Thiết Bối Yên Mộng nằm nghiêng người trên giường, lụa đỏ rũ xuống bao quanh giường nhưng vẫn mờ ảo thấy được thân hình đồi núi nhấp nhô, nàng phát ra giọng nói yếu ớt:
“Công tử, xin hãy nhẹ nhàng!”
Lời này thật quá kích thích, khiến cho dục hỏa xông lên não, Mạc Thiên Cửu không chờ được nữa, tới bên giường vén ra màn lụa.

Một hương thơm hoang dã đồng nội ập vào mặt đánh thức con ngựa hoang trong người hắn.
Sau đó…
Hí hí hí… chú ngựa được thả dây cương, chồm lên hí dài, nó đã được tự do.

Đôi chân nó tung bay phi nước đại, từ đồng bằng cho tới đồng cỏ, từ đồi cao cho tới đất liền.
Bạch bạch bạch… nó liên tục nhảy lên đạp xuống, cày nát đồng cỏ, nó chạy liên tục, từ trong ra ngoài, cho tới khi mệt lả miệng sùi bọt mép.
Ngựa hoang dừng lại nghỉ ngơi, thơ thẩn gặm cỏ non, uống nước suối tươi mát.
Chỉ một thoáng sau, nó lại bừng bừng sức sống, hí dài xông vào hang tối.
Sau nhiều lần cày tới cày lui đồng cỏ, con ngựa mới chịu thỏa mãn, thu mình nằm ngủ.
Thiết Bối Yên Mộng nằm trong ngực Mạc Thiên Cửu ngoan ngoãn như cừu con.
“Công tử, người thật mạnh mẽ.” giọng nàng nũng nịu.
“So với tên kia thế nào?” hắn cười hỏi.
“Tên kia a! thật là yếu đuối.” nàng trách móc.
“Hèn gì, hai phần ba đường hầm còn lại ta thấy vẫn còn như mới.”
“A! công tử, người nói gì vậy.” nàng đỏ mặt xấu hổ.
“Hắn không làm nàng thỏa mãn sao?” Mạc Thiên Cửu lại hỏi.
“Hắn a! chỉ biết lo cho thân mình, xong việc thì lăn đùng ra ngủ.” nàng trách móc.
“Vậy sao? vậy mà ta nhìn hắn ban sáng tiều tụy mắt thâm, còn tưởng hắn cày cuốc suốt đêm.”
“A!” Thiết Bối Yên Mộng hơi khựng lại, sau đó cười yểu điệu.

“Là do hắn yếu thôi! công tử sao ngài cứ nhắc tới người ngoài làm chi vậy! thật là mất hứng.” nàng giận dỗi quay lưng vào hắn.
“Mỹ nhân, đừng giận ta mà.” hắn tiện tay bóp mông nàng.
“Công tử, đừng như vậy mà, chúng ta vừa mới xong.” nàng thân thể vặn vẹo cố thoát khỏi ma trảo nhưng càng vặn vẹo hai cơ thể càng chà xát vào nhau.
Hắn đê mê sung sướng, ngựa hoang lại ngóc đầu dậy, húc húc đầu vào mông nàng.

Nàng vội quay đầu chụp lấy nó.
Ngựa hoang chồm dậy hí dài vùng vẫy cố thoát khỏi tay nàng.

Yên Mộng dùng sức gì chặt dây cương kéo lại.
Ngựa hoang cứ lao đầu về phía trước, nàng ngả người ra sau kéo cương, hai chân cày xuống đất thành rãnh sâu.
“Đừng vào hang! nguy hiểm đấy!”

Nàng vừa nói vừa vỗ về, sau một hồi ngựa hoang mới chịu dừng chân trước cửa động.

Tạm thời không vào nhưng chỉ là trì hoãn trong chốc lát.
“Cho thiếp nghỉ thêm chút nữa.”
“Được!” hắn hôn lên trán nàng.
Hai người lại bắt đầu chuyện phiếm.
“Nàng đến Đại Trịnh được bao lâu rồi?”
“Ừm… khoảng nửa năm.”
“Nửa năm? nửa năm tiếng Đại Trịnh nói tốt như vậy.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“A!” nàng bị hỏi bất ngờ, a lên một tiếng.

“Có lẽ nhờ mấy ma ma dạy tốt.”
“Dạy tốt?” hắn cười nhạt.

“Chắc là nóng lòng kiếm tiền từ nàng đi.”
“Đúng vậy, bọn họ đối xử với thiếp thật tàn nhẫn.” nàng tỏ ra ủy khuất, hai ngón tay đi đi trên ngực hắn, ngập ngừng: “Công tử… hay là ngài cứu thiếp ra đi.

Thiếp nguyện suốt đời nâng khăn sửa túi cho ngài.”
“Cứu? ta làm sao cứu? tiền chuộc thân cho nàng chỉ sợ sẽ là con số khổng lồ nhưng quan trọng nhất là tú bà không đời nào chịu bán nàng vì nàng đang là con gà đẻ trứng vàng cho bàn ta.” hắn lấy cớ từ chối.
Ta đâu có ngu, đời trai còn dài, ta còn muốn đi khắp thiên hạ ngắt hoa tầm liễu, sao có thể tự mua dây buộc mình.
“Cũng phải…” nàng thở dài thất vọng, không biết là thất vọng hắn hay thất vọng với tất cả nam nhân trên đời này, vừa nãy còn nói yêu người ta đâu?!
Mạc Thiên Cửu thấy vậy liền đổi chủ đề, đưa tay sờ sờ khuyên trên miệng, hỏi:
“Tộc của nàng đều thích xỏ khuyên sao?”
“Ừm!” Yên Mộng gật đầu.

“Bộ tộc của thiếp ai cũng xỏ khuyên, đây là truyền thống văn hóa, có những chiếc khuyên tuổi đời lên tới trăm năm, truyền từ đời này sang đời khác, biểu thị cho sự kế thừa ý chí cha ông.”
“Thật thú vị! không biết bộ tộc nàng ở đâu, ta muốn một lần đến xem.”
“Rất xa… rất xa…”
“Không đến mức a! từ đây đến phương bắc cùng lắm mất một tháng thời gian.” hắn ngạc nhiên.
“Với công tử chỉ có một tháng, với thiếp đó là cả cuộc đời, chỉ sợ đời này sẽ không được trở lại quê hương nữa.” Yên Mộng đôi mắt xa xăm vô hồn nói.
Thấy nàng như vậy hắn không hỏi thêm nữa.
Hai bên lại ôm nhau quần tới sáng.

Khi tiếng gà thứ nhất vang lên mới kết thúc, nàng chìm vào trong giấc ngủ say.


Hắn nằm một lát cho tới khi trời sáng hẳn mới ra về.

Trở về phủ.
Mạc Thiên Cửu ngồi trên bàn đá thưởng thức trà nóng, Đậu Đen đứng gần đó ra sức mổ ức gà mới được mua cho.
“Ngươi thấy tử khí trên người ta thế nào?” hắn hỏi.
“Vẫn bình thường?” Đậu Đen liếc nhìn hắn một cái trả lời, sau đó lại cúi đầu mổ.
“Thật sự là không có tăng lên tử khí đột ngột giống như lần trước? ngươi chắc chắn chứ.”
“Chắc chắn!”
Mạc Thiên Cửu từng ngón tay gõ trên bàn, miệng lẩm bẩm:
“Thật kỳ lạ!”
Hắn cảm thấy cô gái phương bắc kia rất kỳ lạ, có nhiều điểm không hợp lý.
Hắn còn cho rằng cô ta giống như Vân Thường tu tà thuật, chuyên hút dương khí đàn ông, vậy mà không phải.
Thôi được rồi! không nghĩ nữa, chỉ cần nàng không phạm ta thì ta cũng mặc kệ nàng.
Mạc Thiên Cửu mở hộp, một cái hình nhân nhảy lên, hắn điểm một cái, hình nhân hóa thành Vân Thường.
Vân Thường xuất hiện liền quỳ sụp xuống:
“Tiền bối, xin cho Vân Thường cơ hội chứng minh giá trị.”
Hắn mỉm cười, nữ tử thông minh.
“Ta có thể mang ngươi đến thanh lâu hút dương khí nhưng ta sẽ không hứa giúp ngươi đúc lại thân thể.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Vân Thường mắt đảo một vòng, cúi đầu.
“Vân Thường cũng chỉ mong như thế, không dám đòi hỏi nhiều hơn.”
“Ngươi nên biết kẻ thù của ngươi vẫn ở ngoài kia, bọn chúng nếu như biết ngươi còn sống…”
“Tiền bối yên tâm, tiểu nữ sẽ tuyệt đối cẩn trọng, không dám náo loạn.”
“Vậy là tốt nhất.” hắn gật đầu.

“Tối nay dẫn ngươi đi hút dương khí.

Nhớ những lời ngươi vừa nói, nếu không… đừng trách ta.” hắn gằn giọng phun ra những chữ cuối.
“Đa tạ tiền bối.” nàng lại cúi đầu bái.
“Ngươi có thể xuất hiện dưới ánh nắng sao?” hắn đổi chủ đề.
Vân Thường biết đây là hắn muốn kiểm tra giá trị của mình, phải trả lời cẩn thận nếu không… sẽ không có sau đó nữa.
“Có thể! nhưng giống như tuyết gặp ánh nắng sẽ rất nhanh tiêu tán, tình trạng hiện tại của tiểu nữ chỉ có thể chịu được mười hơi thở.” nàng thành thật trả lời.

Hắn gật đầu.
“Ngươi có thể vô hình trước mắt mọi người?”
“Hẳn là…” nàng gật đầu, sau đó lại bổ sung: “Trừ phi gặp tu sĩ hoặc con người có đôi mắt âm dương, còn không khó mà bị phát hiện.”
“Ừm…” hắn gật đầu một cái.

“Ngươi đi nghỉ trước đi.”
Hắn phất tay thu nàng vào trong hộp.

Vân Thường lo lắng, không biết hắn đang nghĩ cái gì, không biết liệu mình có ích với hắn.
Tối đến.
Hắn lại đến Tác Họa Phiến, hỏi nàng Yên Mộng, không biết đêm nay có thể may mắn được nàng tiếp.
“Công tử, ngài còn dám đến nữa.

Nghe nói vì phục vụ công tử cả đêm, Yên Mộng bị trúng gió, sáng nay sốt li bì, ma ma đang lo sốt vó.

Ma ma mà biết ngài tới chỉ sợ chửi ngài một trận.” một vị tài nữ yểu điệu vừa cười vừa mắng.
Mạc Thiên Cửu gãi đầu cười khan.
“Ta thật không ngờ như vậy! Yên Mộng nàng ta thế nào rồi?”
“Chuyện đó công tử không phải lo, ma ma chắc chắn không để nàng ta hao tổn sợi lông nào.” nàng cười yếu ớt, sau đó hỏi: “Công tử, không biết đêm nay ngài chọn được ai chưa?”
“Rồi! chính là nàng.” hắn sát tới ôm eo mỹ nhân.
“Công tử…”
“Đêm nay ta sẽ cho nàng biết vì sao Yên Mộng cô nương bị bệnh…” hắn cười ẩn ý.
Bọn họ kéo nhau lên phòng, lúc cởi y phục, Mạc Thiên Cửu mở hộp gỗ, điểm một cái trên người giấy.
Từ trong người giấy một dải sương trắng mờ bay ra, hắn phất phất tay, sương trắng chui qua cửa sổ biến mất.
“Công tử, có cần tiểu nữ giúp ngài cởi y phục.”
“Không cần, ta tới đây!”

Sáng hôm sau, khi hắn trở về phủ đã có một nhóm người chờ hắn.
Hắn mỉm cười, đây là người của sòng bạc, tiền lại tới rồi.

Hắn vỗ vỗ hộp gỗ, tối qua ăn no rồi vậy thì phải làm việc thôi.
Hắn không vào phủ mà theo mấy người này tới thẳng chỗ thi đấu.

— QUẢNG CÁO —
Event
Trong một tòa lâu lớn, toàn một đám giang hồ, tên nào tên nấy mặt hằm hằm cảm giác như mấy thùng thuốc nổ, một lời không hợp sẽ lập tức bùng nổ.
Ngược lại trên thượng vị bày mười ba cái ghế, mười ba thủ lĩnh của mười ba sòng bạc lớn nhất thành cười nói vui vẻ giống như huynh đệ trong nhà.
Mạc Thiên Cửu xuất hiện không gây nên bất kỳ sự chú ý nào, hắn quá tầm thường và vô danh.
“Nam ca, mọi người đến đầy đủ rồi.

Bắt đầu được chưa?” một tên thủ lĩnh hỏi.
Mạc Thiên Cửu bây giờ mới biết, tên chủ sòng bạc mình hợp tác gọi là Nam ca.

“Được, bắt đầu đi!” Nam ca gật đầu.

Hắn là chủ sòng bạc lớn nhất thành, đương kim đỗ thần, bởi vậy tiếng nói lớn nhất.
Mười ba sòng bạc bắt đầu thi đấu.
Mạc Thiên Cửu yên vị ngồi vào chỗ khán giả, lẳng lặng xem.

Một lúc sau có tên lại gần hắn, nhỏ giọng nói:
“Ngươi có thấy tên mắt dơi răng chuột kia không?”
Mạc Thiên Cửu gật đầu.
“Hắn gọi Tường Văn biệt danh Bức Vương, ngươi đặt cược cho hắn một trăm lượng bạc.” nói rồi tên này âm thầm dúi vào tay hắn một túi bạc.

Sau đó hắn đảo mắt trái phải rồi nhẹ nhàng rời đi.
Một thoáng sau, Mạc Thiên Cửu đứng dậy tới chỗ đặt cược, đặt một trăm lượng bạc cho Bức Vương sẽ trở thành đỗ thần.
Cuộc thi sau đó diễn ra vô cùng khốc liệt, có người thậm chí bị chặt ngón tay, nói là thi đấu nhưng cũng không khác gì liều mạng.
Đến cuối cùng chỉ còn lại hai người, một người là Bức Vương, một người là Lục Chỉ Vương.
“Ha ha… Nam ca xem ra vị trí đỗ thần năm nay do chúng ta quyết định rồi.” một tên cười lớn, vô cùng tự tin.
“Tiêu Hạt, xem ra ngươi dụng tâm không ít, vì vị trí đỗ thần, không tiếc hy sinh huynh đệ.” Nam ca gằn giọng, là người trong nghề, hắn há không nhìn ra mấy cái thủ đoạn kia.
“Ha ha… Nam ca nói gì vậy? ta không hiểu.” Tiêu Hạt nhún vai làm như không biết.
Sau đó hắn đưa ánh mắt sắc bén nhìn đối thủ, nói:
“Nam ca có muốn chơi lớn một lần?”
“Nói!”
“Ta dùng sòng bạc trên đường số 13 đổi lấy sòng bạc trên đường số 7 mà ngươi đã cướp của ta.

Thế nào?”
Nam ca đưa mắt nhìn hắn sâu sắc, mấy giây sau, hùng hổ đáp:
“Được!”
Hai bên nhanh chóng ký kết giấy tờ.

Sau đó cả hai yên vị, lại không nói chuyện nữa.
Nam ca hơi đưa mắt nhìn về phía Mạc Thiên Cửu, Mạc Thiên Cửu khẽ gật đầu với hắn.

Nam ca thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn không yên, có phải mình quá liều rồi không khi tin tưởng một tên sao chổi.
Trận chiến cuối cùng nhanh chóng diễn ra, tranh vị trí đỗ thần.
Lần này là đấu bài.
Đối với cái này, Mạc Thiên Cửu bất lực.

Hắn trước đó sở dĩ có thể đặt đâu thua đó là nhờ khả năng điều khiển từ trường, khống chế viên sắt trong xúc xắc và nam châm ở dưới bàn đặt cược.
Bây giờ đấu bài bằng giấy, hắn hoàn toàn không thể tác động lên được.
Mạc Thiên Cửu âm thầm đứng dậy.
Nam ca từ đầu tới cuối đều chú ý tới hắn, thấy hắn ra ngoài thì nhíu mày, tên này chẳng lẽ muốn trốn.