Edit: Spring13
Giang Trạm bị Triệu Kim Hạ đẩy ra, anh nhìn thấy ý lạnh tại đáy mắt cô mới biết được cô chẳng sợ gì, thế nên anh mới có dũng khí lượn quanh cô.

Nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất, cho dù một con dao đâm vào lồng ngực anh, cô cũng không có bất cứ sợ hãi nào, cô chỉ lo lắng, lo lắng anh có chết hay không, lo lắng cô có giết người không mà thôi.
Triệu Kim Hạ chống gậy đứng dậy, cô đi vài bước rồi nghiêng người quay đầu nhìn anh.
“Đã quên nói với anh, anh không thỏa mãn được dục vọng của tôi.” Cô cúi đầu nhìn chân mình, “Cái chân mà, gãy thì gãy thôi.”
Giang Trạm giật mình nhìn cô, nghe cô nói câu cuối cùng, trái tim anh không hiểu sao quặn lại đau đớn.
Gãy thì gãy thôi.
Sao lại có người dùng giọng điệu thoải mái như vậy để thốt ra những lời này?
Trong con hẻm ẩn trong bóng tối, thang máy địa ngục đi thông tới nhân gian mở ra, nhóm ma quỷ từ địa ngục tiến vào nhân gian, tiếng cười không dứt, tìm hoan mua vui tại nhân gian, dù có luyến tiếc rời khỏi nhân gian bao nhiêu đi nữa nhưng vẫn mê muội nhân gian.
Đối với nhóm ma quỷ bọn họ địa ngục không có bất cứ hạn chế nào, bọn họ sẽ không tổn thương nhân loại, chỉ biết hấp dẫn nhân loại để bọn họ bán ra linh hồn của bản thân.
Các ma quỷ tìm hoan mua vui kia tự do vui vẻ.

Mà Giang Trạm lại không phải.
Anh là ác ma.
Ma quỷ và ác ma cùng trận doanh, cũng là một loại người.
Nhân gian này chỉ có anh là ác ma, cô đơn một mình.
Quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy.
Triệu Kim Hạ trở về phòng ngủ chính, chìm vào giấc ngủ không yên trong mùi hương tinh dầu xông trong phòng ngủ.

Giang Trạm đi đến trước giường cô, thấy cô đặt chân giả cây gậy ở bên giường.

Tấm thảm trải trong phòng rất rộng, rộng đến nỗi anh thậm chí đoán rằng, cô có phải ngã rất nhiều lần hay không, nhiều đến mức có thể thoải mái nói ra như vậy.
Anh vươn tay nhẹ nhàng đặt giữa đôi lông mày của cô, cảm giác lạnh lẽo dường như khiến cô thư thái.
Bóng đêm sắp tàn.
Giang Trạm rơi xuống từ tòa nhà cao, anh sợ muốn chết, khoảnh khắc rơi xuống anh cũng về tới căn phòng của mình, nằm sấp trên giường, thở mạnh rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, quán cà phê.
Tivi treo trên tường quán cà phê đang phát tin tức giới giải trí.
Tô Hạo toại nguyện nhận được thứ anh ta muốn.

Anh ta trở thành nam chính trong tác phẩm của vị đạo diễn nổi tiếng quốc tế, ngày thành danh sắp tới rồi.
Lúc này mới mười giờ hơn, quán cà phê còn chưa có ai, học trò sinh viên ở trường học lân cận vẫn còn đi học, chỉ có vài sinh viên xuất hiện.

La Tư đeo tạp dề của quán cà phê, cùng một nhân viên khác quét dọn làm vệ sinh.
Giang Trạm vừa tới, giẻ lau trong tay La Tư liền bay qua người anh.
“Cậu làm gì đó!” Giang Trạm lập tức né tránh.
Hai cánh tay La Tư chống nạnh: “Anh còn biết trở về à!”
“Tôi làm sao?!”
La Tư kéo ác ma đến phòng nghỉ nhân viên ở lầu một, vẻ mặt tức giận bất bình: “Ma vương! Chuyện của anh đã lan truyền khắp nơi rồi! Tất cả mọi người đang cười anh đó!” Nhóm WeChat khu vực Thượng Hải của cậu ta đều cười ngả nghiêng, thật sự khiến người ta khó chịu.
Sắc mặt Giang Trạm trở nên tệ hại: “Bọn họ cười tôi cái gì?”
La Tư lấy ra di động của Giang Trạm, bấm mở WeChat của anh.


Lúc này Giang Trạm mới kinh ngạc: “Trong di động của tôi khi nào thì có cái này? Đây là cái gì hả? Lớn như mặt trăng thế?”
“…Đây là địa cầu.”
“Địa cầu sáng vậy à.”
“…” La Tư có một loại xung động muốn đập chết ma vương, cậu ta oán hận cầm lấy di động của Giang Trạm, bấm mở nhóm WeChat, “Này, tự anh xem đi.”
“Ha, tôi đã nói mà, đồ cổ mấy ngàn năm trước sao có thể làm được việc này chứ? [cười ngây ngô]”
“[cười xấu xa] Nghe nói bị trưởng khu lấy thước quất đấy! Ha ha ha ha ha ha.”
“Cây thước đó của trưởng khu quất một cái là đau mấy hôm đó.”
“Đồ cổ gì chứ, nói trắng ra là một tên đần, không hiểu công ty nghĩ thế nào thả ra một nhân vật nguy hiểm như vậy.”
“Nguy hiểm cái gì, chẳng phải bị trưởng khu quất chẳng dám nói câu nào à?”
“Ồ, té ra danh hiệu ma vương chỉ là nói suông thôi.”
……
Giang Trạm nhìn bọn họ tán gẫu.
La Tư bồn chồn nhìn Giang Trạm: “Ma vương?”
Giang Trạm bấm gửi qua biểu tượng cảm xúc cười mỉm, nhóm chat im lặng trong nháy mắt.

Anh cười cười cất di động, hướng sang La Tư ngáp một cái.
La Tư đợi Giang Trạm đi rồi mới lấy di động ra xem, nhóm chat đã không còn ai dám nói chuyện.

Ban nãy không phải trò chuyện rất hăng sao, giờ lại giống như con rùa rồi? La Tư mắng chửi những tên nịnh bợ này nhiều lần trong lòng.
Giang Trạm muốn ra ngoài đi dạo, La Tư cũng hết cách, sợ anh không có tiền xài, cậu ta cố ý nhét mấy tờ nhân dân tệ cho anh.

Giang Trạm cầm một tờ 100 đồng trong tay, anh nhìn sắc mặt vô tội của La Tư liền nhịn xuống.
La Tư lén cười một tiếng.
100 đồng có thể làm cái gì?
Thậm chí không ăn được một bữa ngon.
Giang Trạm đeo kính râm đi dạo khắp nơi trong thành phố.
Vào buổi chiều, La Tư đứng trong quầy, học pha cà phê với sinh viên làm thêm Lộ Du Du ở phía sau, nhìn thấy Giang Trạm trở về cậu ta cười vẫy tay: “Ông chủ!” Người trước người sau hai loại xưng hô, cậu ta ngược lại không sợ gọi nhầm.
Lộ Du Du nhìn thấy Giang Trạm lập tức cúi đầu sắc mặt đỏ lên.

Giang Trạm cất lại xe cân bằng, đi tới quầy ngồi xuống, anh vươn tay lấy đồ ăn vặt trên quầy bỏ vào miệng nhai.
La Tư đột nhiên “Ồ” một tiếng, “Hóa ra cái này còn phải xem phân lượng nữa.”
Lộ Du Du nhỏ giọng ừ một tiếng.
Giang Trạm nhìn sang Lộ Du Du, cảm thấy lạ mắt: “Này, cậu đổi người à.”
“Không phải, cô gái này đến thay ca, tên là Lộ Du Du —— đây là ông chủ của chúng ta, Giang Trạm.”
Lộ Du Du ngoan ngoãn gọi một tiếng chào ông chủ.
La Tư đem năng suất hoạt động tuần này nói với Giang Trạm, thuận tiện lấy tiền trong ngăn tủ ra xếp lại.

Lộ Du Du ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi một câu: “Ông chủ, các anh không biết pha cà phê tại sao còn muốn mở quán cà phê?”
“Hỏi cậu ta/anh ta đấy!” Giang Trạm và La Tư lên tiếng cùng lúc.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.

Lộ Du Du nở nụ cười.
Giang Trạm nhìn La Tư đếm tiền, chờ cậu ta đếm xong, anh kéo cậu ta đến một góc nói: “Cho tôi chút tiền.”
La Tư nhíu mày: “Ma vương, anh muốn làm gì?”
“Tôi tới tiệm thuốc địa ngục mua chút đồ.” Sau lưng còn đau đớn, nhất là ban nãy vừa ra ngoài phơi nắng, sau khi đi một vòng dưới ánh mặt trời, bờ lưng giống như bị lửa đốt.

Tiệm thuốc nhân gian không có tác dụng, vẫn nên đi xuống địa ngục.
La Tư nhớ đến lời nói của nhóm chat, cậu ta lo lắng nói: “Không thì anh đến hỏi trưởng khu Tạ đi? Dù sao cũng là cô ta ra tay ——”
“Tôi tìm cô ta làm gì, tự tôi đến tiệm thuốc mua đồ là được rồi.” Anh cũng chẳng muốn gặp lại người phụ nữ kia.
“Vậy…anh đi đi.” Lúc La Tư đang muốn chuyển khoản cho anh thì đột nhiên nhớ tới gì đó, nói, “Ma vương! Trong tài khoản của anh không còn tiền hả?”
Giang Trạm không nói gì.
La Tư muốn khóc: “Tám ngàn lận đó!”
“Còn dư hơn ba ngàn, tôi sợ không đủ.”
La Tư lắc đầu: “Ma vương, anh tiêu tiền phung phí như vậy không tốt đâu, ngày tháng sau này còn rất dài.” Nói xong, cậu ta chuyển mười ngàn cho Giang Trạm, “Ma vương, ở nhân gian làm chuyện gì cũng phải tiêu tiền, nhất là hẹn gặp làm giao dịch với người ta, càng phải chi ra nhiều hơn.”
Giang Trạm cũng không biết tại sao mình xài tiền nhanh như vậy, trong nháy mắt không còn bao nhiêu.

Anh gãi đầu, nói: “Nhân gian có nhiều thứ chơi vui lắm, tôi không nhịn được.”
Khóe miệng La Tư co giật: “Vậy… Ma vương, anh hãy cố lên, cố gắng hoàn thành nghiệp vụ, như vậy anh có thể lấy lại quyền lợi trước đây của mình.”
Giang Trạm xoay người đi ra ngoài, anh tìm một hẻm nhỏ, theo thang máy đi xuống.
Tiệm thuốc địa ngục không như tiệm thuốc nhân gian.
Đồ ở tiệm thuốc địa ngục đắt đỏ, chẳng thèm dán giá cả, cầm đồ đến quầy thu ngân khi tính tiền có thể hù chết con quỷ.
Giang Trạm nhìn móng tay màu đen của nhân viên thu ngân, anh run cầm cập.

Giọng nhân viên thu ngân lạnh băng: “Bảy ngàn ba.”
“…” Giang Trạm thầm mắng một tiếng, hết cách rồi, anh ngoan ngoãn quét mã trả tiền.
Một hộp thuốc mỡ nho nhỏ tới bảy ngàn ba, quả là cướp bóc mà.
Sau khi trở về Giang Trạm liền bôi thuốc.
Hai dấu đen ở sau lưng đã nhạt hơn trước đó nhưng vẫn rất đau, cơ mà cũng ổn, ít nhất còn kém hơn nỗi đau khó chịu do nham thạch nóng chảy của địa ngục mang đến.

Anh ở trần ngồi trên giường, nhìn mặt trời lặn dần tan biến.
Sau khi mặt trời lặn, Cổ Dụ Thành từ bên ngoài trở về, toàn thân nhếch nhác.

Anh ta cởi áo khoác, đi thẳng tới toilet rửa sạch vết bẩn trên mặt, anh ta không mặc lại áo khoác, rút ra mấy tờ khăn giấy lau tay và chùi vết bẩn dính trên giày.
Triệu Kim Hạ ngồi trong văn phòng lắng nghe Hàn Như báo cáo, thấy Cổ Dụ Thành đi vào, cô bảo Hàn Như ra ngoài trước.
Cổ Dụ Thành khóa trái cửa, đem tài liệu trong tay giao cho cô: “Bối cảnh của Lâm Nhất Thiên nói đơn giản thì quá đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp.”
Triệu Kim Hạ không cầm lấy tài liệu, cô im lặng nhìn anh ta.
Cổ Dụ Thành hoảng hốt trong lòng: “Sao, sao vậy?”
“Anh đi đâu?”
Cổ Dụ Thành cười: “Anh đi điều tra tư liệu.”
“Đi đâu điều tra?”

“Chỗ bạn bè.”
“Bạn bè nào?”
Cổ Dụ Thành nản lòng, đặt tài liệu lên bàn, anh ta chống hai tay trên bàn cúi đầu nhìn người trước mặt: “Kim Hạ, em có thể đừng nhạy cảm được không.”
Triệu Kim Hạ nhìn tài liệu trên bàn, âm thanh lạnh lùng cất lên: “Một khi anh phạm sai lầm thì anh sẽ không thể làm luật sư nữa.

Anh hiểu rõ chứ?”
Khi Cổ Dụ Thành thu bàn tay lại thì cô đột ngột bắt lấy cổ tay anh ta.
Triệu Kim Hạ lật tay anh ta qua, nhìn vết thương trong lòng bàn tay: “Sao lại thế này?”
Cổ Dụ Thành nhìn khuôn mặt Triệu Kim Hạ, cho rằng cô quan tâm đến mình, trong lòng anh ta nhộn nhạo, cười nói: “À, lúc đuổi theo người ta bị ngã, thằng nhóc kia chạy nhanh quá, suýt nữa để người chạy mất.”
Triệu Kim Hạ bỏ tay anh ta ra, nói: “Sau này chuyện nguy hiểm anh đừng đi làm một mình, cảnh sát cũng nên làm việc.”
“Được, anh biết rồi, sau này khẳng định chú ý.” Cổ Dụ Thành xắn tay áo lên, thổi vào vết thương của mình trước mặt Triệu Kim Hạ, cô chẳng hề phản ứng, anh ta thầm thở dài, cuối cùng lại nghe cô nói, “Trên đường trở về anh nhớ mua thuốc, để tránh về nhà dì thấy được lại lo lắng.”
Cổ Dụ Thành nở nụ cười, anh ta hơi nhoài người trên bàn nhìn cô: “Vậy còn em? Em có lo lắng cho anh không?”
Cô lật xem tài liệu trên bàn, nhìn không chớp mắt: “Lo, cho nên anh làm việc phải hết sức cẩn thận.” Câu trả lời của cô thẳng thắn vô tư, ngược lại khiến anh ta chẳng thể thoải mái nổi.

Sự lo lắng từ miệng Triệu Kim Hạ chỉ là sự lo lắng, không có tình cảm nào khác, sự lo lắng đơn thuần mà thôi.
“Đúng rồi, bên viện kiểm sát có động tĩnh không? Lần này đệ đơn xin, phía bên đó dù thế nào cũng nên có chút động tĩnh.” Ánh mắt Triệu Kim Hạ dừng trên tấm ảnh chụp chung của Lâm Nhất Thiên cùng vợ mình.
Sắc mặt Cổ Dụ Thành nghiêm túc: “Anh sẽ theo sát.”
Tới giờ tan tầm, Triệu Kim Hạ xách túi đi mất.

Trong văn phòng to như vậy, mấy đồng nghiệp còn đang bận rộn, một xấp tài liệu chất đống trên bàn đồng nghiệp đang bận rộn, chỉ thiếu chút nữa là vùi người trong đó.

Tiếng máy đánh chữ hình như chưa từng dừng lại.
Cổ Dụ Thành đi ra ngoài, coi như hiếm khi nghe lời một lần, không đi theo cô mỗi ngày đưa cô về nhà.
Thực ra cô càng thích ở một mình, ít nhất ở một mình muốn thế nào thì được thế đó, cô muốn mang dép, tháo ra chân giả cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nếu có người ở bên cạnh cô, cô sẽ không thể làm vậy.
Tàn phế rồi thỉnh thoảng cũng phải cần chút thể diện.
Tình huống của Lâm Nhất Thiên vẫn phải nghe ngóng từ chỗ Lệ Liệt.
Cô gọi điện thoại cho Lệ Liệt, đối phương không nhận, ngược lại ném sang một địa chỉ cho cô.

Cô theo đó lái xe qua.
Là một nhà hàng Pháp.
Bầu không khí yên tĩnh tao nhã, là một chỗ tốt bàn chuyện kín đáo.
Chàng trai giữ cửa mở cửa cho Triệu Kim Hạ, tránh đi chân tật của cô lễ phép hỏi cô có cần giúp gì không.

Sau khi nhìn lướt qua một vòng, Triệu Kim Hạ nhìn thấy Lệ Liệt đang thân mật với một người phụ nữ, cô điềm nhiên như không đi qua đó.
Lê Liệt lau bờ môi ướt át, anh ta ngước nhìn Triệu Kim Hạ, nhịn xuống cơn giận dịu dàng tiễn đi người phụ nữ.

Anh ta nói: “Sao cô tới không nói gì cả?”
“Tôi đã gọi điện thoại.”
“Cô tới rồi cũng nên gọi điện cho tôi.”
Triệu Kim Hạ nheo mắt, khóe miệng người đàn ông này còn in dấu son phụ nữ.

Cô rút lấy khăn giấy trên bàn đưa cho Lệ Liệt, mặt không đổi sắc nói: “Trên miệng anh có son môi.”
Lệ Liệt nhướng mày, cười cười nhận lấy thong thả chùi miệng.
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn tất cả tư liệu về Lâm Nhất Thiên, kể cả vợ anh ta.”
Lệ Liệt vo lại tờ khăn giấy trong tay, anh ta bắt chéo chân, nhìn người phụ nữ ngồi ngay ngắn trước mặt, anh ta cười: “Ồ, thì ra luật sư Triệu điều tra không được nên tới tìm tôi giúp đỡ, nhưng sao giọng điệu xin người khác giúp đỡ của cô không thích hợp cho lắm.”

Triệu Kim Hạ chậm rãi rút ngắn cây gậy, đặt ở mép bàn.

Lệ Liệt nhìn cô, thấy cô không tiếp lời, anh ta kêu phục vụ đến gọi món.
Một lát sau, khi phục vụ đẩy xe đựng thức ăn đến, một đôi nam nữ đồng thời tiến vào, bởi vì người phục vụ che chắn tầm nhìn của Triệu Kim Hạ, đôi nam nữ kia đưa lưng về phía cô ngồi xuống.

Nam thanh nữ tú, hết sức nổi bật, không muốn để ý cũng không được.
Nấm Tùng Nhung gan ngỗng, rượu vang trắng.
Lệ Liệt không để người phục vụ rót rượu, anh ta cho tiền típ bảo người ta đi.

Anh ta chủ động rót rượu cho Triệu Kim Hạ, thậm chí cắt gan ngỗng cho cô.

Triệu Kim Hạ nhấp một ngụm rượu, hờ hững bình luận: “Không tệ.”
“Ơ, cô chỉ nói lấy lệ thôi.”
Lệ Liệt nhìn kỹ Triệu Kim Hạ, càng nhìn càng yêu thích.

Anh ta đã gặp rất nhiều phụ nữ, người phụ nữ như Triệu Kim Hạ ở trong mắt anh ta không tính là đẹp bao nhiêu, thế nhưng có điểm thú vị, mọi người quen biết đều nói luật sư Triệu yêu tiền như mạng, những vụ án luật sư khác không nhận cô dám nhận, không sợ chết, vì thế đắc tội không ít người, nhưng lại bày ra dáng dấp cực kỳ chính nghĩa, khiến người ta không bới ra được khuyết điểm.

Vụ án xâm hại của Hạ Văn lần trước anh ta có nghe nói, trên các phương tiện truyền thông internet đều rất ồn ào, tin đồn và sự công kích quá bẩn thỉu, trước và sau sự việc là hai sự thật, thực hư thế nào bản thân anh ta cũng chẳng rõ ràng.

Người cha của nữ sinh kia suýt nữa bóp chết Triệu Kim Hạ, thế nhưng cô thờ ơ, hoặc nói là thật sự không sợ chết.
Phía dưới cái bàn là đôi chân của cô.
Anh ta rất hiếu kỳ, cái chân kia trông như thế nào, khiếm khuyết kia có tồn tại trên cơ thể xinh đẹp của cô không?
Lệ Liệt nhìn Triệu Kim Hạ dùng bữa, cho đến khi di động của mình vang lên, anh ta nhìn cô rồi đứng dậy ra ngoài bắt điện thoại.
Cô nhìn đôi nam nữ ở phía xéo đối diện.
Giang Trạm đưa lưng về phía cô, cô không nhìn thấy khuôn mặt chính diện của anh.
Anh ngồi ở đó, cử chỉ không giống như lúc trước, như là một ác ma khoác lớp ngoài quý ông lịch lãm ngồi ở bên kia nói cười với người phụ nữ.

Triệu Kim Hạ thu hồi tầm mắt, bỗng chốc buông xuống dao nĩa trong tay, dao nĩa rơi trong cái đĩa phát ra tiếng vang trong trẻo, đưa tới cái nhìn của người khác nhưng nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Bầu không khí tao nhã, âm nhạc êm tai, rượu ngon món ngon, cái gì cũng tốt cái gì cũng đẹp.
Khách hàng mới của anh rất đẹp, là vẻ đẹp kiêu sa.
Người phụ nữ cầm cái ly trong tay nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt cô ta lẳng lơ hàm chứa điều không thể nói ra.
“Anh thật sự coi tôi là thượng đế của anh ư?”
“Đương nhiên, đối với tôi khách hàng chính là thượng đế.”
Người phụ nữ bị sắc mặt nghiêm nghị của anh chọc cười: “Được, thế thì anh phải phục vụ tôi cho tốt, nếu không tôi không thèm bán ra dục vọng của mình cho anh đâu.”
Cô ta cầm lấy ly rượu anh đã uống, làm như cố tình lại vô tình hướng về chỗ anh từng chạm vào, bờ môi đỏ mọng hé mở, ánh mắt đều ném cho anh, nhưng người đàn ông này thật sự không thú vị, nghiêm trang giống như đồ cổ.
Miệng ly lưu lại dấu son môi do người phụ nữ cố ý in xuống.
Cô ta rót rượu cho Giang Trạm đặt trên bàn, nhỏ nhẹ mời anh uống cạn ly.
Giang Trạm nhìn dấu son môi trên miệng ly, anh giơ tay, ngón trỏ gõ vào miệng ly, ngón cái chậm rãi chùi đi dấu vết in trên đó.

Anh nhìn người phụ nữ, khuôn mặt xinh đẹp dường như là phản chiếu của người phụ nữ cũng đã đủ mê hoặc người ta.
“Cô Liên Kiều.”
“Hửm?”
Động tác anh chùi dấu son ở trong mắt cô ta lại giống như đang vuốt ve bờ môi cô ta, nhiệt độ nóng cháy gieo mầm trong lòng cô ta.
“Đừng dùng phương thức này, tôi chỉ coi cô là khách hàng.” Giang Trạm đặt cái ly xuống, anh lấy khăn ăn ở dưới bàn lau chùi ngón tay lần nữa.

Thật không tốt khi son môi của người phụ nữ không phải của mình rơi vào người mình, đó là một sai lầm..