Edit: Spring13
Thế giới của Triệu Kim Hạ rất kiên cố.
Đủ kiên định, cũng đủ bền bỉ.
Đây là đáp án Giang Trạm nhận được sau mấy ngày điều tra về cô.
Quỹ đạo cuộc sống của Triệu Kim Hạ đều nằm trong kế hoạch của cô, gần như hai điểm một đường, rất thích ở nhà ít khi ra ngoài, bình thường mua sắm đều lên mạng, hoặc là dựa vào Cổ Dụ Thành nhưng rất hiếm khi.
Thói quen sinh hoạt của cô gần như lặp đi lặp lại ——
Buổi sáng thời gian thức dậy không ổn định, 6:00 ~ 9:00; cà phê, giãn cơ đơn giản, tắm buổi sáng; ăn bữa sáng; 9:30 đúng giờ đi làm.
19:00 tối rời khỏi công ty luật, về nhà tắm rửa, gần như là tắm rửa cấp bậc khử trùng (Giang Trạm thề anh không nhìn lén, chỉ là tra xét thành phần của đồ dùng tắm rửa bên trong phòng tắm); xoa bóp chân; ngồi ban công ngắm sao; quay về phòng ngủ.
Ngày hôm sau lặp lại sinh hoạt của ngày hôm trước.
Phương diện xã giao, thường xuyên liên lạc chỉ có một mình Cổ Dụ Thành.
Về mặt sở thích hứng thú, Giang Trạm điều tra không được, nếu tính luôn công việc thì đó là công việc.
La Tư nói thẳng: “Người phụ nữ này không phải con người đúng không? Sao lại có người sống một cuộc sống như thế chứ? Mợ nó quả thực là người máy không cảm xúc đó.”
Giang Trạm thu hồi tư liệu, vỗ đầu La Tư: “Pha cà phê của cậu đi.”
Anh rất hiếu kỳ, cuộc sống lặp đi lặp lại có thú vị không?
Trong cơn say của sáng tối là cuộc sống về đêm của thành phố không ngủ.

Giang Trạm nhìn nam nữ muôn hình muôn vẻ trong vũ trường, còn chưa kịp học một hai bước nhảy đã bị người ta kéo sang một bên.
Mấy nhân viên địa ngục ngồi cùng chỗ, bàn chuyện sắc dục nhân gian.
Hoa cỏ nhân gian, tình cảm là thứ bọn họ dễ phát tiết nhất, tiêu tốn tình cảm để hưởng thụ nhân gian mới vui sướng nhất, giống như loại người bọn họ mặc dù sau này mất đi cũng không buồn rầu.
Sinh mệnh không điểm cuối, làm sao có thời gian để buồn rầu, chỉ sợ không có thứ để giết thời gian dài đằng đẵng không điểm cuối.
A May uống một hớp bia, nói: “Có yêu là được rồi.” Nói xong, cô ta nhiệt tình hôn môi người bạn trai nhân loại của mình, không nỡ tách ra, khiến người bên cạnh xôn xao tán thưởng.
Giang Trạm dựa vào ghế ngồi, nhìn thấy bọn họ tình cảm anh chẳng nói câu nào.
La Tư là người nhỏ tuổi nhất trong những người này, ở trong mắt bọn họ đương nhiên không có tư cách nói chuyện yêu đương.
Tình yêu mà, là chuyện của những người lớn.
Từng chết một lần thì thế nào? Rốt cuộc vẫn là con nít.
A May trước kia là nhân viên của cục quản lý linh hồn, bởi vì phạm sai lầm nên điều chức tới nhân gian, tiếp nhận vị trí của người khác.


Ở đây, chỉ có cô ta không e ngại quá khứ của Giang Trạm.
“Giang Trạm, anh thế nào?”
“Gì cơ?” Giang Trạm đong đưa rượu trong cốc.
A May buông tay bạn trai, nói với anh ta một tiếng rồi mới chạy qua bên này ngồi xuống cạnh Giang Trạm, cô ta kề sát bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh bỏ phí thời gian mấy trăm năm, không muốn bổ sung lại sao?”
Giang Trạm nheo mắt, liếc xéo cô ta một cái, tiếp theo ánh mắt dừng trên người bạn trai của A May: “Nghèo rồi.” Hiện tại anh vì nghiệp vụ và tiền bạc mà rầu rĩ.
Không riêng gì A May cười ra tiếng, những người khác nghe xong cũng cười to.
Có người nói: “Không có tiền đâu có sao, trọng điểm là anh phải biết chơi trò chơi nhân gian, ma vương Giang, chẳng lẽ địa ngục làm hỏng đầu óc của anh rồi à.” Nghe vậy, lại có người không biết sống chết cười nói, “Hỏng lâu rồi, phía dưới sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Cậu chàng ngốc La Tư nghe được sắc mặt đỏ lên, cậu ta lén nhìn Giang Trạm, anh dường như chẳng để ý nhưng cũng như là rất để ý, không nhìn ra được cảm xúc, thực sự khiến La Tư hơi sợ hãi.
A May ho khan vài tiếng, bảo bọn họ đừng nói lung tung.
Ma vương Giang Trạm uống hết bia xoàng xĩnh thì đứng dậy bỏ đi.
Người phụ nữ không biết sống chết kia buồn rầu nói: “Sao lại không thể nói đùa được chứ…”
A May nhìn bóng lưng Giang Trạm rời khỏi, cô ta cười nói: “Cô coi anh ta là ma vương gì hả? Người ta ngây thơ lắm ấy.”
“Ơ?”
Tất cả mọi người bắt đầu tò mò, nhưng A May lại cười mà không nói, dù thế nào cũng không chịu nói tiếp.
Từng là ma vương, dính vô số máu tươi trên chiến trường, tàn nhẫn hung bạo, anh sinh ra thuộc về địa ngục —— chiến trường tức là địa ngục nhân gian, nhưng sau khi chết lại thuộc về địa ngục.
Nhưng người đàn ông tàn bạo thế này vừa xoay người cũng sẽ đỏ mặt với phụ nữ.
Tuy nhiên đó chỉ là quá khứ.
Cảnh tượng trăm ngàn năm tan biến nhanh như vậy, có lẽ…
Có lẽ ký ức lâu dài cũng theo thời gian nhanh chóng tan biến.
*** ***
Đêm nay dài hơn cô tưởng.
Lệ Liệt con người này khó đối phó, bắt bẻ cô coi như là sở thích của anh ta.

Chân của Triệu Kim Hạ bị gãy hồi cấp ba, từng bị người ta giễu cợt cười nhạo cô đã quen rồi, những người phụ nữ bên cạnh Lệ Liệt thấy Triệu Kim Hạ xinh đẹp lại có khí chất đều coi cô là kẻ địch, bọn họ nhìn thấy cây gậy của cô phát hiện tư thế đi đường của cô bất ổn, thế là cười mỉm giễu cợt khuyết điểm của cô.
Lệ Liệt lạnh lùng nhìn Triệu Kim Hạ, xem phản ứng của cô.
Triệu Kim Hạ không phải trái hồng, cô là luật sư, những người phụ nữ của Lệ Liệt thốt ra lời có ý công kích cơ thể người khác, di động của Triệu Kim Hạ từ trước đến nay luôn chuẩn bị chức năng ghi âm, thu lại lời giễu cợt của những người phụ nữ này, cô cười nói với bọn họ cái giá phải trả của việc dùng lời nói công kích cơ thể luật sư là như thế nào.
Những người phụ nữ này nhất thời ngậm miệng, u oán nhìn Lệ Liệt.

Lệ Liệt cong môi cười: “Chân của luật sư Triệu không tốt, hay là ngồi xuống trước đi.” Nói xong, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng đuổi đi những người phụ nữ bên cạnh.
Trong căn phòng mờ tối chỉ còn lại Lệ Liệt và Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ mở ra cặp hồ sơ, đặt tài liệu tới trước mặt Lệ Liệt: “Vụ án ba năm trước liên quan tới án giết người, xin lỗi cậu Lệ, điều này không nằm trong hợp đồng của chúng ta.”
Cô đi thẳng vào vấn đề, Lệ Liệt cũng nói thẳng: “Cho nên tôi mới gặp riêng cô, luật sư Triệu, cô là một người yêu tiền, không nằm trong hợp đồng đương nhiên sẽ trả tiền riêng cho cô.”
Triệu Kim Hạ nắm chặt đầu kim loại của cây gậy trong tay.
Lệ Liệt cúi người, kề sát Triệu Kim Hạ, thấp giọng nói: “Yên tâm, tôi không làm ra bất cứ chuyện bại hoại đạo đức nào cả.

Chủ yếu là người này thật sự bị oan.”
Triệu Kim Hạ ngước mắt lên dựa ra sau, tránh đi ánh mắt nóng rực của Lệ Liệt.
Lệ Liệt hào phóng đưa chi phiếu cho cô, Triệu Kim Hạ không từ chối coi như bàn xong.
Triệu Kim Hạ ra khỏi phòng, Cổ Dụ Thành chờ rất lâu ở bên ngoài, anh ta hết sức lo lắng, sau khi thấy người đi ra trái tim mới thả lỏng.
“Không có việc gì chứ?”
Triệu Kim Hạ lắc đầu, đem chuyện vụ án Lệ Liệt giao cho cô nói với Cổ Dụ Thành.
Sắc mặt Cổ Dụ Thành trở nên trang trọng: “Sao em có thể nhận vụ án này?! Muốn rước lấy họa vào người à!”
“Anh yên tâm, Lệ Liệt sẽ mời vệ sĩ.”
Cổ Dụ Thành nhíu mày: “Triệu Kim Hạ! Tại sao em mê tiền đến vậy hả?!”
Triệu Kim Hạ chỉ coi trọng lợi ích, anh ta hiểu được, nhưng chỉ không hiểu cô biến thành một người mê tiền bạc ngay cả bản thân cũng không quan tâm.
Triệu Kim Hạ chẳng nói gì.
Mê tiền?
Mọi người đều nói cô yêu tiền.
Cô không phải yêu tiền, cô chỉ là hy vọng tiền bạc có thể trở thành công cụ giúp cô nâng cao chất lượng cuộc sống.
Thấy Triệu Kim Hạ không nói lời nào, Cổ Dụ Thành mềm lòng, trên đường đưa cô về nhà anh ta nói chuyện tài liệu cứ giao cho anh ta, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Triệu Kim Hạ gật đầu, sau khi nhìn thấy Cổ Dụ Thành lái xe rời khỏi mới xoay người tiến vào thang máy.
Điểm cao trào của đêm nay còn chưa kết thúc, người tới người đi ra vào khu nhà Thời Đại, giữa đường cửa thang máy mở ra mấy lần, có đứa con nít hấp tấp chạy vào thang máy, đụng phải cây gậy của Triệu Kim Hạ, cô phản ứng rất nhanh nắm chặt gậy lùi về phía sau, bờ lưng kề sát vách kính thang máy.
Đứa trẻ thấy cây gậy, ngỡ ngàng nhìn Triệu Kim Hạ, dưới sự quở trách nhẹ nhàng của người mẹ, đứa trẻ xin lỗi Triệu Kim Hạ.


Cô nhìn cậu bé nở nụ cười lịch sự.
Tại tòa nhà cao tầng đối diện, Giang Trạm vươn ra bàn tay cứng ngắc rồi rụt trở về, sau đó anh mới phát hiện một chân của mình đạp trúng khoảng không, anh nhìn xuống ——
Mẹ nó, cao thế à?!
Tầm nhìn quá mãnh liệt, Giang Trạm sợ tới mức đột ngột lùi ra sau, anh lùi nhanh quá loạng choạng mấy bước mới đứng vững lại.
Giang Trạm hết hồn vỗ ngực.
Không nhìn không biết, nhìn thấy rồi liền hết hồn —— không đúng, anh ngã không chết thì sợ cao gì chứ?
Trái tim chịu kinh hãi trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.

Anh nhoài người trên lan can tầng thượng, nhìn hàng trăm ngọn đèn ở tòa nhà đối diện, tầm mắt từ từ hướng tới chỗ ở của Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ từ phòng tắm đi ra, cô đang khom lưng.

Cổ áo của áo choàng tắm hơi rộng mở, vô tình lộ ra cần cổ trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp, đường cong tinh tế…
Một giây.
Chỉ một giây thôi.
Anh dùng sức xoay người.
Anh không nhìn thấy gì hết.
Phi lễ chớ nhìn.
Phi lễ chớ nhìn.
Anh lại từ từ xoay người nhìn chỗ khác, lỗ tai chẳng hiểu sao hơi nóng lên.
Triệu Kim Hạ đang lau mắt kính, cô khập khiễng từ từ đi tới ban công, đeo mắt kính nhìn ban đêm.
Tối nay không ánh sao, ngày mai chắc là thời tiết không tốt.

Không có sao thì cô quay về phòng ngủ nằm nghỉ.

Bận rộn cả ngày, cơ thể cô rất mệt mỏi, nhất là cái chân.
Giang Trạm chờ cô ngủ rồi mới lén tiến vào chỗ cô ở, đi qua nơi cô từng đi qua.
Giang Trạm điều tra mấy hôm nay, gần như biết rõ thói quen của cô.
La Tư nói Triệu Kim Hạ là một người máy, Giang Trạm không thấy vậy.

Người máy làm sao biết đau chứ?
Giang Trạm từng thấy cô vì đau chân mà nhíu mày.
Khi Triệu Kim Hạ ngủ cô cảm giác được có người đi tới đi lui trong giấc mộng của mình, cô ngờ ngợ thấy được bóng người.

Là một người đàn ông.
Một người đàn ông không thể nhìn thấy mặt mũi.
Người đàn ông kia lẩm nhẩm trong mộng của cô: “Kỳ lạ, sao ngay cả trong mộng cũng chẳng có dục vọng?”
Thế giới trong mộng của cô mang màu sắc rất mờ tối, không phải màu đen, như là màu xám nhưng lại chẳng giống màu xám, rất âm u lúc sáng lúc tối, khiến người ta khó chịu một cách kỳ lạ, trống rỗng chẳng có gì cả.

Không giống như người khác, nói tới Viên Gia Văn kia đi, thế giới trong mộng của Viên Gia Văn đều là vô số tiền bạc, vợ con, ước muốn… có rất nhiều màu sắc, thậm chí còn có màu sắc của tình dục, thế nên ông ta mới có cơ hội ký kết giao dịch linh hồn với ác ma.
Triệu Kim Hạ thì sao?
Một mảnh u ám.
Không có điểm cuối.
Giang Trạm ngồi xổm trong giấc mộng của cô, kề cà không nhúc nhích.
Anh không tìm thấy dục vọng của cô.
Trong nơi u ám này nhất định có, nhưng anh không tìm thấy.
Sẽ là loại dục vọng thế nào mà ngay cả một ác ma cũng không tìm thấy chứ?
Trong căn phòng trống không lan tỏa mùi hương dễ ngủ, vẻ mông lung khiến người ta tĩnh tâm.
Triệu Kim Hạ không ngủ ngon, cô nhíu mày.
Giang Trạm cúi người, một tay chống mép giường nhìn sắc mặt ngủ say tái nhợt của Triệu Kim Hạ, anh giơ tay ấn nhẹ lông mày đang nhíu lại của cô.
Nếu không tìm thấy dục vọng trên người khách hàng tiềm năng thì chỉ có thể từ bỏ khách hàng này.
Anh trở về khu nhà cao cấp trống rỗng, mở ra tư liệu về Triệu Kim Hạ lần nữa.
Nội dung tư liệu cũng không chi tiết, bởi vì nhân gian thiên đường và địa ngục tồn tại hiệp ước về việc điều hành lẫn nhau, địa ngục không thể can thiệp vào việc riêng tư của nhân loại, nhất là có liên quan tới quá khứ, thế nên mới nói khách hàng tiềm năng cấp A rất khó làm.
Dục vọng là cái gì?
Dục vọng của nhân loại đơn giản là vật chất sâu nhất, vật chất lớn nhất không gì khác ngoài tiền tài.

Con người rất tham lam, tham đến mức linh hồn sẽ thối nát, đáng thương lại đáng buồn.
Địa ngục rất cô quạnh, mỗi ngày đều cắn nuốt linh hồn.
Nhân gian thì sao? Vĩnh viễn không như vậy, mỗi ngày đều có sinh mệnh mới chào đời, vui sướng nhiều hơn bi thương đau khổ.
Anh đã lãng phí thời gian mấy ngày, trong mộng của Triệu Kim Hạ không tìm được bất cứ dấu vết của dục vọng, nên bỏ cuộc thôi.
Người phụ nữ nghiêm trang trong ảnh, sắc mặt nghiêm túc chẳng hề giống phụ nữ, đáng tiếc cho khuôn mặt này.

Người không có dục vọng như vậy còn tệ hơn ác ma anh đây.
Thật là một kẻ đáng thương..