não một chút sẽ thấy không đúng, nếu bên Trân Bảo các muốn tặng quà cho tiểu thư, còn cần chúng ta tự mình đi quà?" Bảo Sênh nhìn Bảo Thiềm nhỏ hơn mình hai tuổi, đột nhiên hiểu câu nói của tiểu thư lúc trước, 'Bảo Thiềm không giữ lại được'.

"Nếu chẳng may thực sự có việc gấp mà không đi, chẳng phải là tiểu thư mang tiếng vô lễ." Bảo Thiềm ấp úng nói, nghe qua có vẻ như hết lòng suy nghĩ vì Sở Diệc Dao, nhưng lời này rơi vào tai Khổng Tước đều có chút kinh ngạc.

Một nha hoàn, sao có thể tự cho mình là đúng, tự đi làm mọi chuyện, nhìn vẻ ủy khuất trên mặt Bảo Thiềm, đại khái còn cảm thấy chính mình cần phải quan hệ tốt với bốn vị Trân Bảo các kia thay Sở Diệc Dao phân ưu.

"Bảo Thiềm, họ là khách nhân Sở phủ, đem khách nhân như chủ tử, ngươi đã sai mười phần rồi." Bảo Sênh thở dài một hơi, lừa gạt đi lấy đống đồ bỏ đi về Di Phong viện, tiểu thư thấy sẽ phạt không nhẹ đâu, "Ý tứ tiểu thư sẽ là ý tứ của ngươi? Về sau đừng tự tiện chủ trương, nếu không Tiền má má cũng không giúp được ngươi."

Thân mình Bảo Thiềm co rụt lại, vẻ vô tội ủy khuất, nàng cũng không cảm thấy mình làm gì quá phận.

...

Chờ Sở Diệc Dao tỉnh lại, Bảo Sênh vẫn đem chuyện này nói một chút, Sở Diệc Dao nghe, hừ cười một tiếng, "Nhị thẩm thật đúng là khách khí, đồ đã ném?"

"Vâng, đã ném." Bảo Sênh ở một bên mặc áo khoác cho nàng, Sở Diệc Dao cúi đầu vuốt lông tơ trên ống tay áo, tiện đà nhàn nhạt phân phó, "Phạt nàng nửa năm nguyệt hưởng."

Đáy mắt Bảo Sênh thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, phạt nhẹ như vậy, xem ra sau này tiểu thư sẽ không dùng Bảo Thiềm.

Thời điểm Sở Diệc Dao đi ra ngoài, Bảo Thiềm còn quỳ ở cửa, sau khi Tiền má má biết chuyện này hung hăng trách mắng nàng ta một hồi, tiểu nha đầu có chút tỉnh ngộ, nhưng vẫn còn mơ hồ vô cùng, một nha hoàn chủ ý lớn, nhưng lại không đủ thông minh và lòng trung thành, cuối cùng vẫn sẽ hỏng việc.

Nàng sẽ không đưa nha hoàn đi Trân Bảo các hầu hạ mấy người kia, bất quá thế đạo này luôn chú ý trả lễ lại, kêu Bảo Sênh đi chọn mấy thứ tương xứng với đồ đưa đến, lại để cho Bảo Thiềm đưa đến.

Dùng qua cơm chiều, không đợi Sở Diệc Dao phái người đi tìm, Sở Mộ Viễn đã tới, đi vào trong phòng tiểu thư, Sở Diệc Dao đang luyện chữ, nhìn thấy ca ca tiến vào, ngẩng đầu nhìn hắn cười một cái, cúi đầu tiếp tục viết.

Sở Mộ Viễn có chút lúng túng, nhất là khi muội muội cười như vậy, lúc về nhà hắn cũng đi qua chỗ viện tử đại tẩu, cuối cùng vạn bất đắc dĩ vẫn phải tới chỗ muội muội, đối với một thiếu niên mười bốn tuổi mà nói, bị chính muội muội mình sắp xếp vào bẫy, lại phải lộn trở lại cầu xin, thật là không dễ chịu.

Suy nghĩ một chút, Sở Mộ Viễn vẫn là có ý định từ ngọn nguồn lại nói tới, "Ta có chút chuyện cần dùng bạc gấp, phòng thu chi kia nói muốn lấy thêm phải có muội thông qua?" Sở Diệc Dao gật gật đầu, "Nhị ca huynh cần thêm bạc không biết có dự định gì tốt đây."

"Ta phải mua mấy thứ, bạc trên người không đủ, muội lại chi hai trăm lượng cho ta."

"Nhị ca muốn mua cái gì?" Sở Diệc Dao liếc hắn một cái, hai trăm lượng bạc, đi đến tiệm trang sức cũng dư thừa mua hai bộ trang sức thượng hạng rồi.

"Trong thư viện muốn dùng, muội không hiểu." Sở Mộ Viễn hơi không kiên nhẫn, "Gấp lắm, muội chi cho ta nhanh lên."

"Thư viện cần dùng gì đó hay là Xuân Mãn lâu dùng gì đó?" Sở Diệc Dao chấp bút nhẹ nhàng phiết, một chữ 'Thừa' sôi nổi trên giấy, "Cảm giác tay không trở về cũng không dễ chịu đi."

Sở Mộ Viễn nghẹn họng bị nàng nói trúng, tú bà Xuân Mãn lâu không cho hắn ánh mắt tốt, thế nhưng Uyên Ương lại chưa từng tỏ ra một chút không thích, cũng chính vì như thế, Sở Mộ Viễn mới chấp nhất không buông.

"Nếu Uyên Ương cô nương thưởng thức nhị ca, nhất định có thể thông cảm cảnh ngộ Sở gia hôm nay, dù sao sau khi đại ca đi người trong cửa hàng cũng bỏ đi nhiều, nếu không phải nhị thúc hỗ trợ, chỉ dựa vào chúng ta cái nhà này cũng liền bỏ."

"Một cô nương gia suốt ngày treo trong miệng Xuân Mãn lâu còn thể thống gì." Sở Mộ Viễn không đủ tự tin dạy dỗ một câu, Sở Diệc Dao buông xuống bút tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn hắn, "Mấy ngày nữa Trung thúc sẽ trở lại, đến lúc đó đại tẩu cũng sẽ đến cửa hàng, việc này còn cần nhị ca huynh ra mặt."

Sở Mộ Viễn nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, sắc mặt lại không tốt lắm, "Muội muốn làm cái gì?"

"Trung thúc là muội mời về, nhưng mà huynh phải ra mặt nói cho Trung thúc trở lại, phân cho Trung thúc quản mấy cửa hàng phía Nam trước, đại tẩu sẽ mang theo Ứng Trúc cùng nhau ra mặt, trước mặt các quản sự cùng nhị thúc, nhị ca phải chứng thực việc này."

"Liền nói như vậy?" Sở Mộ Viễn nghe ngược lại không biết là khó, Sở Diệc Dao lắc đầu, "Ban đầu là Trung thúc tự rời đi, giờ trở lại nhất định sẽ có người ngăn trở, huynh dựa theo lời muội nói mà làm, nếu bọn họ nói gì, huynh liền..."

...

Ba ngày sau, sáng sớm cửa hàng Sở gia còn chưa mở cửa, trong đại đường đứng đầy người, Sở Mộ Viễn đứng ở đằng trước, Sở Trung đứng bên cạnh, phía sau là vài quản sự cùng theo Sở Trung trở về, Kiều Tòng An mang theo con trai cùng Sở Diệc Dao đứng sau lưng Sở Mộ Viễn.

"Bắt đầu từ hôm nay, cửa hàng ở đường Nam liền do Trung thúc tiếp nhận, Trung thúc đã ở Sở gia vài chục năm, đối với chuyện cửa hàng cũng rất rõ ràng, đoàn người đều là vì Sở gia làm việc, Sở gia tốt lên tự nhiên cũng không thiếu chỗ tốt các vị." Sở Mộ Viễn nhìn một vòng thần sắc khác nhau, trực tiếp đem lời nói ra, thời điểm lúc trước Sở Trung rời đi mang theo vài người, hôm nay đều cùng trở lại, mà theo mọi người Sở Trung lúc trước là tổng quản sự cửa hàng Sở gia, hôm nay lại chỉ làm một quản sự vài cửa hàng đã chịu thiệt rất nhiều.

Trong chuyện này, người lo lắng nhất là tổng quản sự Tiêu Cảnh Trăm, hắn ta là Sở Hàn Lâm mang từ Huy Châu đến, hôm nay Sở Trung đã trở lại, xét tư cách hắn ta cũng không đủ a, bây giờ để Sở Trung làm quản sự cửa hàng phía Nam, ai biết có một ngày sẽ đem hắn ta đẩy xuống.

Nghĩ tới điều này, Tiêu Cảnh Trăm nhìn về phía muội phu* Sở Hàn Lâm, Sở Hàn Lâm nhìn thoáng qua Sở Trung, đối với cái người đã đi theo lão đại ca vài chục năm, tuy lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nghe danh đã nhiều, dùng một người như vậy chính là trăm lợi mà không có hại a, nhưng nếu Sở Trung cùng mình đối nghịch... Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Hàn Lâm nhíu lại.

*Muội phu: em rể.

Sở Mộ Viễn thấy tất cả mọi người không nói lời nào, tiếp tục nói, "Nếu mọi người đã không có ý kiến, chuyện này cứ quyết định như vậy!"

"Nhị thiếu gia, Sở Trung đã phạm qua sai lầm." Vừa dứt lời, đã có người một quản sự bên dưới lên tiếng nghi vấn.

===============