Edit: Sam
Cô thốt ra ba chữ, thể xác và tinh thần của anh lại chỉ vì ba chữ này mà mềm xuống, mềm nhũn không biết làm sao, ruột gan rối bời nhưng cũng tràn đầy vui sướng.
Anh còn chưa tới gần cô, cô cầm lên cây gậy bên cạnh sô pha dí vào ngực anh.

Toàn thân anh ướt sũng, áo sơ mi cũng ướt đẫm, lồng ngực cánh tay không an phận phồng lên.

Cô phân biệt trong đó còn có mùi cồn, cô không vui vì thế cau mày lấy gậy chọt vào lồng ngực anh —— ác ma biết đau không? Trước đây cô đâm anh một nhát, anh cũng chưa từng đau.
Anh cúi đầu bắt lấy cây gậy trước mặt, cười nhận lỗi với cô, nói: “Tôi đến muộn.”
Cô rút gậy về, anh lập tức đến gần bên cạnh cô, nửa quỳ bên chân cô, hơi ngửa đầu nhìn cô.
“Anh uống rượu?”
Anh nhìn cô, lắc đầu.
“Vậy anh đi làm giao dịch à? Người khác uống rượu?”
Anh nghĩ nghĩ, cũng không tính là vậy, vì thế anh vẫn lắc đầu.
Triệu Kim Hạ rút ngắn cây gậy, cầm gậy gõ vai anh: “Chỉ lắc đầu, miệng anh dùng làm gì hả?”
Anh ngồi xếp bằng, nói: “Bạn bè tụ tập, tôi không uống rượu.” A May coi như là bạn đi? Anh hơi mơ hồ, chắc tính được.
Triệu Kim Hạ cụp mắt nhìn anh, một lát sau cô mới miễn cưỡng à một tiếng, cầm gậy dí nhẹ ngực anh, nói: “Anh trở về tắm rửa thay quần áo đi.”
Anh lập tức về ngay, động tác rất mau lẹ, nhưng lại phiền não chọn quần áo, chọn tới chọn lui sắp qua mười lăm phút.

Anh chạy tới bên cô, ngồi xếp bằng cạnh chân cô, nhìn cô.
Cô tháo ra tai nghe, nhìn anh nói: “Hôm nay anh đã làm gì?”
“Ban ngày đi tìm khách hàng, buổi tối bạn tôi mời đi tụ tập, sau đó đến chỗ cô.”
Triệu Kim Hạ vén tóc ngắn bên tai, vô ý lộ ra vành tay trắng nõn, Giang Trạm thấy nốt ruồi trên vành tai cô, anh liền ngồi lên sô pha, kề sát nhìn vành tai cô.
Triệu Kim Hạ thấy anh nhìn mình như tìm được thứ gì đó thú vị, hai ngón tay cô dí trán anh: “Làm gì đó?”
Anh vén lên mái tóc ngắn của cô, nhìn chằm chằm vành tai cô, nói: “Chỗ này của cô có nốt ruồi.”
Triệu Kim Hạ nheo mắt lại, cũng nhìn sang vành tai anh, cô vươn tay véo một cái.

Toàn thân anh run lên, sau đó thì cứng đờ ngơ ngác nhìn cô.
Cô vén tóc ra sau tai, lộ ra hoàn toàn cho anh xem.
Cả người Giang Trạm cứng ngắc, mới bị cô sờ vành tai nửa đầu anh liền tê dại.

Anh chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô có tê không?”
“Gì cơ?” Cô nhìn anh.
Giang Trạm nắm nhẹ vành tai cô, anh nhìn cô, khẩn trương hỏi: “Cô có tê không? Một chút cảm giác cũng không có sao?” Nói xong anh lại véo vành tai của mình, “Tại sao ban nãy khi cô véo tai tôi, cả lỗ tai tôi giống như bị nấu chín, nửa cái đầu đều tê dại.”
Nghe vậy, Triệu Kim Hạ nhướn mày, cười như không cười nhìn anh.
Giang Trạm bị cô nhìn, trong lòng anh như lửa đốt, hai tay thu lại nắm chặt đặt trên đùi.

Anh nghiêng mặt nhìn tivi, nó đang chiếu bộ phim Mỹ, một mảnh tối đen, âm nhạc trầm lắng —— nhờ màn hình phản chiếu ánh sáng trong đêm tối anh thấy được Triệu Kim Hạ lấy tay đè khóe môi, nhưng làm sao cũng không đè xuống nụ cười của cô.
Giang Trạm đột nhiên quay sang, bắt được vẻ tươi cười của cô.
Triệu Kim Hạ thấy anh nhìn qua, cô chẳng hề giấu diếm, dứt khoát cười cho anh xem.
“Cô cười nhạo tôi.”
“Không có.”
“Cô rõ ràng cười nhạo tôi.” Giang Trạm nhíu mày, dáng vẻ tức giận rõ rành rành, nhưng không biết tại sao Triệu Kim Hạ lại cảm thấy thú vị.

Hóa ra dáng vẻ nửa hiểu nửa không hiểu của người xưa tương đối đáng yêu.
Triệu Kim Hạ nắm hai lỗ tai anh, hỏi anh: “Tê không?”
Lỗ tai của Giang Trạm lạnh băng trong bàn tay cô, nhưng trong giác quan của anh là nóng hổi, không thể dập tắt.

Anh nhìn khuôn mặt Triệu Kim Hạ, nói không nên lời.
Cô nói: “Anh nhất định rất ít tiếp xúc với phụ nữ có phải không? Haiz, anh ở cổ đại làm gì hả? Sao ngay cả phụ nữ cũng chưa từng tiếp xúc vậy? Thế gia vọng tộc người ta?…” Cô nghĩ nghĩ, “Con cháu phú quý khép kín ư? —— không đúng, anh chết trên chiến trường thế thì không phải là thư sinh? Bị bắt trên chiến trường ——”

Giang Trạm nắm tay cô, ngắt ngang lời nói nhảm của cô: “Triệu Kim Hạ.”
Triệu Kim Hạ “Hử?” một tiếng.
“Tôi ngã bệnh rồi.” Giang Trạm nắm chặt cổ tay cô, nắm thật mạnh, khiến ngón tay cô mất đi sức lực buông ra lỗ tai anh.

Anh nhìn ngón tay mảnh mai của cô, nói, “Tôi bệnh rồi, tôi phải đi về.” Nói xong anh buông tay cô ra đứng dậy muốn đi.
Vừa nãy tâm trạng Triệu Kim Hạ còn vui vẻ, bây giờ từ từ lạnh xuống.

Cô giữ chặt cổ tay anh, hé miệng lại phát hiện mình căn bản không có lý do gì bảo anh đừng đi.

Cảm giác thất bại mãnh liệt khiến cô tức giận, nhưng không biết mình nên giận thế nào.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, kéo tay anh, lúc này anh mới quay đầu nhìn cô.
“Anh khó chịu chỗ nào? Tôi gọi bác sĩ qua đây, ông ta sẽ tới bất cứ lúc nào, anh không cần trở về.” Cô chỉ có thể dùng lý do ngớ ngẩn này bảo anh tiếp tục ở lại đây.
Anh nhìn cô.
Cô nắm chặt cổ tay anh, thấy anh chẳng nói lời nào, tâm tư cô nguội lạnh dứt khoát buông lỏng tay.
“Anh đã muốn về thì đi đi.”
Giang Trạm cúi đầu.
Triệu Kim Hạ đeo tai nghe lần nữa, đôi mắt không tiêu cự nhìn tivi, xem tiết mục thế giới động vật.
Giang Trạm nhìn cô một cái, anh che ngực mình xoay người biến mất.

Cô xem tivi, bươi móc làm hỏng bàn phím mềm của điều khiển từ xa, tiếp theo, trong căn phòng mờ tối tĩnh lặng cô quăng đi điều khiển trong tay.
Cô mang chân giả, đến phòng tắm tắm rửa khử trùng, sau đó đi ngủ.
Đúng vậy, bất cứ chuyện gì bất cứ kẻ nào cũng không thể làm xáo trộn mọi phép tắc của cô.

Phép tắc nằm trong kế hoạch của cô, như vậy cô sẽ rất an toàn, tâm trạng cũng sẽ ổn định, sẽ không mất kiên nhẫn phát giận.

Ba đã dạy cô, cô còn nhớ, không nên bởi vì khe hở trong cảm xúc mà lơi lỏng.
Không nên.
Không nên đâu.
Một tháng còn chưa kết thúc, vẫn còn thời gian một tuần.

Kỳ nghỉ của Triệu Kim Hạ kết thúc sớm, cô thu dọn mọi thứ, gọi điện thoại nói với Chu Xích Hòa mình ra ngoài, có thể cho dì giúp việc sang đây dọn dẹp làm vệ sinh, cô còn muốn đổi một cái sô pha khác, Chu Xích Hòa lấy bữa cơm làm điều kiện trao đổi, cô cũng đáp ứng.
Triệu Kim Hạ giống như thói quen mọi ngày, chừng chín giờ xuống lầu.

Cổ Dụ Thành có cùng thói quen với cô trong thời gian này cũng đỗ xe dưới lầu chờ cô, tuy rằng biết cô có khả năng không đi xuống, nhưng thói quen nhiều năm như vậy, không sửa được tật này, chỉ là không ngờ hôm nay còn chưa tới thời gian thì cô đã đi xuống.
Cổ Dụ Thành ra khỏi xe, chạy đến trước mặt cô, vẻ mặt kích động: “Em chịu đi ra rồi? Anh còn tưởng em vẫn nằm dí ở trong nhà.”
Triệu Kim Hạ cười ảm đạm: “Đã lâu không gặp.”
Cổ Dụ Thành sờ đầu, cầm lấy cặp hồ sơ trong tay cô: “Đi thôi, anh lái xe đưa em đi.”
“Được.”
Tới công ty luật, các đồng nghiệp đặc biệt kích động đối với sự xuất hiện của Triệu Kim Hạ, nhất là Hàn Như suýt nữa là bật khóc, cô ta đi theo Triệu Kim Hạ vào văn phòng, nói: “Luật sư Triệu, nếu chị không trở về em thật sự muốn chết đó.”
Triệu Kim Hạ cởi ra áo khoác treo trên giá áo, cô chống gậy lấy cái tách trên bàn đưa cho Hàn Như: “Nói bừa.”
Hàn Như nói: “Cái tên Lệ Liệt kia giống như kẻ điên ấy, anh ta cứ muốn tìm chị.”
Triệu Kim Hạ cởi đồng hồ ra: “Lấy latte cho tôi, phải đậm một chút.”
“Vâng.”
Con người Lệ Liệt nhiệt độ ba phút*, càng không tìm thấy mới có thể càng kiên trì.

Triệu Kim Hạ nghĩ thầm vậy cho anh ta tìm được đi, nhiệt độ ba phút sẽ mau chóng qua thôi.
(*) chỉ một người chỉ có thể duy trì sự nhiệt tình đối với sự vật hoặc người mình yêu thích trong một thời gian có hạn hoặc nhất thời (nguồn: Weibo Việt Nam)
Một lát sau, Hàn Như bưng cà phê tiến vào, cũng cầm đến danh sách thân chủ gần đây, đều là đến tìm Triệu Kim Hạ.


Cô nhanh chóng xem lướt qua, thấy được cái tên Tô Hạo đến ngày hôm qua.
Cô tiếp tục xem, hỏi Hàn Như: “Dạo này trong giới giải trí có tin tức gì không?”
“Giới giải trí?” Hàn Như nghĩ ngợi, “Có, có một việc ầm ĩ rất nghiêm trọng, một vài nghệ sĩ của công ty giải trí OM xảy ra chuyện, đã mấy hôm rồi nhiệt độ còn chưa giảm xuống —— à đúng rồi, trên danh sách hình như có một nghệ sĩ của OM, tên là Tô Hạo, anh ta tìm chị rất gấp.”
“Ừm, tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Triệu Kim Hạ chủ động liên hệ Tô Hạo, bảo anh ta qua đây ngay bây giờ.

Tô Hạo ấp úng hồi lâu, nói hiện tại không thể ra ngoài.

Chuyện tin tức dính tới vài tiểu sinh thần tượng nổi tiếng hiện nay, Tô Hạo là người mới chẳng những không sao ngược lại còn thoát khỏi hiềm nghi, người hâm mộ của những tiểu sinh thần tượng kia có lẽ bất mãn, muốn Tô Hạo đứng ra làm chứng để chứng minh sự trong sạch của thần tượng bọn họ.
Triệu Kim Hạ xoay con quay trong tay, im lặng một lát rồi nói: “Vậy nếu tôi tự tới nơi, chi phí ——”
Tô Hạo đã nghe nói về tiếng tăm của Triệu Kim Hạ, anh ta hết sức tin tưởng cô.

Anh ta nói: “Nếu được mong cô cho tôi nợ trước, tôi có tiền sẽ lập tức trả cho cô, tuyệt đối không ít đâu.”
Triệu Kim Hạ dựa vào ghế, ở trong đầu nhanh chóng tính toán về tình hình hiện tại của Tô Hạo và khả năng nổi tiếng của anh ta.

Cô bỗng nhiên khựng lại, hỏi Tô Hạo: “Giao dịch giữa anh và Giang Trạm là cái gì?”
Tô Hạo im lặng: “Chuyện này có liên quan tới giao dịch sao?”
“Có, tôi cần xác định anh có khả năng trả thù lao cho tôi hay không.”
Tô Hạo nghĩ đến lời cảnh cáo của ông chủ, anh ta không dám nói chi tiết, chỉ có thể nói với cô: “Ông chủ bảo đảm tôi sẽ thành danh.”
Triệu Kim Hạ còn muốn hỏi nữa, nhưng đây là câu trả lời cuối cùng của Tô Hạo, cô hiểu được giao dịch của bọn họ tuyệt đối giữ bí mật, nói thêm một chữ có thể xảy ra chuyện.
“Được, tôi biết rồi, gửi địa chỉ cho tôi.”
Cô cúp máy, cầm con quay ba góc trong tay.
Bảo đảm?
Cô cười lạnh, có thể bảo đảm bao nhiêu đây?
Cô không tin sự bảo đảm này.
Nhận được địa chỉ, Triệu Kim Hạ chuyển cho Cổ Dụ Thành, bảo anh ta cùng đi qua đó.
Tới chỗ Tô Hạo thuê ở tạm thời, không nhìn thấy người hâm mộ nào, ngược lại nhìn thấy một tay săn ảnh lén lút.

Triệu Kim Hạ nghiêm mặt, cô đeo kính râm đứng dưới ánh mặt trời chỉ về phía tay săn ảnh.

Cổ Dụ Thành theo hướng cô chỉ nhìn qua, thấy được tay săn ảnh cầm máy ảnh, sau khi nhận rõ là ai, anh ta cười lớn hô lên: “Ơ kìa! Phóng viên Mã!”
Phóng viên họ Mã nghe tiếng bèn nghiêng người nhìn qua, thấy được người chống gậy, anh ta nheo mắt nhìn kỹ mới biết là Triệu Kim Hạ, anh ta biến sắc xoay người bỏ chạy.
Cổ Dụ Thành thấy vậy cười nói: “Kim Hạ, phóng viên Mã bị em chỉnh thật sự sợ rồi, nhìn thấy em là bỏ chạy ngay.”
Triệu Kim Hạ đi vào trong tòa lầu nhỏ, vào chỗ che mát, cô tháo ra kính râm: “Anh theo sát anh ta, nếu lần này anh ta nhằm vào Tô Hạo viết loạn gì đó thì đừng buông tha.”
Lúc lên cầu thang, Cổ Dụ Thành chạy đến trước người cô, vươn tay về phía cô.
Triệu Kim Hạ ngước mắt nhìn anh ta.
“Không phải luôn như vậy sao? Đường khó đi anh dìu em đi.”
Gần một tháng không gặp Cổ Dụ Thành, anh ta dường như đen hơn hồi trước, làn da lúa mì nhàn nhạt càng ngày càng đậm.

Cô nhìn Cổ Dụ Thành, có một vài cảm giác bắt đầu thay đổi.

Cô không thể nào giống như trước kia chẳng hề do dự đặt tay trong lòng bàn tay anh ta —— nhưng, cuối cùng cô vẫn vươn tay ra.

Đúng vậy, luôn là như vậy, tạm thời còn chưa có lý do để thay đổi tình trạng hiện nay.
Cổ Dụ Thành nắm tay cô, trong lòng đầy sự quý trọng và cẩn thận, nắm tay cô đi từng bước lên lầu.


Anh ta không nhịn được oán giận tòa nhà này, tới sáu tầng còn không có thang máy.
Triệu Kim Hạ mặc anh ta phàn nàn, cô chẳng có cảm giác gì đối với điều này, dù sao đường nên đi phải đi thôi.
Tô Hạo ở tầng bốn.

Anh ta hình như chờ ở cửa từ sớm, Triệu Kim Hạ vừa tới cánh cửa liền mở ra.

Tô Hạo trông thoải mái hơn so với lần gặp trước, nhưng đôi mắt vẫn thâm quầng màu môi hơi tái xanh, ngoại trừ những điều đó thì anh ta trông rất thích hợp làm tiểu sinh thần tượng hiện giờ.
Triệu Kim Hạ vừa vào cửa đã dùng ánh mắt xem kỹ hàng hóa để nhìn Tô Hạo, anh ta hơi khó chịu nhưng không nói gì.
Hoàn cảnh bên trong rất đơn giản, chỗ ở tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Triệu Kim Hạ đứng cạnh cửa sổ chẳng nói câu nào, tất cả đều là Cổ Dụ Thành lên tiếng, anh ta hỏi gì Tô Hạo đáp cái đó, hỏi vấn đề cá nhân của Tô Hạo, Tô Hạo nhìn sang Triệu Kim Hạ, lược bớt sự tồn tại của Giang Trạm nói đại khái mình làm sao tiến vào công ty OM, tiếp xúc với những người kia ra sao, rồi làm thế nào trêu chọc tới những người đó…
Thời tiết hình như sắp bắt đầu thay đổi.
Tô Hạo là một người đơn giản, đơn giản đến mức người khác nhìn là biết ngay ý tưởng của anh ta.

Triệu Kim Hạ rời khỏi chỗ ở của Tô Hạo, cô ngồi trên xe nghiêng đầu nhắm mắt lại đối diện ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ xe.

Cổ Dụ Thành liếc mắt nhìn cô một cái, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Sao em lại để ý tới con người như Tô Hạo?”
Triệu Kim Hạ không đáp mà hỏi lại: “Vì sao anh hỏi em như vậy?”
Cổ Dụ Thành nhìn đèn giao thông đằng trước: “Hiện tại Tô Hạo không có gì, ngược lại nằm trong cục diện rối rắm, anh ta cũng không có tiền trả cho em.”
Triệu Kim Hạ tựa vào lưng ghế.
Tiền.
Đúng vậy, cô luôn luôn chỉ nhìn tiền trước.

Con người như Tô Hạo cô căn bản không để ý tới, nhưng sau lưng anh ta là Giang Trạm, một ác ma có thể thực hiện mọi ham muốn của anh ta, cô thấy được tương lai nổi tiếng danh lợi phú quý của Tô Hạo, nói vậy cô vẫn nhìn tiền trước mà.

Thế là cô phản bác Cổ Dụ Thành: “Anh ta sẽ nổi tiếng, cơ hội kiếm tiền của em chỉ nhiều không ít.”
Rạng sáng cách ngày, có tin tức tiết lộ Tô Hạo mời Cổ Dụ Thành làm luật sư biện hộ cho mình, thậm chí có lòng ghi chú Cổ Dụ Thành là luật sư của công ty luật Kim Thành, ý ngoài lời không cần nói cũng biết.
Tiếng tăm của Triệu Kim Hạ nổi nhưng tệ, Tô Hạo là nghệ sĩ hiện nay đã đủ phiền toái rối bời rồi, thật sự không thích hợp lôi kéo quan hệ gì với bản thân Triệu Kim Hạ, nếu không sẽ phản tác dụng.
Vào buổi chiều, Triệu Kim Hạ nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, cô sửng sốt một hồi lâu rồi mới tìm Hàn Như hỏi một chiếc ô.
Hàn Như: “Luật sư Triệu, bên ngoài vẫn còn mưa.”
“Tôi ở nhà ăn dưới lầu ngồi một lúc.”
Triệu Kim Hạ ngồi ở nhà ăn chưa được một lát thì chiếc xe Ferrari đầy phong cách của Lệ Liệt chạy qua trước mặt cô, chạy qua không bao lâu thì vòng trở về.

Anh ta dừng xe đội mưa chạy vào nhà ăn, cầm lấy hộp giấy trước mặt Triệu Kim Hạ, rút ra mấy tờ khăn giấy lau vết nước trên mặt.
Lệ Liệt ngồi trước mặt cô, sau khi chỉnh lại cổ áo, anh ta nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mặt đã rất lâu rất lâu không gặp rồi.

Cô đột ngột biến mất, không có chút tin tức, anh ta nóng lòng muốn tìm được người phụ nữ này, thế là tìm người điều tra, không điều tra thì chẳng sao, tra ra rồi thật sự khiến anh ta giật mình, cơ mà điều tra cũng mới biết được cô rất thú vị.
Nhà cửa dưới tên của cô còn nhiều hơn cả anh ta, muốn tìm một người giấu kín tung tích của mình thật không dễ tìm, những căn nhà đó đều có an ninh rất nghiêm ngặt, tiến vào cũng không được, nào biết cô rốt cuộc ở đâu.

Chả trách người người đều nói luật sư Triệu trong mắt chỉ có tiền, chỉ coi trọng tiền.

Người gãy một chân không coi trọng tiền, chẳng lẽ còn coi trọng cái chân đã mất đi sao?
Càng thú vị hơn là Triệu Kim Hạ là con gái riêng của lão tam nhà họ Triệu ở Nam Thành.
Nhà họ Triệu tại Nam Thành là một dòng họ tài phiệt thần bí, nghe nói từ nước ngoài di cư tới đây, gia đình có liên quan tới đủ loại ngành công nghiệp, vả lại đều nổi bật trong các ngành nghề.

Nếu Triệu Kim Hạ không phải con riêng, quyền thế của nhà họ Triệu như vậy nhất định có thể bảo vệ cô, cũng không đến nỗi trở thành tàn tật…
“Luật sư Triệu, lâu rồi không gặp, hình như cô không nhớ tôi nhỉ?” Ánh mắt Lệ Liệt nhìn cô không còn thiếu tôn trọng như trước.

Điều tra được thân thế của cô, dù sao cũng phải thương hoa tiếc ngọc một phen.
Triệu Kim Hạ khoanh tay dựa ra sau, ánh mắt hờ hững dừng trên người Lệ Liệt: “Cậu Lệ, tôi cũng không thích hợp trở thành đối tượng yêu đương của anh.”
Lệ Liệt giật mình, sau đó cười to.
“Sao lại thế chứ? Loại chuyện này dù sao cũng phải thử nước mới biết được.”
Triệu Kim Hạ nâng cổ tay xem thời gian, cô chống gậy đứng dậy đi tới bên cạnh Lệ Liệt, cúi đầu nhìn anh ta.
“Cậu Lệ, anh đã tra xét tôi, nên biết có một số nước không thử được, nước nóng lắm, anh là con một sẽ bị sức nóng làm tan chảy đó, Lệ tổng tìm tôi gây phiền phức, tôi không nể mặt đâu.” Nói hết lời, cô chống gậy rời khỏi.
Lệ Liệt ngồi trên ghế nhìn cô mở ô đi vào trong mưa.

Anh ta hừ cười, tự quyết định: “Chưa từng nghe lợn chết không sợ nước nóng à.”
Triệu Kim Hạ ngồi xe về nhà, cô ngồi đờ ra ở lối vào, chịu đựng nỗi đau tháo ra chân giả, tháo ra mắt kính ném mạnh xuống đất, mắt kính nứt ra khe hở.


Cô dựa vào vách tường ngồi thẫn thờ, nhìn lên ánh đèn trên đầu đến hoa mắt, cho đến khi có người bồng cô lên, ánh mắt khôi phục tiêu cự, cô nhìn thấy rõ ràng người trước mắt.
Triệu Kim Hạ lạnh mặt.
Sô pha trong phòng khách đã thay đổi.
Giang Trạm bế cô đứng cách sô pha không xa, anh ngơ ngẩn nhìn sô pha mới đổi, một hồi lâu sau anh thả cô xuống để cô ngồi trên sô pha, chính mình thì cách xa cô.
Triệu Kim Hạ ném cây gậy trong tay, Giang Trạm nhặt về cho cô, thuận tiện đem chân giả mắt kính của cô đặt trở về cái bàn thấp.

Anh ngồi xổm xuống bên chân cô, vén lên ống quần ướt sũng của cô, cởi ra chiếc giày còn lại trên chân cô, cởi bỏ chiếc tất ướt sũng, anh kéo ống tay áo của mình lau vết nước trên cổ chân cô.
“Tôi thật sự ngã bệnh đó, tôi không phải cố ý muốn đi đâu.” Anh thấp giọng nói.
Triệu Kim Hạ nhíu mày nhìn dáng dấp cúi đầu giải thích của anh, không biết tại sao nó ngược lại khiến cô càng tức giận hơn.

Cô nhấc chân muốn đá anh, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đẩy ngực anh, cô ôm đầu gối của mình, nhìn người đàn ông ngồi ngớ ra trên tấm thảm.
Cô cười lạnh: “Ồ, ác ma cũng ngã bệnh à.”
Giang Trạm nhìn cô, bị cô nói vậy căn bệnh hình như nghiêm trọng hơn.

Anh đè lại ngực mình, đứng dậy muốn bỏ đi.

Triệu Kim Hạ bật dậy túm lấy tay anh, một chân không đứng vững thế là cô bổ nhào trên người anh.

Giang Trạm đứng vững đỡ cơ thể yếu ớt của cô.
“Tôi cho anh tiền lương, anh không nên tận tâm tận lực làm vệ sĩ cho tôi ư?” Cô ngửa đầu nhìn anh.
Bàn tay Giang Trạm ở bên hông cô, hơi sức yếu ớt.

Anh đột ngột quay mặt qua, tránh đi tầm mắt của cô, nói: “Bệnh tôi ngày càng nghiêm trọng rồi.”
Mặt mày Triệu Kim Hạ thả lỏng, cô nắm chặt quần áo anh: “Anh nói cái gì?”
Giang Trạm dìu cô, giúp cô ngồi trở lại sô pha.

Hai tay Triệu Kim Hạ cầm lấy cổ tay anh: “Anh bị bệnh chỗ nào? Tôi bảo bác sĩ qua đây ——”
Giang Trạm đột nhiên cúi người tì trán mình lên vai cô.

Anh không biết làm sao giải thích căn bệnh của mình, nhìn thấy cô nắm tay Cổ Dụ Thành, mặc anh ta dắt cô lên lầu, còn gặp mặt gã đàn ông mang ý tưởng dơ bẩn kia, căn bệnh của anh hình như càng nặng hơn, hình như là không vui, nhưng vừa nhìn thấy cô căn bệnh giống như tốt lên, chưa đến một lúc lại không tốt —— thật giống như hiện tại, anh chỉ tựa trên vai cô thì cảm giác đã tốt hơn rồi.

Nhưng anh biết mình bị bệnh, một căn bệnh rất kỳ quái.
Triệu Kim Hạ sờ ót anh.
“Khó chịu chỗ nào?”
“…Không biết.”
“Có choáng váng không?”
“…Có một chút.” Nhìn thấy cô cười anh liền vui vẻ đến ngất đi cũng coi như choáng váng nhỉ.
“Nhức đầu không?”
“…Cũng có một chút.” Ban nãy thấy cô ngồi ở đằng kia không có sức sống anh liền đau đầu, cái này cũng coi như nhức đầu đi.
Triệu Kim Hạ không rõ vì sao anh khó chịu, toàn thân anh đều lạnh băng, không giống với con người: “Tôi gọi bác sĩ qua đây nhé.”
Giang Trạm đột ngột đứng thẳng, lắc đầu với cô.

Anh ngồi xếp bằng bên cạnh cô, rầu rĩ không biết nói gì.
Triệu Kim Hạ nhìn anh.
Một tia chớp đánh vào không trung tối đen, sau đó truyền đến tiếng sấm.
Mưa càng lúc càng lớn.
“Tôi nghĩ ra rồi.” Cô bỗng nhiên cất tiếng.
Giang Trạm ngẩng đầu: “Hả? Cái gì?”
Triệu Kim Hạ cười tươi: “Tôi có dục vọng rồi.”
Giang Trạm giật mình, phản ứng lại cô đang nói cái gì, anh hoảng loạn đứng dậy, một tay đặt trên sô pha tay kia thì che miệng cô.
Đừng mà, đừng mà, ít nhất lúc này đừng muốn nói gì với anh.
Triệu Kim Hạ kéo ra bàn tay anh, gằn từng chữ: “Làm giao dịch với tôi đi.”
Hết quyển 1
Mình có việc nên 2 tuần nữa sẽ không có chương mới nhé, mong mọi người thông cảm..