Tần Mạc tắt máy tính đứng dậy, cũng không lập tức đi ngủ, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích gửi một câu cho Phó Cửu qua WeChat: “Cậu vừa mới từ chối thêm bạn người khác sao?”

Sau khi Phó Cửu ừ một tiếng, lại cảm thấy trước khi ngủ nên đùa một chút, click ghi âm giọng nói gửi đi: “Ngoại trừ đại thần ra, trong trò chơi cũng không thêm ai. Có phải rất cảm động hay không? Muốn lấy thân báo đáp sao? Nếu là loại tướng mạo như đại thần, tôi có thể suy xét một chút rồi có thể ngủ cùng.”

Tần Mạc lấy văn kiện của bí thư Lương đưa qua, một tay ấn xuống nút nghe ghi âm, giọng nói lười biết cứ như vậy truyền vào lỗ tai, mang theo sự trong sáng đặc biệt của thiếu niên.

Bí thư Lương không nghe được tiếng nói bên kia di động, chỉ thấy tổng giám đốc nhà bọn họ đột nhiệt dừng lại động tác, đứng nơi đó cũng không nói lời nào, vẻ mặt không cố định thay đổi rồi lại thay đổi.

Ngón tay thon dài trắng nõn kia gắt gao nắm chặt di động bên tai, trong ánh mắt là một mảnh âm lãnh không thể nào áp chế được.

Phảng phất như nếu người ở đầu dây bên kia còn nói thêm một câu nữa, cậu ấy sẽ trực tiếp bóp chết đối phương!

Bí thư Lương không dám tiếp tục xem, cúi đầu làm bộ làm tịch sửa sang lại bao da.

Cuối cùng tổng giám đốc nhà bọn họ hít sâu một câu, dùng giọng nói nặng nề ghi âm gửi lại: “Lại khiến tôi nghe được chữ ‘ngủ’ từ trong miệng cậu một lần nữa, về sau cũng không cần phải mở miệng nói chuyện.”

Ngủ? Ánh mắt bí thư Lương sáng quắc.

Tần Mạc liếc mắt quét qua người hắn một cái, biểu tình thờ ơ nhắc nhở hắn nên tự biết điều mà đi ra ngoài.

Bí thư Lương: “...”

Không phải, tổng giám đốc, trời đã khuya rồi, cậu còn muốn tôi đi nơi nào?!

Hôm nay thời tiết bên ngoài rất lạnh được chứ!

Sau khi giải quyết kẻ nghe lén xong, một tay Tần Mạc cởi cúc áo sơ mi ra, một tay còn đang gửi tin nhắn bằng giọng nói: “Người gửi kết bạn cho cậu là người đại diện của tôi.”

“Tôi biết.” Ngón tay Phó Cửu sờ sờ tóc bạc trên đầu, đặt chân lên trên bàn máy tính, đẹp trai nói không nên lời: “Không muốn thêm. Anh có thể đi cửa sau, vì sao còn để người khác đi?”

Cũng không biết có phải vì nguyên nhân quá muộn hay không, thời điểm giọng nói của thiếu niên vang bên tai cũng không có tức giận như vậy.

Tần Mạc kéo khăn tắm qua một bên, thời điểm nghiêng đầu bên trong áo sơ mi trắng không cài nút lộ ra cơ bụng xinh đẹp và gợi cảm, theo động tác cởi quần của anh hơi cong về phía trước.

Tựa hồ lúc đó như đang nghĩ tới cái gì, Tần Mạc dừng lại một chút, tiếp theo rất nhanh ném quần tây sang một bên, tay ấn xuống màn hình, tiếng nói lạnh nhạt trả lời: “Ngày mai Tần thị chính thức ký hợp đồng với nhóm người mới đầu tiên, hắn (Phong Dật) muốn đặc biệt chiêu mộ đội viên, cậu có thể trực tiếp lại đây.”

“Vậy vòng loại thi đấu Điện Cạnh nửa tháng sau là?”

“Đây là nội chiêu.”

Chỉ bốn chữ, Phó Cửu liền hiểu rõ ý tứ của Tần đại thần, khóe miệng cong lên: “Ngày mai tôi mua xong linh kiện rồi đi.”

“Ừm.”

Đây là do Tần đại thần trả lời, sau khi không còn nói về chuyện kia nữa, chỉ là đáp lại mấy chữ ít ỏi, vô cùng cao lãnh. 

Ngược lại Phó Cửu không thèm để ý, ngáp một cái, cứ như vậy tùy ý nằm lên giường, toàn bộ tóc bạc mềm mại chạm vào gối, lộ ra cằm nhỏ trắng nõn kia, mơ mơ màng màng đáp lại một câu: “Ngủ ngon.”

Trong phòng tắm sương mù mông lung, di động của Tần Mạc truyền đến tiếng vang, vừa thấp vừa mềm mại, một chút đều không giống thiếu niên ương ngạnh tà nịnh khiến người ta tức muốn chết như ngày thường.

Ngón tay không tự giác lướt qua bấm nút nghe ghi âm ngắn ngủn màu xanh biếc kia một lần nữa.

Do sương mù ngăn cách trong phòng, không có ai thấy rõ trên gương mặt tuấn mỹ tự phụ kia đang hiện lên biểu tình gì.

Cả phòng cũng chỉ quanh quẩn một câu ngủ ngon nhẹ nhàng kia của Phó Cửu...