Mạc Thiên Cửu dùng chút sức lực còn lại thu đồ vào trong nhẫn trữ vật.
Phải công nhận chiếc nhẫn này chất liệu thật tốt, trải qua vụ nổ lớn, nó là thứ duy nhất còn trên người hắn.
Mạc Thiên Cửu làm xong thì lật tức gục đầu ngất xỉu.

Ngay trong đêm, bá quan văn võ kéo vào trong hoàng cung gây loạn, bọn họ vô cùng bức xúc đòi phế quốc sư trừ hại cho dân.

Nhưng Thái Đức khôn khéo, tránh mũi nhọn trước mắt, yêu cầu bá quan văn võ sáng mai vào triều bẩm tấu, bây giờ hắn đang nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, tại trong triều, bá quan văn võ kể tội quốc sư, khiến mọi người bất ngờ là Thái Đức không bênh vực mà cũng khiển trách quốc sư.
Diệp Hồng Vân nhanh chóng nhận tội quản giáo đệ tử không nghiêm, nguyện ý chi trả toàn bộ tiền chữa bệnh cho dân chúng, đồng thời bồi thường mỗi người mười lạng bạc.
Nàng nhận tội chịu phạt khiến cho mọi người khó đẩy tình huống lên cao trào, dù sao cũng đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại.
Sau đó là đến phe cánh của hoàng đế nói đỡ, làm giảm mức độ nghiêm trọng.
Thái Đức mưu quyền thâm sâu, từng bước chính xác hóa giải sự việc.

Mạc Thiên Cửu từ từ mở mắt, phát hiện mình đang trên giường bị băng bó kín cả người.
Hắn chợt cảm thấy ngứa ngáy, đưa tay gãi khắp người, lớp băng bung ra, phát hiện cơ thể đã hồi phục kéo da non.

Cánh tay bạch cốt bây giờ làn da trắng hồng mũm mĩm như tay em bé, nữ nhân nhìn thấy cũng phải ganh tỵ.
Hắn bước xuống giường, đúng lúc này Yên Mộng đẩy cửa đi vào, thấy hắn, vội vàng chạy tới đỡ.
“Công tử, sao ngài lại xuống giường? cẩn thận vết thương hở mặt lại lâu khỏi.”
“Nàng nhìn!” hắn mỉm cười giơ lên cánh tay.
Yên Mộng a lên một tiếng, nàng không tin vào mắt mình, tốc độ hồi phục nhanh như vậy.
“Ta đã ngủ bao lâu?” hắn hỏi.
“Mới qua một đêm.”
“Tứ sư huynh thế nào?”
“Vẫn đang hôn mê, nhưng tình huống khá hơn của chàng, nên cứ yên tâm.”
“Đỡ ta đến chỗ huynh ấy.”
“Nhưng ngài còn chưa khỏe…”
“Không sao, cứ làm theo lời ta.”
Yên Mộng đành đỡ hắn đến chỗ Trần Hảo.

Mạc Thiên Cửu ngồi xuống bên cạnh giường, mỉm cười hỏi:
“Sư huynh, tỉnh chưa?”
Không ai đáp lại hắn.

Trần Hảo nhắm mắt nằm im lìm.
Mạc Thiên Cửu thở dài, ra vẻ hối lỗi:
— QUẢNG CÁO —
Event
“Là lỗi của sư đệ không lường trước được nguy hiểm, đáng lẽ không nên kéo huynh vào chuyện này.

Đây hoàn toàn là lỗi của đệ.”
Hắn sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một túi linh thạch.
“Đây là toàn bộ linh thạch của đệ, sư huynh nhận cho.”
Hắn đứng lên bỏ đi, trước khi ra ngoài cửa, để lại một câu:
“Sư huynh, xin lỗi!”
Hắn sau khi đi xa, Trần Hảo mới từ từ mở mắt, cầm túi linh thạch, đếm được bên trong có ba mươi viên, lúc này nộ khí mới dịu lại.
Hừ, coi như ngươi còn hiểu chuyện.

Nửa giờ sau, thánh chỉ tới phủ quốc sư, chỉ trích Mạc Thiên Cửu rất nặng, bắt hắn lấy công chuộc tội ra ngoài giúp đỡ mọi người, đây có thể nói là giơ cao đánh khẽ.
Ngay sau đó lời của Diệp Hồng Vân cũng truyền tới, trách móc nặng nề không kém, đuổi hắn ra khỏi phủ, khi nào biết lỗi thì mới được quay về.
Mạc Thiên Cửu đối với những lời này không quá quan tâm, hắn vốn đã muốn rời đi, Diệp Hồng Vân mở miệng đuổi, không gì tốt bằng, đỡ cho hắn phải nghĩ lý do.
Hắn sau đó dọn đồ đạc, thật ra đã không còn cái gì, phủ của hắn đã bị thổi bay, một hạt bụi cũng không còn.
Hắn cùng Yên Mộng ra ngoài, đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn.

Là hắn gọi Nguyên Ân Thi đến.
Nguyên Ân Thi nhìn thấy hắn thì vui cười hớn hở, chuyện Mạc Thiên Cửu gặp nạn hắn đã biết, bây giờ ra tay giúp hai bên sẽ càng gắn bó.
Khi hắn nhìn qua Yên Mộng thì hơi ngưng mắt, muội muội gặp phải cạnh tranh lớn rồi!
Ngồi trên xe, Mạc Thiên Cửu nói đến chuyện giúp đỡ nhân dân lấy công chuộc tội, có ý để Nguyên Ân Thi giúp đỡ.
Hắn nghe xong ánh mắt sáng ngời.

“Mạc huynh, chuyện này không khó giải quyết.

Chỉ cần Mạc huynh đến tận nơi ân cần hỏi thăm mấy người.

Được tiên nhân hỏi thăm bọn họ kinh hỷ còn không hết, nói gì đến oán trách.”
Mạc Thiên Cửu gật đầu, hắn chính là có ý này.
“Cần một chút tiền, lương thực.

Dân chúng đơn thuần, chỉ cần cho bọn họ ăn no bọn họ sẽ không nghĩ nhiều.” hắn gợi ý.
“Vâng! chuyện ấy cứ để tiểu đệ lo.” Nguyên Ân Thi vỗ ngực cam đoan.
“Còn chuyện tin đồn…” hắn tiếp tục gợi ý.
Nguyên Ân Thi dừng vài giây suy nghĩ, sau đó ánh mắt tỏa sáng, đã biết ý Mạc Thiên Cửu.
“Mạc huynh yên tâm! tiểu đệ sẽ cho người tại khắp các ngõ ngách tung tin Mạc huynh luyện tiên bảo, mọi người được chứng kiến chính là tiên phúc, sau này hậu duệ có khi sinh ra tiên duyên.”
Mạc Thiên Cửu gật đầu hài lòng, thông minh.
Một chuyện xấu hay tốt còn phụ thuộc vào góc độ nhìn, chỉ cần có thể dẫn dắt quần chúng để bọn họ nhìn bằng góc độ mình muốn thì chuyện xấu cũng thành tốt, chuyện tốt cũng thành xấu.

Trên đỉnh tháp cao nhất hoàng thành, Thái Đức tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn giang sơn của mình.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trong mắt hắn hiện lên hình ảnh chiếc xe ngựa ra khỏi phủ quốc sư.
“Quốc sư không sợ hắn chạy sao?”
Diệp Hồng Vân lẳng lặng đứng sau một bước chân, lạnh nhạt nói:
“Hạ thần đã sớm hạ ấn ký trên người hắn, hắn chạy không thoát.”
“Ha ha… tốt tốt.” Thái Đức cười tươi.
“Bệ hạ không phải cũng vậy sao?” Diệp Hồng Vân liếc mắt nhìn vị hoàng đế đầy quyền mưu này.
“Ừm.” Thái Đức gật đầu.

“Thanh kiếm kia tặng cho hắn có ấn ký.”

Diệp Hồng Vân hoàn toàn không tin Thái Đức chỉ có như vậy, một thanh kiếm có thể vứt đi bất cứ lúc nào dùng làm vật theo dõi, buồn cười đâu.

Nhưng nàng im lặng không hỏi, không nghi.

Mạc Thiên Cửu tính ra bị khá nhiều thế lực theo dõi: đầu tiên là ấn chú của Thiên Thi Tông, Khiển Ty Trùng của La Y, chuỗi Phật châu của Khổ Bi, ấn ký của Diệp Hồng Vân, kiếm của Thái Đức, còn có Yên Mộng và thế lực triều đình.
Hắn biết không? hắn biết mà không biết.
Ngoài Thiên Thi Tông, La Y, Khổ Bi đã rất rõ ràng.

Còn lại hắn không biết.
Vì hắn không có linh lực nên không phát hiện mình bị đánh dấu lúc nào, ở đâu, như thế nào.
Nhưng với trí tuệ của mình, lấy bụng ta suy bụng người, cộng thêm hắn bây giờ đã biết tu tiên giới thủ đoạn, tu sĩ tính cách không khó biết mình bị ai đánh dấu.
Hắn trở thành điểm vi diệu cân bằng giữa các thế lực.
Các thế lực nếu chưa muốn lật mặt vậy thì sẽ không để hắn xảy ra chuyện.
Bị giám sát tất nhiên khó chịu nhưng đây cũng là một hình thức bảo vệ.
Hắn bây giờ còn yếu, nên lợi dụng mà không nên bài xích.

Chiếc xe dừng lại trước phủ mới, Nguyên Tống Thiến đã đứng bên ngoài chờ sẵn, hành lễ chào:
“Công tử.”
“Tiểu Thiến không cần khách sáo.” Mạc Thiên Cửu đỡ tay nàng.
“Vâng!” Tống Thiến trả lời nhẹ nhàng.
Yên Mộng lúc này cũng bước xuống xe, nhìn Tống Thiến, liếc xéo Mạc Thiên Cửu.
“Công tử cũng thật trăng hoa.”
“Ha ha… ta là con ong chăm chỉ mà.” hắn cười lớn.
“Chăm chỉ vừa thôi, làm quá sức cẩn thận lăn ra chết.” nàng cười nói, trong lời có chứa dao găm.
Nguyên Ân Thi thấy muội muội không nói lời nào thì lo lắng, Yên Mộng sắc bén như vậy chỉ sợ muội muội tranh không lại.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nửa giờ sau, Mạc Thiên Cửu cùng Nguyên Ân Thi xuất phát, phía sau bọn họ là hàng dài xe lương thực và ngân lượng.
Mạc Thiên Cửu đi thăm mọi người, đến từng nhà hỏi thăm ân cần, không nề hà đó là góc tối bẩn thỉu, hôi thối, không quan trọng đó là người cùi hủi, phong lao, hắn tự tay trao những phần quà và tiền.

Người dân nghèo cám ơn hắn rối rít.

Hắn dễ dàng thu được lòng dân.
Lần này Nguyên gia bỏ ra rất nhiều nhưng cũng không phải vô ích, trên mỗi bao gạo của họ đều in chữ và huy hiệu Nguyên gia.


Chẳng khác nào công bố cho mọi người biết Mạc Thiên Cửu bảo hộ cho Nguyên gia.
Mạc Thiên Cửu cầm bao gạo của Nguyên gia, cái này đã hơn vạn lời quảng cáo.
Bọn Mạc Thiên Cửu phát khoảng một trăm ngàn phần quà chủ yếu cho tầng lớp bình dân, dân nhập cư, dân nghèo, dân vô gia cư… đây là những người cần phần quà này nhất.

Hiệu quả tuyên truyền bọn họ tạo ra cũng sẽ tốt nhất.
Hắn không thể phát quà cho toàn thành, chỉ có thể lựa chọn thành phần có lợi nhất cho mình.
Kết hợp với những tin đồn.
Chỉ trong một ngày danh tiếng của Mạc Thiên Cửu đã lên cao ngất, trở thành đại thiện nhân, một ngôi sao mới nổi trong kinh thành.
Tu tiên phải như Mạc tiên trưởng, trở thành lời nói cửa miệng của dân nghèo.
Sau khi làm xong xuôi hết mọi chuyện, hắn trở về phòng, thở phào mệt mỏi.
Mạc Thiên Cửu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc mũ sắt.
“Vất vả vì ngươi nhiều như vậy, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng.”
Thì ra Thải Tinh Kim đã bị hắn chế thành hình dạng này.
Hắn từ từ cầm mũ đội lên.

Cảm giác đầu tiên chính là… nặng đầu, cái này cũng cỡ hai ba cân.

Hiệu quả không? hắn không rõ.
Không có ai tấn công tinh thần, hắn không thể kiểm chứng được hiệu quả chiếc mũ.
Nếu không có ai, vậy thì ta tự làm.
Mạc Thiên Cửu phóng ra tinh thần lực, gọi:
“Đậu Đen!”
Không có trả lời.
Hắn gọi thêm mấy lần nữa đều không có hồi đáp.
Hắn bỏ mũ xuống, truyền âm:
“Đậu Đen!”
Bạch bạch… có tiếng vỗ cánh, Đậu Đen đứng bên cửa sổ.
“Có chuyện gì?” nói hỏi.
“Vừa rồi ta gọi ngươi không nghe được sao?”
“Không có!” nó lắc đầu.
Mạc Thiên Cửu mỉm cười hài lòng, xem ra chiếc mũ này quả thật có khả năng ngăn cắt tinh thần lực, không chỉ của đối phương mà của cả mình.