09.

Bàn tay đó mò mẫm sờ s0ạng mãi cho đến khi chạm vào cổ tôi.

Ngón tay của cô ấy đang di chuyển.

Nó không chỉ lạnh lẽo mà còn mềm ẩm, nhớp nháp hệt như miếng bọt biển.

Cảnh sát nói Mỹ Quyên bị ngâm trong hồ nhiều ngày...

Trong lòng tôi rối như tơ vò, sợ hãi đến rơi nước mắt.

Nhưng dường như cô ấy đang cố truyền đạt điều gì đó.

Trong cơn hoảng loạn tột độ, tôi phải mất một lúc lâu mới nhận ra những chữ kia:

"Mau chạy đi!"

09.

Chạy đi? Vì sao?

Hung thủ đang tới?

Trong bóng tối, cơ thể Mỹ Quyên không đầu đang "nhìn chằm chằm" tôi.

Tôi có thể cảm nhận được sự vội vàng lo lắng của cô ấy.

Mỹ Quyên không muốn tôi trở thành nạn nhân thứ chín.

Tôi cố gắng trấn tĩnh, cẩn thận bước xuống giường, đi đến cửa ký túc xá, lặng lẽ mở hé cửa.

Phòng tôi ở tầng 14, bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, gần như tất cả sinh viên trong tòa nhà đều đã về quê hết.

Giây tiếp theo, đèn trên hành lang tắt ngúm.

Toàn bộ ký túc xá chìm vào bóng tối.

Cùng lúc đó, tiếng mở cửa thang máy ở cuối hành lang truyền tới.

Cả người run rẩy sợ hãi, tên s.át nhân thực sự đang đến!

Không dám chần chờ thêm, tôi phi vào lối thang bộ thoát hiểm.

Vừa đóng cửa lại, hung thủ đã lẻn vào phòng ký túc xá.

Qua khe hở, tôi nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao gầy.

Đầu đội mũ lưỡi trai, bước đi nhanh nhẹn, không phát ra tiếng động.

Tôi cắn môi, trong lòng căng thẳng, nếu như không phải bản thân chạy ra ngoài sớm hơn, liệu có phải lúc này, đầu thân đã thành hai nửa?

Tôi liều mạng chạy xuống dưới.

Hiện tại đang là mùa đông, từ độ ấm của ổ chăn trên giường, đối phương có thể nhận ra tôi vừa rời đi không lâu.

Cầu thang tối om, tôi nghe được cả tiếng tim mình đập thình thịch dữ dội.

Vừa chạy vừa gọi điện báo cảnh sát:

"Đội trường Đường, cứu tôi với!"

10.

May mắn thay, đội trưởng Đường nhận cuộc gọi ngay lập tức.

Trong điện thoại, giọng điệu cô gái thở hổn hển.

Nói năng lộn xộn cầu xin giúp đỡ:

"Hung thủ đến rồi, tôi đang ở cầu thang!"

"Tôi phải đi đâu đây?"

Sắc mặt đội trưởng Đường thay đổi.

Anh ấy vẫn luôn bố trí người âm thầm bảo vệ Từ Nguyệt, nhưng vì để không rút dây động rừng, cho nên đỗ xe dừng ở phía Tây Nam của ký túc xá.

Muốn chạy đến đây ít nhất cũng phải mất 5 phút!

11.

Năm phút? Tôi tuyệt vọng.

Cửa thoát hiểm tầng 14 bị kéo mở, tiếng kẽo kẹt vang rõ.

Thính giác của hung thủ quá tốt, hắn đã phát hiện ra tôi!

Tiếng bước chân đến gần, tôi hồi hộp vô cùng, bậc thang dưới chân dường như kéo dài vô tận.

Vì bước quá nhanh, tôi dẫm hụt, ngã mạnh xuống nền đất.

Miệng vô thức thốt lên tiếng r3n rỉ, âm thanh này đã làm lộ vị trí.

Mà hung thủ vẫn rất bình tĩnh chậm rãi.

Hắn thậm chí còn cố ý hạ gót thật mạnh.

- --Lộp cộp, lộp cộp.

Âm thanh truyền đến gần, nặng nề không khác gì thông báo t.ử v.ong:

Cô ch.ết chắc rồi.

12.

Trên người tôi chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh.

Mồ hôi ướt đẫm đã sớm che mờ tầm mắt, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Phải sống sót!

Dù thế nào cũng phải tìm cách sống sót!

Tôi trốn ở tầng 3. Chỗ này là khu sinh hoạt của sinh viên, có rất nhiều đồ linh tinh và các loại tủ chồng chất.

Tôi rúc người vào một cái tủ đứng, che miệng lại.

Còn không dám phát ra chút tiếng động, cũng may, hung thủ chỉ quan sát xung quanh một lượt rồi quay đầu rời đi.

Tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng có người dùng sức kéo tôi ra!

Trời đất quay cuồng, tôi bị ném ngã xuống đất.

Hóa ra, hắn vốn không hề rời đi, chỉ lặng lẽ đứng một góc chờ đợi.

Kẻ s.át nhân đó vuốt v e mặt tôi, tiếng cười như ác quỷ:

"Bắt được cô rồi, bạn học thứ 9."

13.

Tim tôi như ngừng đập.

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, không xác định rõ tuổi tác, hắn ta ngồi xuống phía sau tôi, trên tay đeo găng tay màu trắng.

Có thể nhận thấy, đây là nghi thức trước mỗi lần gi.ết người của hắn.

Hung thủ bình tĩnh lấy ra một sợi dây mỏng đặc chế, quấn quanh cổ tôi.

Đầu của Mỹ Quyên cũng bị cắt như vậy sao?

Hắn từ từ siết chặt, sợi dây mỏng manh nhưng cực kỳ chắc chắn, sắc bén cứa vào da thịt, tôi vùng vẫy dữ dội.

Tuy không thấy rõ mặt hung thủ, nhưng trong lúc giãy giụa, găng tay trắng của hắn bị tụt xuống, tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ hắn đeo.

Lòng càng thêm hoảng hốt.

Đây chẳng phải là đồ mà Mỹ Quyên tặng cho Triệu Ý sao?

14.

Khi đội trưởng Đường chạy tới nơi, mạch điện cũng đã được khôi phục.

Tại hiện trường vẫn còn lưu lại dấu vết giằng co kịch liệt, trong không khí nồng nặc mùi tanh gai mũi, dưới sàn cũng bắn đầy vết m.áu.

Một người t.ử vo.ng tại chỗ.

Chỉ là, người ch.ết không phải Từ Nguyệt.

15.

Trong quá trình giằng co dữ dội, thời khắc sinh t.ử, Từ Nguyệt dùng một con d.ao phẫu thuật sắc bén cắt đứt yết hầu của hung thủ.

Một kích chí mạng.

16.

Kẻ s.át nhân được xác định là một sát thủ chuyên nghiệp.

Sau khi liên tục chứng minh đây chỉ là hành động phòng vệ chính đáng, tôi mới thở phào yên tâm.

Bác sĩ phụ trách khâu vết thương cho tôi là đàn anh trong ngành.

"Em đó, còn có thời gian để ý mấy việc này à, suýt chút thì m.ất m.ạng rồi có biết không?"

Hung thủ đã ch.ết, nhưng tôi cũng không khá hơn là bao.

Gãy tám cái xư.ơng sườn, chưa kể n.ội t.ạng bên trong cũng bị chấn thương.

Tôi mỉm cười yếu ớt.

"Sau này em còn muốn trở thành bác sĩ. Nếu vào được biên chế, nhất định không thể dính án kiện được."

"Haha, em bây giờ chính là nữ anh hùng trong khoa rồi."

Đúng vậy, những tin đồn thất thiệt về tôi cũng đã sáng tỏ.

Mọi người đều cảm thán tôi quá may mắn.

Chỉ có đội trưởng Đường vẫn luôn nhíu chặt lông mày, không tin tưởng lời khai của tôi.

Yêu cầu tôi lặp lại nhiều lần quá trình phản s.át hung thủ.

Thậm chí còn tháo công tắc nguồn điện trong ký túc xá để tìm kiếm dấu vân tay.

“Con d.ao phẫu thuật mà cô dùng để gi.ết hung thủ giống hệt với lưỡi cắt trên đầu Mỹ Quyên.”

“Thứ không thiếu nhất ở trường y là d.ao phẫu thuật.” Tôi bình thản trả lời. Y tá không thể chịu nổi nữa, yêu cầu anh ấy rời đi nhưng tôi ngăn lại, nói không sao.

“Những gì cần nói, tôi đã nói hết rồi. Lúc đó, tâm trí tôi rất hỗn loạn. Có lẽ khi con người ta rơi vào đường cùng tuyệt vọng, cơ thể sẽ bùng phát sức mạnh không tưởng.”

“Tôi biết không được phép mang d.ao phẫu thuật ra ngoài, điều đó là trái với quy định. Nhưng gần đây tôi quá sợ hãi, muốn có chút đồ để phòng thân.”

Còn không đợi đội trưởng Đường hỏi tiếp, tôi bình tĩnh nói ra sự thật:

“Cảnh sát các anh vì muốn dụ hung thủ ra ngoài, cho nên mới không ở gần để bảo vệ tôi, đúng không?”

Sắc mặt đội trưởng Đường có chút khó coi.

Đáng ra, anh ấy muốn bố trí cho người ở gần để giám sát an toàn cho tôi nhưng phía lãnh đạo lại cho rằng, làm như vậy sẽ khiến hung thủ càng đề phòng cảnh giác.

“Tôi hiểu nỗi khó xử của các anh.”

“Cũng mong anh hãy hiểu cho những khó khăn của tôi.”

17.

Trước khi rời đi, đội trưởng Đường vẫn chưa chịu từ bỏ:

“Làm sao cô biết kẻ s.át nhân sẽ đến?”

Thuốc tê bắt đầu hết tác dụng, tôi đau đớn, yếu ớt trả lời:

“Hôm đó là ngày cúng tuần đầu của Mỹ Quyên.”

Nhưng câu nói kế tiếp của anh ấy khiến cơn buồn ngủ của tôi bay sạch.

“Nếu như không phải cô phòng vệ chính đáng…”

“Mà là cố tình gi.ết người di.ệt khẩu thì sao?”