Trong phút chốc, nhiệt độ trong phòng liền thấp xuống vài độ!

Nhóm phục vụ đứng bên cạnh, ngón tay đều cứng ngắc, trong ánh mắt mang theo khiếp sợ nói không nên lời.

Thế nhưng có người dám... Dám làm ra loại tư thế này với tổng giám đốc!

Hơn nữa... Cậu ta vừa nói cái gì?

Lấy thân trả nợ?!

Sự thật không cần giống như ý tứ mà bọn họ nghĩ!

Chỉ là nhìn tư thái của bị thiếu gia nhà họ Phó kia xác thật đang trêu chọc tổng giám đốc!

Bọn họ không suy đoán đến chiều hướng kia cũng rất khó.

Đặc biệt môi mỏng màu nhạt của cậu ta chỉ cách lỗ tai tổng giám đốc một centimet.

Lại gần thêm một chút nữa chỉ sợ là muốn hôn lên!

Hơi thở quanh người tổng giám đốc rõ ràng lạnh thêm vài phần.

Nhưng vị thiếu gia kia giống như không nhận thấy điều này, đáy mắt mang theo ánh sáng mê hoặc: “Thế nào? Không thích tôi lấy thân trả nợ? Tôi đây cắn anh một ngụm sẽ tốt hơn!”

Phó Cửu nói rất vui vẻ, hơn nữa phải lập tức áp dụng hành động.

Hai mắt Tần Mạc biến lạnh, một bàn tay duỗi ra nắm chặt cổ tay cô, đem Phó Cửu ấn ở trên mặt bàn, hận không thể bóp chết Phó Cửu.

Tiếp theo, anh dùng thêm sức rút túi tiền từ trong túi quần của Phó Cửu ra, thoải mái ném tới trên tay người phục vụ, giọng nói lạnh như nền tuyết của hồ băng: “Tất cả tiền trong thẻ đều tính vào hóa đơn!”

“Vâng.”

Lúc này căn bản không có người phục vụ nào dám cãi lại mệnh lệnh của Tần Mạc. Mỗi người đều có thể nhìn ra hình tượng cao ngạo lạnh nhạt từ trước đến nay của tổng giám đốc sắp bị người này trêu chọc muốn sụp đổ.

Phó Cửu vẫn muốn giữ lại một chút tài sản, thử thương lượng với Tần Mạc: “Giữ lại phí sinh hoạt một nghìn nhân dân tệ cho tôi được không?”

Tần Mạc hoàn toàn không nghe Phó Cửu nói, không tiếp tục giữ tư thế này mà đẩy cô trở về, từ trên cao nhìn xuống, nhịn rồi lại thêm nhịn mới không bẻ gãy cổ tay của gia hỏa này.

Tiểu tử này thế nhưng lại rất ngoan cố, vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười nhìn anh. Hơi thở ấm áp như có như không phả vào trên mu bàn tay của mình. 

Không biết là vì cái gì, Tần Mạc lại cảm thấy Phó Cửu rất giống con mèo nhà anh, đến tóc cũng giống, nhìn qua rất mềm mại, một chút lại một chút dụi vào lòng bàn tay anh.

Người không biết còn tưởng rằng thiếu niên này đang làm nũng. 

Trên thực tế gia hỏa này chỉ là đang giả bộ.

Nếu về sau có chơi game cùng nhau, anh nhất định phải sửa tật xấu phóng điện loạn xạ của cậu ta.

Nhìn thấy ai cũng đùa giỡn, rốt cuộc là học ở đâu ra cái này?

Tần Mạc hơi hạ mi mắt, một tay ấn điếu thuốc vào gạt tàn, một tay dùng sức đè Phó Cửu, nửa người trên vẫn còn mặc áo khoác tây trang, tóc màu đen phối hợp cùng động tác của anh mà rũ xuống trán, vô cùng có hương vị đàn ông. Không chỉ riêng tư thế, còn có ánh mắt lóe qua tia độc ác kia.

Chỉ cần có người nhìn Tần Mạc như vậy, hai chân đều sẽ nhũn ra.

Trách không được fan của anh sẽ gọi anh là Tần Thần.

Quá đẹp trai! Quá tàn nhẫn!

Đáng tiếc hiện tại Phó Cửu thật sự không có tâm tình đi thưởng thức sắc đẹp của đại thần. Dù sao thẻ tín dụng của cô vừa mới bị rút sạch, chuyện này đối với một hacker có ý muốn mua máy tính mới quả thực là tin xấu.

“Tổng giám đốc Tần.” Người phục vụ đổ mồ hôi khắp trán, đôi tay nâng thẻ tín dụng lên: “Phí tổng cộng là 26580 nhân dân tệ, trong thẻ của Cửu gia chỉ có 5000 nhân dân tệ đã được rút hết.”

Tần Mạc thản nhiên ừ một tiếng.

Phó Cửu vốn tưởng rằng sự tình đến đây đã kết thúc.

Dù sao tiền trong thẻ của cô cũng đã rút hết, còn muốn thế nào nữa.

Nghĩ thế nào thì nghĩ, cô vừa muốn ngồi dậy liền nghe người đàn ông kia không chút để ý bỏ thêm một câu: “Tiền dư lại chưa trả, các cậu ghi sổ cho Cửu gia.”