Trong khi nói chuyện với cô T qua điện thoại để nhờ cô giữ kín chuyện ấy thì sự thật là mình run lắm, cứ ấp a ấp úng một cách thiếu ý thức, nhưng dần dà khi nghe giọng cô thì không biết từ đâu mà động lực ùa đến với mình nhiều hơn, nhưng dù sao thì cuối cùng cô cũng đã đồng ý giúp mình, mình bớt lo và tươi lên hẳn.
Sau khi ăn cơm trưa xong mình có ngồi lại xem ti- vi và nhờ Dì xoa dầu hộ để những chỗ đau bớt nhức và chỗ bầm tím thì mau khỏi hơn, vừa xoa dầu Dì vừa hỏi nhiều lắm:
- Hôm qua thiệt là tới nhà chăm bạn bịnh hông dzậy??? Dì vừa xoa vừa hỏi mà không có ngước đầu lên nhìn mình.
- Thiệt mà, bị cảm sốt. Mình nhìn ti- vi và trả lời.
- Zậy sao giờ thân thể ra nông nổi như zậy. Dì ngước lên nhìn thẳng vào mặt mình.
- Tại con đi hông để ý, trượt té trong phòng tắm nhà nó. Mình cũng nhìn lại.
- Bạn trai hay gái mà đêm hôm qua nhà nó zậy, ba má nó nói rồi sao. Dì lại cúi xuống.
- Có mình nó ở nhà àh...là con gái. Mình bắt đầu ấp úng.

- Con gái...một mình???...Rồi có làm gì nhau không??? Dì lườm đểu mình phát.
- Không nha...nói zậy mà nghe được hả Dì...con không có phải loại như zậy. Mình nói như nạt.
- Thiệt hông đó...nam đơn...gái chiếc...khó àh nha...há há. Dì cười nhìn điêu điêu đừng hỏi.
- Mệt, con lên phòng đây. Mình bắt đầu cất những bước đi nặng nề và chậm chạp lên phòng phần vì còn đau và vì Dì bóp vừa xong mà mình ngồi nãy giờ nên vẫn còn thấy tê tê chân. ==.
Mình lên phòng và thả mình rơi tự do xuống nệm từ từ đầu óc bị lấp đầy với những suy nghĩ và lo lắng, mình chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong giấc mơ trưa hôm ấy, mình mơ thấy cô T đang la hét vào mặt mình đủ mọi chuyện, mình mơ thấy mình và nhỏ đang đứng trên một cánh đồng, nhỏ dang tay và...đánh thẳng vào mặt mình rồi bắt đầu la hét và chạy đi, mặc dù chỉ ngắn ngủi đối với những lời diễn tả tuy nhiên khi mơ mình cảm thấy rất thật và lâu như một ngày luôn vậy.
Ngày hôm ấy trôi đi lặng lẽ trong sự lo toan và bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều những mưu tính của mình. Mình bí bách lắm chứ, mình thiếu nhỏ- thiếu hẳn sự quan tâm lo lắng, sự trong ngóng và hồi hợp đợi những tin nhắn, đợi những cuộc điện thoại mặc dù rất vu vơ và vớ vẩn nhưng thực chất cái nó mang lại thì nhiều hơn cả, thiếu hẳn về tinh thần và cả...thể xác. Là con trai nếu không có thì thôi, chứ đã được bón đều đặn mà bỗng chốc dừng lại thì sẽ tạo nên một sự hụt hững sâu sắc về niềm tin và thay đổi cả về lối sống, mình dần đi tới suy nghĩ nên tìm người yêu mới và cố gắng loại nhỏ ra khỏi đầu óc, nhưng điều đó thật sự quá sức với mình, vì sao àh??? Là bởi vì nhỏ chẳng làm sai gì cả, nhỏ quá tốt, mình cố gắng suy nghĩ tới những điều tồi tệ ở nhỏ để có thể mà ghét mà quên nhỏ nhanh chóng hơn nhưng hầu như tất cả đều quay lại nơi bắt đầu, một con số 0 tròn trĩnh, nhỏ trao tặng mình 2 chữ trinh tiết, đối xử với mình rất tốt và trên hết tất cả là khi yêu mình, nhỏ dần quên mất bản thân, cái mà nhỏ qúy nhất trong gần 17 năm trước đó để đến với mình bằng một trái tim trọn vẹn, hồ hởi và nồng cháy yêu thương.
Càng muốn quên lại càng không thể, mình bắt đầu lao đầu vào đủ thứ chuyện trong những ngày ấy để quên nhỏ, bằng mọi cách mình có thể nghĩ ra vào game, vào bạn bè, vào học tập...Mình chẳng hiểu sao khi mình tưởng chừng như đã sống sót qua giai đoạn tự kỉ mấy tuần trước rồi mà cho đến lúc ấy nó lại nỗi lên thầm kín và ràng buộc cả bản thân mình vào lại với "nhỏ".
Dần dà với những suy nghĩ rối bời đầu óc trong vài đêm liền thì mình như chợt nhận ra một điều, điều mà mình có thể dựa vào nó để bức ra khỏi những suy tư về nhỏ- thì ra là vì cô T, vì những hành động mà mình đã làm và những lời nói của Cô đã làm ình bỗng chốc thấy có lỗi với nhỏ, nợ nhỏ rất nhiều và hơn hết là cũng bởi tại cảm giác có lỗi ấy làm ình thêm nhớ nhỏ nhiều hơn chăng. Ôi thôi đúng rồi, là vì như thế, chắc chắn là như thế, mà quái mình làm thế thì có gì sai nhĩ??? mình chỉ tò mò thôi, cô T chẳng có quan hệ hay quen biết chi rứa, thậm chí mình quen biết cô qua nhỏ nữa mà ta, tại sao mình lại hối hận và cảm giác có lỗi chứ, cô ấy mặc dù là mẹ kế nhưng lại chỉ là "mẹ kế cũ" thôi mà, đâu có gì đâu, với cả mình và cô ấy cũng chưa có làm gì nhau hết thì việc gì mình phải buồn, phải đau chứ nhĩ!!!. Dần chấp nhận và tin tưởng vào những suy nghĩ mang tính chất trẻ trâu ấy mình bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm và ngủ tròn giấc hơn,...lại xuất hiện ngày một nhiều thêm những suy nghĩ bậy bạ và...khá kì lạ.

Nhắc về chuyện chiếc xe, mình đã đưa Dì địa chỉ và nhờ Dì qua lấy hộ để khỏi phải đối mặt lại với Cô một lần nữa, Dì gật đầu ngay nhưng thú thật mình rất sợ, sợ mọi chuyện vỡ lỡ, sợ lúc Cô nói chuyện với Dì thì sẽ lộ ra sơ hở mình không phải qua chăm sóc bạn mà là chăm sóc cô rồi thì Dì sẽ nghĩ ngay tại sao mình lại phải nói dối??? trong hoàn cảnh như vậy thì làm sao mình có thể nhờ Dì đi cho được, nên mình tìm đủ lí do để nói Dì khỏi đi nữa mà hãy để mình qua lấy cho tiện, nói chung khá cùn nhưng hiệu quả vãi đái "Nhà có chó, mà chó dữ nữa nhá, Dì qua nó phập Dì luôn, để con qua lấy cho ". Vừa nói là Dì ừ cái rợm ngay và luôn, mình thì cười ha hả trong lòng lúc ấy thôi, nhưng lúc sau lại bắt đầu lo nghĩ. Liệu mình sẽ đối mặt với cô như thế nào đây, cô sẽ nhìn mặt mình bằng ánh mắt thế nào đây, lúc ấy mình nhớ không lầm là thứ 6 thì phải, đã vài ngày trôi qua từ cái đêm hôm ấy. Sáng thứ 7 mình gọi điện thoại cho cô T sau một đêm dài suy nghĩ và trằn trọc:
Mình:A lô, cô ạ, trưa chủ nhật này cô...cô có nhà không ạh???
Cô:D hả!!! Có con, con qua lấy xe hả???Cứ qua nhé, cả ngày chủ nhật cô ở nhà luôn.
Mình:Dạ, vậy trưa ngày mai con qua...nha cô.
Cô:Ừm, qua đi con, mấy hôm nay không có xe con đi học...bằng gì??? Cô xin lỗi, đáng nhẽ phải mang qua trả con mới đúng.
Mình:Dạ...tại con mà, không sao đâu cô, mai con qua nhà cô nha.
Cô:Cô biết rồi.
Mình:Dạ, chào cô.

Cô:Chào D.
Như thế là đủ mình xuống ăn sáng, sau lên học bài tí rồi ngủ trưa, rồi chiều dậy tắm rửa rồi ăn, học bài tí rồi lại đi ngủ, đêm đó mình trằn trọc suốt với những lo sợ và mông lung đủ thứ, về chuyện qua nhà cô vào ngày mai, về những việc nên né, nên nói sao cho hợp lí và hơn cả là...ĐỪNG CÓ NGU MÀ NHẮC TỚI CHUYỆN TỐI HÔM ẤY.
Trưa hôm sau, cái trưa mà nóng như đổ lửa, cái trưa mà nắng chói chang đến mức phải nói là khốn nạn ở cái thuở ấy, mình mang trên người một cái quần jear đen, áo thun đen, áo khoác đen, đôi giày đen và cả cái mũ đen nữa để đến nhà Cô T, khi vừa bước ra tới cổng thì nghe ngay tiếng Dì từ trong nhà vọng ra:
- Duyệt...Bảnh Dì nói sau khi chạy ra ngó 1 lượt từ trên đầu xuống dưới chân mình.
Cơ bản là Dì thích màu đen lắm, cái Dì cũng ráng sắm màu đen, nhất là trang phục mục đích chính là để tôn nước da trắng và cái dáng cao của bả, đến là ngựa mà nếu đã không ngựa thì bả điệu tới chảy nước, rất là khổ nhé. Đoạn mình ra đầu ngõ bắt xe ôm và thẳng hướng đến nhà cô T, trên đường đi cơ bản là chẳng nói gì, chỉ nhìn ngắm cảnh vật quen thuộc và hát vu vơ kiểu nhà thơ thôi, qua vài con đường, cuối cùng bác xe ôm cũng dừng ngay trước cái ngõ ấy, mình chào cảm ơn và trả tiền cho bác ấy, đi từ từ và chậm chạp vào ngõ chẳng mấy bận tâm với những ánh mắt soi mói và nghi ngờ của mấy em, mấy nhóc và cả mấy bà thím nhiều chuyện vì căn bản mình nghĩ đơn giản là tới lấy xe xong rút thôi, có gì đâu phải xoắn, mà dù có xoắn thì cũng éo đi tới đầu, ó zè.
Mình dần tiếng lại gần cổng hơn thì thấy cửa trong nhà chỉ mở một cánh mặc dù cố nhìn nhưng vẫn chẳng thấy ai, mình khẽ tiến lại gần cái chuông gần cổng và bấm nháy 1 cái, bên trong nhà nghe 1 tiếng "rengggggggggggg" kéo dài, éo hiểu là cái thể loại chuông gì, rõ ràng nhấn nhẹ có một cái mà reo như đúng rồi ấy T. T. Mình đứng đợi một hồi thì nghe thấy tiếng cô nói vọng ra từ bên trong nhà mà hình như cô tiến lại ngồi ở ghế phòng khách mà nói với ra thôi thì phải:
- D hả con...đẩy cửa vào luôn đi...
Mình nghe thấy vậy thì từ từ đẩy cửa và tiến vào sân, nhẹ nhàng và khá rón rén, như kiểu con gái ấy, bước lên bậc thềm mình tháo nhẹ đôi giày và bước vào nhà thì nhìn thấy chiếc xe của mình và cả cô đang ngồi nơi cái ghế sô- pha huyền thoại ở phòng khách, vừa thấy mình là cô nói ngay:
- Lại ngồi đi D, trời nắng lắm hông con??? Cô vừa nói vừa cầm ca nước đá bắt đầu chế vào li.

- Dạ cũng nắng lắm cô, hè mà, hì. Mình trả lời và cười khẽ.
- Ừm, con cơm nước gì chưa??? Vẫn nhìn dòng nước chảy vào li, cô rót xong ình thì cũng rót cho cô luôn.
- Dạ, con có ăn ở nhà rồi mới qua á cô. Mình vẫn vẻ mặt khờ khạo và chân vãi cả thật. ^^
- Ừm, uống nước đi con. Cô đẩy li nước qua hướng mình.
- Dạ, con...con mời cô. Các thím có thắc mắc tại sao đang nói chuyện mà mình lại ấp úng, mình như vậy là vì mình liếc thấy cách ăn mặc của cô T. T. T
Nãy giờ khi bước vào nhà mình chỉ nhìn sơ qua cách ăn mặc của cô mà không để ý kĩ, cô diện một cái váy đen vải ren với một cái áo thun 2 dây mỏng màu nâu nhẹ cũng với viền ren, nhưng hơn hết tất cả là nếu để ý kĩ một tí thì có thể nhìn thấy hết thảy nội y bên trong, khi vừa mới nhìn thú thật thì rất lịch sự và đàng hoàng tuy nhiên nếu soi cỡ mình và ngồi vào vị trí của mình thì có thể phát giác ngay cô mặc nội y toàn đen và hình như vải ren cứng luôn hay sao ấy. Chiếc áo đã mỏng nên màu sắc của áo ngực và cả những hoa văn nổi lên từng đợp làm mình một phút ngây ngất và khá choáng váng, giây phút ấy làm mình quên hẳn lí do mình tới đây. Hình minh họa:
Bắt gặp ánh mắt của mình thì cô có vẻ làm lơ, khẽ lấy tay đặt ngang ngực và nhẹ nhàng cúi xuống, lia ánh mắt ra hướng sân ngoài, mình thì chợt nhận ra hành động vô phép ấy nên đã giật nảy mình và đã húp lấy húp để li nước lạnh không mùi vị trên bàn. Ngồi được lúc thì mình nghe thoang thoảng mùi nước hoa nhè nhẹ hòa quyện trong gió,mình như lâng lâng từ lúc nào, cảm giác yên ắng và thú vị đến phát mê. Đột nhiên cô đứng lên...
Tim mình đập liên hồi từng tiếng thình thịch và...mình đã...